Sau khi kết thúc từng người tự do ngắm hoa, tiếp theo chính là nghìn bài một điệu tiệc rượu ca múa.
Mấy hoạt động gì đó diễn ra trong cung từ trước đến nay đều không thoát được lưu trình buồn tẻ vô vị khiến Vệ Cẩm Dương nhàm chán đến chết.
Từ nhỏ đến lớn mỗi lần đều chỉ là vài thứ này, cũng không biết mấy vị chủ tử khác trong cung có chán ngấy hay không.
"Cẩm Dương", đi vào khu vực tiếp đãi khách nhân trong Ngự Hoa Viên, Vệ Cẩm Hoa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vệ Cẩm Dương đang ngồi thất thần một góc, lập tức đi đến bên cạnh nhẹ nhàng cầm lấy tay đệ đệ nhà mình.
Nhưng không ngờ rằng tay mình lại trong nháy mắt bị đối phương theo phản xạ mà quăng ra.
"Đại ca?!" Bỗng nhiên tay bị người nắm lấy, Vệ Cẩm Dương vốn đang hồn phi thiên ngoại nên theo bản năng liền cả kinh phản xạ lập tức đem tay mình tránh thoát ra.
Phản ứng lớn như vậy khiến cả hai huynh đệ bọn họ vốn dĩ từ nhỏ thân mật khăng khít đều lập tức sững sờ, sau đó không khí liền tràn ngập xấu hổ.
Vệ Cẩm Dương có chút ngượng ngùng nhìn tay của đại ca bị mình ném ra còn đang chơ vơ lẻ loi giữa không trung, hơi hơi hé miệng, đang cố gắng khiến gương mặt cứng đờ sinh ra một nụ cười rồi nói cái gì đó để giảm bớt tình thế khó xử này, không ngờ Vệ Cẩm Hoa đã giành trước mở lời.
"Đệ rốt cuộc sao lại thế này? Cẩm Dương, đệ biết không? Đệ gần đây vẫn luôn đều thực bất thường, từ ngày đó đi tìm Vệ Cẩm Trình trở về liền vẫn luôn tránh mặt ta.
Đệ có thể nói cho ta đây rốt cuộc làcó nguyên nhân gì sao?" Vệ Cẩm Hoa thu hồi tay mình đang đình trệ giữa không trung, cũng thu liễm biểu cảm ôn hòa cảnh thái bình giả tạo nguyên bản trên gương mặt, ánh mắt nghiêm túc cùng Vệ Cẩm Dương đối diện.
Gần đây, chính xác là đã hai tháng tới nay, Vệ Cẩm Dương vẫn luôn bất thường.
Phải nói là từ lần đó gặp qua Vệ Cẩm Trình, đứa nhỏ này liền bắt đầu không bình thường, vẫn luôn cố ý vô tình xa cách y.
Cho dù Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn cực lực nói cho chính mình rằng, không thể bức bách, không thể chất vấn, có lẽ đệ ấy chỉ là tạm thời luẩn quẩn trong lòng, đợi đến lúc đệ ấy tự mình nghĩ thông suốt thì tốt rồi.
Nhưng lần này Vệ Cẩm Dương cự tuyệt cùng kháng cự y đến gần càng thêm rõ ràng, Vệ Cẩm Hoa vẫn khống chế không được mở miệng chất vấn.
Y không rõ, bọn họ hai người ngay cả sự tình thân mật nhất siêu việt quan hệ huynh đệ cũng đã làm, rốt cuộc hiện tại đệ ấy còn đang rối rắm kháng cự cái gì?
"Đệ bất thường sao? Có sao? Sao có thể? Chính đệ như thế nào không biết?" Vệ Cẩm Dương gương mặt cứng đờ, cường chống mà cười cười, ngữ khí tuy rằng vô cùng khẳng định nhưng đôi mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng Vệ Cẩm Hoa đã bán đứng hắn.
Dạo gần đây hắn đúng là không bình thường, Vệ Cẩm Dương chính mình trong lòng vô cùng rõ ràng.
Nhưng vấn đề không phải ở trên người Vệ Cẩm Hoa mà là ở chính bản thân hắn.
Cảm giác hiện tại của hắn đối với Vệ Cẩm Hoa quá kỳ quái, thực sự tìm không thấy cái loại thuần túy không cần nghĩ nhiều như lúc ban đầu.
