Trọng Sinh Chi Tự Do

Được một buổi tối bồi thường, Hứa Quan Hạo không đứng dậy nữa, anh lại nằm xuống giường, nhưng cũng không vội ngủ tiếp, mà nằm gác tay lên gối ngắm Hứa Kiệt thay quần áo.

“Tiểu Kiệt, mặc cái áo khoác kaki kia đi, cái kia đẹp kìa.” Hứa Quan Hạo nằm trên giường khoa tay múa chân một hồi, liền bị Hứa Kiệt liếc mắt xoẹt qua một cái.

Khoác áo vào xong, Hứa Kiệt chuẩn bị thay quần, quay đầu nhìn lại Hứa Quan Hạo.

“Anh chui vào chăn, không thèm nhìn là được chứ gì, dù gì cũng từng thấy hết rồi.” Lầm bầm một câu, Hứa Quan Hạo trực tiếp chui đầu vào trong chăn.

Hứa Kiệt nhíu mày, đứng ở mép giường thay quần, quần áo chỉnh tề xong mới thấy Hứa Quan Hạo lò đầu ra, tuy sắc mặt vẫn bình thường, nhưng hai tai đã đỏ au.

Cậu đi rồi, Hứa Quan Hạo ôm chăn cười tủm tỉm thật lâu, lăn đi lộn lại chỗ Hứa Kiệt nằm, rồi sau đó ôm chăn cậu vào lòng. Đến khi say giấc rồi, bên môi vẫn là một nụ cười hạnh phúc.

Hứa Kiệt xuống dưới nhà, sách vở ổn thỏa xong thì đi học.

Tan tiết buổi sáng, Hứa Kiệt thấy bạn ngồi cùng bàn vẫn ngồi yên tại chỗ chưa đứng dậy.

Cậu có chút khó hiểu, đang định cất tiếng hỏi thì bạn ấy đã đứng lên.

Lớp cậu xếp chỗ nam nữ ngồi cạnh nhau, cùng bàn với Hứa Kiệt là một bạn nữ tóc ngắn, cá tính hướng ngoại cùng hoạt bát, quan hệ với mọi người trong lớp đều rất tốt, chỉ trừ cậu.

Ngoại trừ ngày đầu tiên đến lớp hai người chào hỏi qua một chút, còn lại cô bạn kia cũng không nói chuyện với cậu, mà tính cách Hứa Kiệt lại như vậy, với ai cũng một vẻ lãnh đạm, sẽ không bắt chuyện cùng bạn kia, hai người chỉ đơn thuần là bạn cùng bàn.

Lý Đồng đi trước, Hứa Kiệt thấy vậy cũng đứng lên, nhưng vì lối đi rất nhỏ, cậu chỉ có thể đi sau cô bạn này.

Đúng lúc này Vương Vọng nhắn tin tới, nói đã đợi cậu lâu lắm rồi.

Đi ra tới cửa, Hứa Kiệt nghiêng người định đi trước, thế nhưng vừa đi được hai bước, Lý Đồng liền ngồi sụp xuống mặt đất.

Cậu ngưng bước chân, cúi đầu nhìn cô bạn đang ngồi kia, lại nhìn quanh lớp học trống vắng, đành khom lưng thấp giọng hỏi. “Cậu ổn chứ.”

Lý Đồng cắn môi, sắc mặt có chút tái nhợt. “Mình đau bụng.”

Có chút phiền não, Hứa Kiệt đang định đỡ cô bạn này xuống phòng y tế, thì lại thấy đồng phục của bạn kia nhuốm màu đỏ.

“Cái kia, đồng phục… của cậu, bị bẩn rồi.” Hai tai đỏ lên, Hứa Kiệt nhẹ giọng nói một câu.

“Á!” Lý Đồng hét lên một tiếng, vội vàng đứng dậy tựa vào cửa, hai tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt cũng chuyển hồng.

Hai người lúng túng liếc nhìn nhau, Hứa Kiệt cởi áo khoác đưa tới. “Cậu có thể tự xuống phòng y tế không?”

Đỏ mặt nhận lấy áo khoác của Hứa Kiệt, Lý Đồng gật đầu. “Mình đi được, cảm ơn cậu, mai mình sẽ trả áo cho cậu.”

Hứa Kiệt thấy cô bạn cầm áo khoác đứng bất động bên cánh cửa, vì vậy trực tiếp xoay người đi.

Lúc đến nơi, Vương Vọng dùng ánh mắt đầy oán khí trừng Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt vừa ngồi xuống, Vương Vọng cau mày nói. “Sao lâu thế, ông bảo tôi chiếm chỗ trước, làm tôi ngồi đây chẳng dám mua đồ ăn, lại còn bị người ta trừng lên trừng xuống.”