Vệ Cẩm Trình nói bậy nói bạ lại chấn kinh tâm hồn của hắn, bức bách hắn không thể trốn tránh, buộc phải thay đổi một phương vị khác để tự hỏi, buộc phải đánh vỡ toàn bộ cảnh thái bình giả tạo do hắn tự lừa mình dối người trong suốt thời gian qua.
Hắn không thể không thừa nhận mối quan hệ hiện tại của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa nếu chỉ dùng hai chữ "huynh đệ" tới nói thì thật sự quá mức gượng ép, quỷ dị cực kỳ.
Dưới tình huống như thế, hắn lại có thể dùng thái độ ra sao đi đối đãi Vệ Cẩm Hoa đây? Nên tiếp tục mặt kệ, tùy ý để quan hệ giữa hai người bọn họ càng hướng về phía bờ vực nguy hiểm? Hay là lập tức liền tuyệt giao? Này đó hắn đều vô pháp làm được, cho nên hắn cũng chỉ có thể tìm cách tránh mặt y.
"Cẩm Dương, đệ nhìn vào mắt ta này, rồi dám nói cho ta đệ gần nhất không cố tình cùng ta kéo ra khoảng cách, cố tình trốn tránh ta sao?" Vệ Cẩm Hoa nâng cằm Vệ Cẩm Dương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn mà gằn từng chữ một.
Vệ Cẩm Hoa cùng Vệ Cẩm Dương nhận thức nhiều năm như vậy, y tự nhận bản thân đã quen thuộc hiểu biết đến có thể nhận ra mỗi một sợ tóc của người này.
Vệ Cẩm Dương có phải đang nói dối hay không, chẳng cần nhiều lời, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu được ngay.
"Đại ca...!Ta..." Bị ánh mắt tràn ngập tính áp bách của Vệ Cẩm Hoa gần như lăng trì, trời mới biết Kiêu Kỵ Vương điện hạ cơ hồ muốn hô to: "Đại ca, đệ sai rồi."
Nhưng là không được a! Mặc dù đã tới nông nỗi này, Vệ Cẩm Dương cũng không muốn đi vạch trần, càng không muốn cho người khác có cơ hội đâm thủng tầng cửa sổ giấy quỷ dị này.
Cho nên việc hắn đang làm hiện tại bất quá chỉ là từng chút từng chút lôi kéo mối quan hệ đang lệch khỏi quỹ đạo càng ngày càng xa của huynh đệ bọn họ, mà kỳ thật một phần cũng do hắn dung túng tạo thành, có thể quay về như trước kia.
"Nói cho ta, đệ vì sao muốn làm như vậy? Là do Vệ Cẩm Trình cùng đệ nói cái gì sao?" Vệ Cẩm Hoa buông tay đang nhéo cằm Vệ Cẩm Dương, đổi sang kiềm giữ bờ vai của hắn, "Hai chúng ta từ nhỏ đến lớn quan hệ trước nay đều là thân mật khăng khít nhất, hiện tại lại xa lạ rất nhiều.
Ta rất tò mò, rốt cuộc hắn đã nói cái gì, lại có thể làm đệ bắt đầu lảng tránh ta."
Nhân sinh lần đầu tiên bị Vệ Cẩm Hoa dùng ánh mắt đứng đắn nghiêm túc như vậy nhìn chằm chằm mà chất vấn, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy cả người vô lực đến không thể chống đỡ.
Hắn căn bản không dám nhìn thẳng đôi mắt sắc bén của Vệ Cẩm Hoa, chỉ có thể cúi đầu suy nghĩ nên nói thế nào, hoặc là nên thẳng thắn thì hơn.
"Các ngươi đang làm gì?" Bỗng nhiên một giọng nữ bén nhọn mà uy nghiêm vang lên, nháy mắt khiến hai người vẫn đang trầm mặc đối diện nhau lập tức hoảng sợ cả kinh.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Vệ Cẩm Hoa buông lỏng tay ra, dẫn đầu hồi thần, ung dung ưu nhã hướng Lưu hoàng hậu hành lễ, hoàn toàn không cảm thấy chính mình vừa mới bắt lấy bả vai của nhi tử người ta có chỗ nào không đúng, cũng không quay đầu lại mà cất bước đi trở về vị trí của chính mình.
Chuyện này y còn rất nhiều cơ hội đi tìm Vệ Cẩm Dương chất vấn, hiện tại liền trước tạm thời buông tha đối phương vậy.
"Dương nhi, Vệ Cẩm Hoa vừa rồi có phải đang đánh con hay không a? Con bị y khi dễ có phải không? Nói cho mẫu hậu, mẫu hậu nhất định sẽ thay con chủ trì công đạo." Thấy Vệ Cẩm Hoa đi xa, Lưu hoàng hậu chán ghét nhìn lướt qua bóng dáng của y, ngay sau đó nhẹ xoa xoa gương mặt của nhi tử nhà mình đang 'sợ hãi' tới mức ngây người, khẩn trương hỏi.
Vệ Cẩm Dương lúc này mới ý thức được tư thế vừa rồi của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa nếu từ phương hướng Lưu hoàng hậu đi tới nhìn đến quả thực rất giống Vệ Cẩm Hoa đang đơn phương đánh hắn hoặc là cùng hắn tranh chấp.
"Không có gì, chỉ là một chút việc nhỏ mới cùng đại ca tranh chấp vài câu thôi." Vệ Cẩm Dương nắm tay Lưu hoàng hậu kéo xuống, nhìn bóng dáng Vệ Cẩm Hoa ở phía xa xa, trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra.
Hắn quả nhiên là thân sinh của mẫu hậu nhà hắn.
Nàng quả thật chính là cứu tinh của hắn, xuất hiện quá kịp thời.
"Vậy thì cũng nhất định là y sai.
Mẫu hậu lúc nãy liền trông thấy y đang dọa con.
Con đứa nhỏ này vậy mà cũng không biết phản kích trở về, uổng phí cái danh tướng quân từng ra chiến trường." Lưu hoàng hậu một lần nữa trìu mến sờ sờ đầu nhi tử của nàng, ngữ khí hờn dỗi nói.
Ta nói, mẫu hậu ngài đây là hy vọng huynh đệ chúng ta ở trước mặt nhiều người như vậy vung tay đánh nhau sao? Vệ Cẩm Dương nhìn mẫu hậu nhà mình, trong lòng cảm thấy thật sâu bất đắc dĩ.
Yến hội trước sau như một nhàm chán vô vị, một số người Vệ Cẩm Dương nên kính rượu hắn đều kính hỏi xong rồi, liền lo chính mình tìm mấy phần điểm tâm lấp bụng, trong đầu tiếp tục suy nghĩ nên như thế nào ứng phó lần chất vấn tiếp theo của Vệ Cẩm Hoa.
Lấy hiểu biết của hắn đối với Vệ Cẩm Hoa, hiện tại chỉ là tạm thời gió êm sóng lặng mà thôi, việc này khẳng định còn chưa xong đâu.
Vệ Cẩm Dương bên này đang uống rượu giải sầu, bên kia lão cha hắn lại một chút cũng không nhàn rỗi.
Kính Hòa Đế vừa thưởng thức xong ca vũ liền bắt đầu đưa mắt đến một chúng tiểu thư khuê các hôm nay được các vị đại thần mang theo tiến cung, còn gọi từng người đến giữa đại điện mà cười tủm tỉm hỏi chuyện, làm không rõ còn tưởng rằng ông ta hồi quang phản chiếu muốn tuyển nạp phi tần tìm kiếm mùa xuân thứ hai đâu.
Sắc mặt Kính Hòa Đế so với lúc Vệ Cẩm Dương hồi kinh đã hồng nhuận không ít, nhưng cũng không biết là nhờ thái y có năng lực điều dưỡng thân mình tốt hơn, vẫn là đã bước vào giai đoạn hồi quan phản chiếu.
"Ngươi chính là khuê nữ nhà Liễu thị lang sao? Trưởng thành còn thật sự rất duyên dáng yêu kiều nha.
Liễu thị lang có được một nữ nhi như thế thì còn cầu mong gì nữa a.
Năm nay bao lớn rồi?" Kính Hòa Đế dáng vẻ tựa như đang tra hộ tịch vậy, cùng một dạng vấn đề cứ lặp đi lặp lại tới dò hỏi từng vị quan gia tiểu thư, đến bây giờ vừa lúc hỏi đến Liễu Vụ Dung.
"Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ năm nay vừa đôi tám." Liễu Vụ Dung cụp mi rũ mắt đáp, nhìn qua thật ra thập phần ngoan ngoãn.
"Có từng hôn phối?"
"Thưa, chưa từng."
Này không phải vô nghĩa sao? Vệ Cẩm Dương tay cầm lấy một khối điểm tâm liền bỏ vào trong miệng.
Tiểu cô nương tới cung yến lần này đều phải trải qua chọn lựa nghiêm khắc, bởi vì khả năng là nếu không chuẩn bị tiến cung thì cũng đính hôn với nam tử trong hoàng thân quốc thích hoặc quan to quý nhân gì đó, phụ mẫu bọn họ trừ phi đầu óc bị lừa đá mới có thể mang một nữ nhi đã có hôn phối đến đây.
Vệ Cẩm Dương thật sâu hoài nghi chỉ số thông minh của phụ hoàng hắn đã bị mẫu hậu ảnh hưởng đến quá mức nghiêm trọng.
"Kia Trẫm liền đem ngươi hứa cho Nhị hoàng tử của Trẫm, Kiêu Kỵ Vương, làm chính phi thì như thế nào?" Kính Hòa Đế trước đó hỏi qua mấy vị thiên kim thì cũng không có nói phải ban hôn bọn họ cho nhà nào, thậm chí đám đại thần ngồi phía dưới sau khi nhìn đến một cái lại một cái bị hỏi cùng một loại câu hỏi thì đa phần cũng đã hồn du thiên ngoại, hiện tại liền bị một câu bất ngờ buông xuống của Kính Hòa Đế dọa cho khiếp sợ đến hồn vía chạy vội trở về, lập tức đồng thời dời tầm mắt nhìn về phía đại điện.
"Thần nữ cẩn tuân ý chỉ của Hoàng Thượng." Mà đương sự Liễu Vụ Dung cả khuôn mặt lập tức bị thiêu đến đỏ lên, ngượng ngùng e lệ khẽ đưa mắt nhìn về phía Vệ Cẩm Dương một cái, liền thập phần thuận theo đáp lời.
Xem tình hình này, nàng cảm thấy ý chỉ tứ hôn là do Vệ Cẩm Dương cầu tới.
"Chúng thần chúc mừng Kiêu Kỵ Vương, chúc mừng Hoàng Thượng Hoàng Hậu, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Kính Hòa Đế miệng vàng vừa mở cũng đã đồng nghĩa với ban bố thánh chỉ tứ hôn, đám đại thần nghe xong liền vội vã nói lời chúc mừng, xưng hô vạn tuế.
Mà Vệ Cẩm Dương làm đương sự còn lại của lần ban hôn này bởi vì đột ngột không thể hiểu được liền trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường cho nên căn bản đã chấn kinh rồi, ngay cả điểm tâm đang ăn một nửa trong miệng cũng không màng hình tượng mà rớt xuống đất.
Tứ hôn? Loại sự tình quan trọng này dựa theo tình huống bình thường không phải trước tiên nên hỏi ý kiến của đương sự sao? Cứ như vậy không hề báo trước một tiếng liền trực tiếp ở trước mặt văn võ bá quan mở miệng tứ hôn cũng có thể sao a cha? Ngay cả một chút tiếng gió hắn cũng chưa nghe qua đâu.
Hắn còn tưởng rằng cung yến lần này là tuyển phi cho Vệ Cẩm Hoa.
Như thế nào chỉ vừa mới cắn cái bánh liền biến thành tứ hôn cho hắn? Theo trình tự không phải là Thái tử đại ca trước thành thân mới đến lượt đám đệ đệ phía sau hay sao?
Trong lúc ánh mắt của mọi người trong đại điện đều tụ tập đến trên người vị tân nương tương lai (1) dung mạo như hoa đang e lệ ngượng ngùng, Vệ Cẩm Hoa lại đem ánh mắt thâm trầm phức tạp hướng về phía Vệ Cẩm Dương.
Nhưng Vệ Cẩm Dương cũng không tâm tình đi chú ý ánh mắt của y, trực tiếp mờ mịt hướng Kính Hòa Đế đề ra nghi hoặc, "Không biết vì sao phụ hoàng lại nảy sinh ý định muốn tứ hôn cho nhi thần? Nhi thần còn...!nhỏ tuổi a."
Một đám đại thần một khắc trước còn đang chuẩn bị chúc mừng Kiêu Kỵ Vương điện hạ, sau đó liền bị lời nói vừa ra của đương sự khiến cho kinh hãi.
Tình huống này...!không phải là muốn đương trường kháng chỉ cự tuyệt tứ hôn đi? Cho dù Liễu Vụ Dung xét về gia thế thì thật sự không xứng với Kiêu Kỵ Vương ngài nhưng cũng không đến mức phải ở trước mặt nhiều người như vậy mà kháng chỉ a.
Đây là tội chết, là tội chết đó!!!
"Nhỏ? Đều sắp mười chín, ngươi nói ngươi nhỏ tuổi cái gì? Ngươi mấy năm nay ở biên quan nuôi thả quen rồi, hiện tại cũng đến lúc nên tìm một người thay phụ hoàng mẫu hậu quản thúc ngươi.
Lại nói, Trẫm cùng mẫu hậu ngươi cũng đến tuổi ôm tôn nhi rồi a." Kính Hòa Đế ngược lại không thèm để ý Vệ Cẩm Dương thất nghi cùng đại bất kính, nhìn về phía hắn, ý vị thâm trường mà cười cười.
"Chính là...!Này..." Vệ Cẩm Dương gương mặt lộ vẻ khó xử nhìn về phía Liễu Vụ Dung còn đang quỳ trên mặt đất nhưng giờ phút này sắc mặt đã tái nhợt.
Hắn vẫn luôn nghĩ sống lại một đời này cho dù không thể hiểu được 'yêu' là gì thì cũng phải tìm một người mình thích mà chung sống cả đời, nhưng đối với Liễu Vụ Dung thì hắn lúc này thật sự một đinh điểm cảm giác đều chẳng có a.
"Như thế nào? Nhị hoàng tử đây là không hài lòng sao?" Kính Hòa Đế lúc này cũng lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng Lưu hoàng hậu nói vừa rồi ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy Vệ Cẩm Dương cùng vị cô nương này trò chuyện với nhau thật vui.
Hỏi qua thì tuy rằng gia thế có chút thấp nhưng cũng có thể đề phòng ngoại thích tham gia chính sự, còn là một cô nương tốt nha.
Chẳng lẽ Lưu hoàng hậu hiểu sai ý, hắn cũng ban sai hôn? Vệ Cẩm Dương trong lòng còn có người nào phù hợp hơn sao?
"Phụ hoàng, Nhị hoàng đệ tuổi còn nhỏ.
Lại nói, lúc trước chúng ta có tìm tiên sinh tính mệnh, nói hắn trước hai mươi tuổi chỉ sợ là không nên thành thân.
Nếu Nhị hoàng đệ cũng thật sự không muốn, nhi thần làm huynh trưởng còn muốn cả gan thay hắn thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Vệ Cẩm Hoa thấy kinh ngạc cùng mờ mịt trên mặt Vệ Cẩm Dương không giống giả bộ, lúc này mới đem trái tim vẫn luôn treo cao thả lại chỗ cũ, trấn định đứng lên nói.
Tuy rằng không biết Kính Hòa Đế vì sao sẽ đem một cái nữ tử không có tiếng tăm gì như vậy ban hôn cho Vệ Cẩm Dương, nhưng Vệ Cẩm Hoa biết chỉ cần Vệ Cẩm Dương giữ vững lập trường, chính mình lại ở bên cạnh quạt gió thêm củi (2) thì trận tứ hôn vớ vẩn vô cùng này chung quy cũng phải lui.
Thái tử cũng mở miệng muốn liên hợp Nhị hoàng tử cùng nhau kháng chỉ, bức bách Hoàng thượng hủy bỏ lần tứ hôn này...!đây là chuyện lớn cỡ nào a? Toàn trường tức khắc lặng ngắt như tờ, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất đều cơ hồ có thể nghe thấy, toàn bộ triều thần càng là mí mắt cũng không dám nháy, sợ bỏ lỡ một chút diễn biến của thế cục trước mắt.
Kính Hòa Đế xem trạng huống như vậy không khỏi có chút xấu hổ đến xuống đài không được, đành phải suy nghĩ tự tìm bậc thang cho chính mình, thậm chí đã bắt đầu suy xét đem hôn sự này xóa bỏ.
Dù sao con của hắn không thích người ta, may mắn hắn vẫn chưa hạ chỉ, hà tất phải duy trì làm một ác nhân bức hôn đâu.
Ngay lúc Kính Hòa Đế liền phải sửa miệng pha trò đem mối hôn sự này lừa gạt qua đi, trong đại điện lại đột ngột phát sinh một sự kiện mà không ai nghĩ đến.
Chỉ thấy, Liễu Vụ Dung nguyên bản quỳ trên mặt đất, có lẽ bị mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn chăm chú liền cảm thấy mình bị nhục nhã cho nên thế nhưng thẳng tắp nhào tới muốn đâm đầu vào cây cột bên cạnh.
"Liễu cô nương, cô làm gì vậy?" Vệ Cẩm Dương phản xạ thật nhanh, một tay đem nàng kéo lại, sợ tới mức tim đập gia tốc, cô nương này đang yên đang lành sao tự dưng đi tìm chết a.
"Điện hạ hôm nay ở trước mặt mọi người hối hôn, khắp thiên hạ này liền sẽ biết thần nữ là nữ nhân mà điện hạ không cần nữa.
Danh tiết của thần nữ bị nhục nhã như thế, vậy còn sống ở trên đời này làm chi?" Liễu Vụ Dung nước mắt đầy mặt nhưng cũng không muốn quay đầu nhìn Vệ Cẩm Dương, chỉ ra sức giãy giụa tránh thoát tay hắn muốn hướng về phía cây cột đâm qua.
"Ta khi nào nói qua ta muốn hối hôn?" Vệ Cẩm Dương thấy nàng không ngừng giãy giụa, lại không thể đem nàng đánh ngất, đầu óc không trải qua tự hỏi liền buộc miệng thốt ra một câu như vậy.
Trong một khắc chi gian, cỏ cây cũng ngừng lay động, lực chú ý của toàn bộ mọi người liền lập tức trút xuống trên người Vệ Cẩm Dương.
"Khụ khụ khụ, kia...!Kiêu Kỵ Vương, ngươi nói lời này ý tứ là...?" Kính Hòa Đế khôi phục nghiêm trang, thanh thanh giọng nói.
Hắn cảm thấy trái tim của chính mình quả thực đã không còn theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi, lại thêm vài lần như vậy thì hắn thế nào cũng có ngày chết ở chỗ này.
Vệ Cẩm Dương bình tĩnh lại, đầu tiên là đem ánh mắt dừng ở Liễu Vụ Dung còn đang ngơ ngác quên mất giãy giụa, sau đó quay đầu nhìn Kính Hòa Đế cùng mỗi một người bên trong đại điện, cuối cùng mới dùng đôi con ngươi ấp ủ một thứ cảm xúc phức tạp vô cùng mà đối diện Vệ Cẩm Hoa, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, "Nhi thần cẩn tuân ý chỉ của phụ hoàng".
Kiếp trước là hắn hủy hoại cả đời của Liễu Vụ Dung, nếu kiếp này trời cao thật sự muốn hắn trả lại, thế thì cứ như vậy đi.
Vừa lúc cũng có thể dùng hôn sự này, vì mối quan hệ cổ quái hiện tại của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa mà viết xuống một dấu chấm câu...!không phải sao?
~~~~~
(1)
"Chuẩn" (准): (trong ngữ cảnh này) nhất định, chắc chắn; cho phép.
(2)
"Thôi ba trợ lan" (推波助澜): thúc đẩy (thôi) sóng nhỏ (ba) giúp đỡ (trợ) sóng lớn (lan); từ bên cạnh kích động và thúc đẩy sự phát triển của sự vật, mở rộng ảnh hưởng.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i.
Mình vừa đọc xong một bộ cảm thấy rất hay, tại mình không có thời gian đọc thôi chứ có 100 chương độ dài vừa đủ à.
Dự định xong bộ này sẽ thầu, nhưng mà thấy có nhà khác đang thầu tới C35 rồi.
Cực lực đề cử "Không có tiền ly hôn" của Thủ Sơ..