“Vội gì chứ, giờ cũng không tiện mua, đợi một lúc nữa đi.” Cơm vẫn đang được nấu, cũng không lo phải ăn đồ ăn thừa.

Vương Vọng kinh ngạc nhìn Hứa Kiệt nói. “Nè A Kiệt, bây giờ tui mới biết ông mặt dày vô sỉ như vầy đó, ngồi chiếm bàn như này, không sợ bị người ta khinh bỉ sao.”

Hứa Kiệt nhíu mày, chẳng quan tâm đến vô vàn ánh mắt sắc nhọn xung quanh. “Lát nữa thưa người ông đi xếp hàng mời cơm tôi đi.”

Vương Vọng càng ngạc nhiên, nhìn Hứa Kiệt mặt không đổi sắc hỏi. “Vì sao?”

Khóe miệng nhấc lên, Hứa Kiệt khẽ cười. “Vì tôi vừa giúp ông một việc.”

Đầu Vương Vọng đầy hắc tuyến. “Nè Hứa thiếu gia, ngài giúp tui cái gì cơ, sao tui hổng có biết?”

“Không phải ông muốn làm diễn viên sao? Tôi tìm giúp ông một cơ hội, cho ông một lần được trải nghiệm còn gì.” Nhìn Vương Vọng kích động, Hứa Kiệt nói tiếp. “Tôi muốn ăn canh chua cá.”

Nghe được một nửa, Vương Vọng đập bàn. “A Kiệt, ông được lắm.” Hô to một tiếng, Vương Vọng liền chạy đi xếp hàng.

Hai mươi phút sau, Vương Vọng mồ hôi mồ kê nhễ nhại bưng một bát canh cá chua lớn trở về, sau đó lại chạy đi, bê hai khay cơm rau về bàn.

“Hai món mặn, này được chưa?”

Hứa Kiệt cong môi, nhận lấy bát cơm rồi thong thả ăn.

Vương Vọng thấy vậy cũng vùi đầu mà ăn theo.

Lúc ăn xong, hai người đi ra, Hứa Kiệt nhìn Vương Vọng nín thinh nãy giờ, vì vậy cười nhẹ một tiếng nói. “Gần đây có một phim võ hiệp sắp bấm máy, trong đó có một nhân vật phụ, phân cảnh không nhiều lắm, diễn một lúc ở đoạn đầu cùng một lúc ở đoạn cuối, tôi định giúp ông nhận vai.”

Vương Vọng cười tươi, trực tiếp ôm lấy Hứa Kiệt. “Tốt quá, A Kiệt, cảm ơn ông.”

Ánh mắt đầy ý cười, Hứa Kiệt đẩy Vương Vọng ra. “Phim này sắp bấm máy rồi, ông có diễn được không?”

“Được.. đợt nghỉ hè tôi có tự học diễn suất, mà sao ông nhận vai này giúp tôi được vầy, quen biết đạo diễn sao?”

“Không phải, kịch bản này.. anh tôi đầu tư.”

Vẻ mặt Vương Vọng pha chút tò mò. “Anh ông á? Cái người đưa đón ông đi học đấy phỏng?”

Vương Vọng chưa từng chính thức gặp mặt Hứa Quan Hạo lần nào, cũng không biết thân phận thật của Hứa Kiệt, nhưng vì Hứa Kiệt luôn được đưa đi đón về mỗi ngày, khiến cậu nghĩ nhà Hứa Kiệt hẳn rất có tiền.

“Ừ, chính là anh ấy.”

“Anh ông đẹp trai thật đấy, trẻ như vầy mà có thể đầu tư cho phim ảnh rồi.” Bạn học Vương Vọng không khỏi ngưỡng mộ.

Hứa Kiệt cụp mi mắt, nở một nụ cười nhẹ.

Nói đến đây, Vương Vọng đột nhiên thở dài. “Đều là anh trai, sao khác nhau vầy cơ chứ? Ông đi học được anh đưa đi đón về, chả bù cho thằng anh tôi, đến chuyện tôi học trường gì có khi còn chả biết ấy chứ.”

Đi tới cửa phòng học, Hứa Kiệt hướng Vương Vọng vẫy tay. “Thời gian cụ thể tôi sẽ báo với ông sau.”

Tạm biệt Vương Vọng rồi đi vào phòng học, bạn cùng bàn cậu quả nhiên nghỉ ca chiều.

Giờ tan học, Hứa Kiệt ngồi xe về nhà, đến cửa rồi đột nhiên nghĩ, mình đi về không mặc áo khoác, không biết nên giải thích như thế nào.

Vào nhà Hứa Kiệt mới biết, Hứa Quan Hạo còn chưa về nhà, nghe tin này, Hứa Kiệt không khỏi thở phào.

“Cháu đi tắm, đợi anh ý về rồi cùng ăn cơm.” Hứa Kiệt nói với bác Kim.

“Được, vậy chờ cậu chủ về rồi ăn cơm. Cậu chủ hôm nay ngủ quên, mãi đến trưa mới tỉnh lại, cho nên hôm nay về hơi muộn một chút.”

Hứa Kiệt gật đầu rồi lên phòng tắm rửa, sau đó thay quần áo mặc ở nhà.

Lúc Hứa Quan Hạo trở về, Hứa Kiệt đã làm xong bài tập được giao, bác Kim cũng chuẩn bị cho Hứa Kiệt ăn vài món lót dạ trước.

Hứa Quan Hạo về nhà, thần sắc có chút mệt mỏi.

Hứa Kiệt làm bài tập xong thì xuống phòng khách xem ti vi, Hứa Quan Hạo trở về thấy cậu thì không khỏi ngạc nhiên.

Vừa vào cửa liền thấy Hứa Kiệt, giống như em ấy đang đợi mình, Hứa Quan Hạo nghĩ đến đây, vì vậy cười tươi đi vào nhà.

Bác Kim thấy Hứa Quan Hạo trở về thì vội sai đầu bếp sắp cơm ra.

“Sao vậy? Trông có vẻ không vui.”

Hứa Quan Hạo buông lỏng cà vạt, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiệt. “Đâu có đâu.”

“Mặt bí xị như thế kia còn nói không có, có chuyện gì vậy?” Hứa Kiệt nghiêng người, giúp Hứa Quan Hạo tháo cà vạt, sau tiện tay cởi hai cúc áo trên cho anh.

Hứa Quan Hạo chăm chú nhìn Hứa Kiệt, nhịn không được nở nụ cười.

“Cười gì chứ?” Hứa Kiệt liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo.

Hứa Quan Hạo đợi Hứa Kiệt buông tay xuống rồi ôm chầm lấy cậu.

Dịch dịch người sang một bên, Hứa Kiệt cố tách khỏi cái ôm của anh.

Hứa Quan Hạo bĩu môi, cánh tay lại càng thít chặt.

“Cuối tuần này mừng thọ lão Lưu tám mươi tuổi, ông ấy chưa gửi thư mời cho anh.”

“Lưu lão gia?”

Hứa Quan Hạo ôm cậu khẽ thở dài. “Mọi lần mừng thọ ông ấy đều sai người đem thư mời đến, nhưng lần này vẫn chưa đưa, có lẽ đang giận anh rồi, lần trước thái độ anh không tốt, cũng không nể mặt ông.”

Biết anh đang nhắc tới chuyện gì, Hứa Kiệt lo lắng nhìn Hứa Quan Hạo, bàn tay cậu nắm lấy bàn tay anh. “Lần trước cũng là vì em, hay là lần này để em đi cùng anh, xin lỗi Lưu lão gia một tiếng.”

Hứa Quan Hạo được nắm tay thì liền cao hứng, thế nhưng nghe xong câu kia thì sắc mặt trầm xuống, lắc đầu nghiêm túc nói. “Không được, em không cần phải nói xin lỗi, lần trước là anh không tốt, ông ấy là trưởng bối, anh lại hành xử như vậy, đây là lỗi của anh, nên để anh nói xin lỗi.” Anh không muốn nhìn Hứa Kiệt nhận lỗi về mình.

Hiểu ý tứ trong lời Hứa Quan Hao, Hứa Kiệt thở dài. “Anh không cần lo em chịu ủy khuất, lần trước Lưu lão gia tìm anh là muốn anh cho em đi, nhưng bây giờ không phải là vì anh không đồng ý cho em đi, mà là chính em không muốn đi, ông ấy không gửi thư mời cũng liên quan đến chuyện này, em không đi sẽ khiến ông ấy không vui, giống như ông ấy xen vào việc của người khác.”

Hứa Quan Hạo mở to mắt, ngẩn người nhìn Hứa Kiệt.

Vẻ mặt của Hứa Quan Hạo khiến Hứa Kiệt bật cười. “Em cũng đâu phải đứa ngốc, sao có thể không biết mấy chuyện này.”

Có một số việc, ban đầu là cậu không quan tâm, sau lại là không muốn biết, nhưng bây giờ thì khác, không biết có phải vì thời gian này Hứa Quan Hạo buông lỏng cho cậu hay không, khiến cậu có cảm giác Hứa Quan Hạo rất thành thật với mình, cũng không giống như trước đây, cậu cự tuyệt anh theo bản năng. Cậu tự nguyện nói chuyện của mình cho anh biết, cũng bắt đầu quan tâm đến những chuyện mình từng không để ý kia.

“Thật ra, anh không muốn em đi..” Hứa Quan Hạo cúi đầu nhìn Hứa Kiệt. “Nhậm Lịch cũng sẽ tới.”

Gương mặt Hứa Kiệt lộ vẻ bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui