CHƯƠNG 15
Hai giờ chiều, Cố Tiểu Tịch đến Dạ Ngữ, nói chính xác là trực tiếp chui vào thang máy rồi tới Dạ Ngữ.
Toàn bộ tòa nhà đương nhiên là tài sản thuộc về Ngụy gia, mà Dạ Ngữ chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó.
Cố Tiểu Tịch biết phần lớn công việc làm ăn của Ngụy gia là buôn lậu, nên không cần nghi ngờ gì, Dạ Ngữ chính là địa điểm tốt nhất để thực hiện các giao dịch.
Mấy năm trước, việc mua bán thậm chí còn công khai ở Dạ Ngữ, còn mấy năm gần đây thì cũng rút vào bóng tối phần nào.
Đương nhiên muốn làm mấy hoạt động buôn lậu, thì phải có thẻ thông hành vạn năng rồi.Thế nên, cho dù là khách hàng bình thường nhất, chắc chắc cũng không phải người thường.
Mà cũng vì Dạ Ngữ có Ngụy gia chống lưng, nên các khách hàng đến đây cũng thường không làm khó nhân viên tại quán, thành ra đó cũng là điều kiện tốt đối với đối Cố Tiểu Tịch.
Trong các nhân viên đang làm việc tại Dạ Ngữ, Cố Tiểu Tịch chưa bao giờ nghe thấy cái tên Ngụy Thất.
Các nhân viên ở đây, mà có lẽ ai cũng vậy thôi, chẳng bao giờ dễ dàng nói ra những chuyện của bản thân mình, đó là chuyện riêng của mỗi cá nhân rồi.
Nênnếu không dùng điện thoại của Ngụy Tiếu Ngữ để gọi bên phòng nhân sự hỏi nguyên nhân Giang Lai nghỉ việc, thì với cái thân phận cá nhân thì căn bản chẳng thể nào lôi ra được một chút tin tức từ Dạ Ngữ.Việc này trái ngược hoàn toàn với chỗ làm trước kia của Cố Tiểu Tịch, bởi dù sao một vài tin tức ở đây có thể trực tiếp lấy đi sinh mệnh một con người.
Ngụy Thất đứng cạnh quầy bar chờ Cố Tiểu Tịch.
Nhìn qua Ngụy Thất trông rất phong độ, lại lịch lãm, cứ như là người nào của Ngụy gia đều có phong cách như vậy.
Bọn họ đều rất biết cách che giấu bản thân, chẳng ai có thể nhìn thấy được đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng đó là cái gì.
Ngụy Thất vẫy tay với y, Cố Tiểu Tịch liền đi tới: “Cậu cũng làm ở đây mấy tháng rồi, chắc đã biết cũng kha khá rồi nhỉ?”
Cố Tiểu Tịch gật đầu: “Cơ bản là biết.”
“Dạ Ngữ rất lớn, để có thể làm hài lòng tất cả yêu cầu của khách hàng, quán có rất nhiều loại rượu, trong đó mệt nhất vẫn là rượu vang.” Ngụy Thất đưa Cố Tiểu Tịch vào quầy bar.
Giờ đang là buổi sáng nên Dạ Ngữ chưa bắt đầu buôn bán.
“Sau khi xuất xưởng, rượu tiếp tục diễn ra quá trình biến đổi sinh hóa, và tự chín dần dần.
Cũng chính vì vậy mà rượu vang còn được gọi là “rượu sống” hoặc “rượu có sự sống”.
Cho nên việc bảo quản rượu vang có liên quan đến giới hạn năm tháng của rượu trong chai.
Nếu đặt rượu vang trong một điều kiện thích hợp, quá trình tự chín sẽ được diễn ra mạnh mẽ nhất, tạo nên vị thơm ngon thuần khiết của rượu.” Ngụy Thất vừa nói vừa chỉ vào cái tủ khổng lồ ở sau quầy bar.
Trên cái tủ khổng lồ bày rất nhiều loại rượu vang, nhưng những loại rượu này không được đặt trên tủ gỗ, mà đặt ở trên tủ chuyên dụng được đảm bảo nhiệt độ ổn định.
“Nếu lấy tiêu chuẩn cơ bản một loại rượu vang được dự trữ ở nhiệt độ13℃, thì khi tăng nhiệt độ thành 17℃, tốc độ chín của rượu sẽ tăng lên 1.2~1.5 lần so với ban đầu.
Nếu tăng lên thành 23℃, tốc độ chín sẽ cao 2~8 lần, ở nhiệt độ 32℃, tốc độ chín có thể đạt được từ 4~56 lần.” Ngụy Thất nói, “Đương nhiên, việc thay đổi tốc độ chín của rượu do việc ủ các loại nho khác nhau cũng sẽ có sự khác biệt.”
Trước kia Cố Tiểu Tịch đối với pha chế rượu vốn chỉ là có hứng thú mà thôi, đối với những kiến thức chuyên nghiệp như thế này thì thật sự không rõ mấy, nên y nghe rất chăm chú, rồi còn hỏi lại nữa: “Nếu nhiệt độ cao làm rượu chín nhanh hơn, như vậy có ảnh hưởng đến mùi vị không?”
Ngụy Thất gật đầu: “Tốc độ chín quá nhanh sẽ làm màu sắc rượu không đẹp, hơn nữa có khi phát sinh quá trình oxy hóa quá mức, làm rượu biến chất.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên tủ bảo quản rượu, màn hình hiển thị cả nhiệt độ.
Mấy loại rượu dễ hỏng đều được tách riêng ra.
“Phần lớn rượu vang đều sử dụng nút gỗ mềm, vậy nên cho dù có mấy loại không để ở trong tủ cũng phải chú ý đến nhiệt độ.” Ngụy Thất tiếp tục nói, đồng thời chỉ vào cái tủ gỗ đựng các loại rượu dùng cho pha chế sau quầy bar, “Nhiệt độ quá thấp, nút gỗ mềm sẽ bị khô, ảnh hưởng đến khả năng bịt kín, khiến rượu tiếp xúc nhiều với không khí, làm đẩy nhanh tốc độ oxy hóa, dẫn đến rượu bị biến chất.
Mà cho dù rượu không bị hỏng thì cái nút gỗ mềm khi khô sẽ có nhiều vụn gỗ bị gẫy, khó tránh khỏi bị rơi hết vào trong rượu, đây chính là điểm rất đáng ghét; còn nếu độ ẩm quá cao thì cũng không được, nút gỗ mềm dễ bị mốc, nếu đem vô hầm rượu cất, còn dễ dàng sinh sôi một loại bọ cánh cứng, những con bọ cánh cứng trông giống rận này sẽ cắn hỏng nút gỗ mềm.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu.
Dạ Ngữ mở máy điều hòa nhiệt độ quanh năm, căn bản sẽ duy trình được một nhiệt độ ổn định, đương nhiên cũng có thời điểm quá mức đông đúc thì cũng sẽ làm nhiệt độ tăng lên, lúc này nhóm nhân viên phụ trách việc bảo quản rượu sẽ dùng khăn bông lau khô chai rượu cũng như những bọt nước bên sườn chai, hoặc sẽ để cạnh tủ rượu một cái đĩa nước nhỏ để tăng độ ẩm.
“Đừng tùy tiện chạm vào chúng,” Ngụy Thất nhẹ nhàng nói, “Có nhà nghiên cứu đã gọi những chai rượu vang đang nằm ngang là ‘Người đẹp ngủ trong rừng’, mà các loại rượu vang của Dạ Ngữ phần lớn đều là được mua từ hầm rượu tại nơi sản xuất, cho dù trong quá trình vận chuyển đã duy trình tư thế ban đầu, nhưng là bartender thì cũng không nên tùy tiện thay đổi tư thế của chúng.”
Cố Tiểu Tịch lại ngoan ngoãn gật đầu.
Ngụy Thất mỉm cười: “Nhìn chung thì mấy chuyện cần chú ý với vang đỏ thì tôi đều nói rồi, vậy tiếp theo là rượu khác, mà nhìn chung các rượu khác cũng không phải lưu ý nhiều như vậy đâu…”
Cố Tiểu Tịch nhăn mày, mới nói về rượu vang đã đến giữa trưa, giờ mà còn phải tiếp tục…
Tuy ban đầuCố Tiểu Tịch còn có chút hứng thú, nhưng bị Ngụy Thất oanh tạc thời gian dài như vậy, Cố Tiểu Tịch thật đúng là có chút rã rời.
Ngụy Thất thấy vẻ mặt của Cố Tiểu Tịch, cười cười: “Tiểu Tịch, một bartender không phải chỉ là pha chế rượu.”
Tuy nói có lý thật, nhưng…
“Tôi hi vọng cậu sẽ chỉ là một bartender thôi, Dạ Ngữ không thích hợp với cậu.”Ngụy Thất nhẹ giọng nói.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, câu nói của Ngụy Thất có hàm ý khác.
Lúc y nhìn sang Ngụy Thất, Ngụy Thất đã nghiêng người bỏ đi: “Hôm nay tới đây thôi, cậu nghỉ ngơi đi nhé.”
Cố Tiểu Tịch nhìn Ngụy Thất rời đi, lại nhìn tủ rượu tựa như vách tường xung quanh.
Giống như biểu hiện bên ngoài, Ngụy Thất đúng là… một người rất tốt.
Nếu Ngụy Thất xuất hiện sớm chút thì y có lẽ sẽ bỏ công việc bartender này, ít nhất là sẽ không làm ở Dạ Ngữ, nhưng bây giờ, Cố Tiểu Tịch biết đã chậm mất rồi.
Một người đàn ông mang theo bạn gái đi tới trước quầy bar, đang nói gì đó với Ngụy Thất.
Cố Tiểu Tịch ngơ ngác đứng tại chỗ, tầm mắt không tài nào dời khỏi người đàn ông kia.
Lúc này trên người y, ngay cả một chút sức lực cũng không có, cứ đứng chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích được gì.
Cả cơ thể tuyên bố bãi công, khiến y ngay cả hô hấp đều tìm không được.
Không khí xung quanh loãng vô cùng, trong mắt y chỉ còn lại gã đàn ông cùng người phụ nữ đi cùng hắn ta.
Nói chính xác là, khi đó Cố Tiểu Tịch cái gì cũng không nghĩ ra.Tựa như khi y còn là Diệp Thu Sinh, thời điểm tử vong tiến đến, y chẳng nghĩ đến điều gì.
Y không nghĩ vì sao lại chết, cũng không nghĩ sau khi chết sẽ thế nào, rồi những người liên quan đến y sẽ ra sao.
Đầu óc trống rỗng, mãi cho đến khi thân thể bị Ngụy Thất lay lay đến gần như sắp ngã xuống.
“Tiểu Tịch! Cậu làm sao vậy?” Ngụy Thất kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Tịch, trong nháy mắt, dường như linh hồn đã thoát khỏi cơ thể này, cả người giống như một pho tượng, đôi mắt vốn tối đen nay càng thêm hoang vắng, mà sắc mặt thì tái nhợt lạ thường.
Cố Tiểu Tịch lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn Ngụy Thất, thân thể không có một chút sức lực nào, cũng may là có Ngụy Thất đỡ cho, bằng không Cố Tiểu Tịch đã ngã xuống rồi.
“Làm sao vậy, có phải người không khỏe không, có muốn gọi xe cứu hộ…” Ngụy Thất đem Cố Tiểu Tịch ôm vào trong ngực, cảm thấy thân thể y lạnh bất thường, hơn nữa còn hơi run rẩy.
Cố Tiểu Tịch lắc đầu, không nói gì, nhưng bắt chặt lấy cánh tay của Ngụy Thất.
Qua một hồi lâu mới nói: “Tôi phải về phòng…” vừa dứt lời, thân thể Cố Tiểu Tịch hoàn toàn mất đi sự chống đỡ, té xỉu vào lòng Ngụy Thất.
Ngụy Thất đã từng học một ít về y thuật, nên biết Cố Tiểu Tịch ngất xỉu là do bị tâm trạng bị kích động mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ đỡ, cho nên vẫn theo như lời Cố Tiểu Tịch, đưa y trở lại phòng của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Thất thật rất xấu hổ dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngụy Tiếu Ngữ, đặt Cố Tiểu Tịch lên giường.
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới đẩy Ngụy Thất sang một bên, giúp Cố Tiểu Tịch cởi áo khoác ngoài ra, sau đó đắp chăn lên, đợi đến khi hô hấp của Cố Tiểu Tịch đều đặn trở lại, mới đem Ngụy Thất sang phòng bên cạnh.
“Đừng nói với tôi là cậu ấy nhìn thấy Dạ Ngữ tốt quá, cho nên kích động đến ngất xỉu đấy.” Ngụy Tiếu Ngữ ngồi trên sofa nhìn Ngụy Thất, quản lý của Dạ Ngữ vừa mới từ Anh trở về.
Ngụy Thất có chút xấu hổ giải thích: “Chính xác là sau khi tôi nói mấy điểm cần lưu ý về rượu vang với cậu ta xong thì…”
Ngụy Tiếu Ngữ im lặng không nói gì.
Ngụy Thất lập tức nói tiếp: “Tôi không đề nghị cậu đem toàn bộ rượu vang trong Dạ Ngữ bỏ đi hết đâu đấy.”
“Cậu ta sao lại như vậy, buổi sáng vẫn còn tốt mà?” Ngụy Tiếu Ngữ có chút nóng nảy nói.
Hắn rất ít khi biểu lộ ra cảm xúc của bản thân, mà hiện tại lại không hề kiềm chế sự giận dữ lẫn lo lắng của mình chút nào.
“Cậu Ngữ, xin đừng như vậy.” Ngụy Thất nhíu mày nói, “có lẽ là vì vết thương nên bị chóng mặt, chẳng phải hồi trước khi cậu bị thương cũng có thể như vậy sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ vốn đang trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Ngụy Thất: “Anh không làm gì với cậu ấy chứ?”
“Đương nhiên không có,” Ngụy Thất nhẹ nhàng trả lời, “Chỉ cần không tạo thành sự uy hiếp với Ngụy gia thì cậu có thể hành động tự do thoải mái, bao gồm cả chuyện cậu thích người khác.”
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu đi không nói lời nào.
************
Lúc Cố Tiểu Tịch tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã là một màu xám nặng nề.
Trời cũng chưa tối hẳn, cho nên thời gian y bị mất ý thức hẳn không lâu lắm.
Y nằm trên giường thở dài thườn thượt, cọ cọ người trong cái chăn mềm mại, khi nghe được tiếng bước chân, Cố Tiểu Tịch lại nhẹ nhàng nhắm mắt trở lại.
Nền đất được trải một lớp thảm thật dày, cho nên từ lúc cánh cửa được mở ra về sau, nếu không để ý kĩ thì gần như là không nghe được tiếng bước chân.
Y nghe được âm thanh mềm nhẹ của Ngụy Thất: “Cậu Ngữ, xin cậu cứ yên tâm, Tiểu Tịch sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
“Cậu ấy… không sao chứ?” Giọng của Ngụy Tiếu Ngữ thực lo lắng, Cố Tiểu Tịch cảm giác được thân thể mình bị người khác nhẹ nhàng ôm lấy.
“Cậu Ngữ, xin cậu để cậu ấy giữ tư thể nằm thẳng.” Ngụy Thất nhẹ giọng nhắc nhở Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ thở dài một tiếng, rồi đem Cố Tiểu Tịch đặt lại trên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của Cố Tiểu Tịch, cúi đầu hôn lên tóc y.
“Cậu Ngữ, tối nay còn có một vụ phải làm, tôi đã giúp cậu hẹn tại phòng số 22 rồi.” Ngụy Thất nói.
Ngụy Tiếu Ngữ không đáp lại, một lát sau mới nghe được âm thanh bất mãn của hắn: “Tôi muốn ở bên cạnh Tiểu Tịch.”
“Cậu có thể dẫn cậu ấy đi cùng.” Ngụy Thất nói.
“Có thể hả?”
“Có thể, chẳng qua cậu phải nghĩ kĩ,” Giọng nói nhẹ nhàng của Ngụy Thất giống như chậm đi một nhịp, “một khi kéo cậu bé này vào thế giới của chúng ta, cậu ấy có muốn thì cũng không thể rời khỏi, trừ phi là cậu ta chết.”
“Không sao,” Đầu ngón tay Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại của Cố Tiểu Tịch, “Tôi sẽ không thả cậu ấy đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Ngụy Thất nói vậy rồi ngừng, một lúc sau truyền đến tiếng đóng cửa, Cố Tiểu Tịch biết Ngụy Thất đã đi rồi.
Cố Tiểu Tịch chậm rãi mở mắt, nhìn vào ánh mắt xanh thẳm cong tít lại của Ngụy Tiếu Ngữ.
“Cậu có nghe thấy lời vừa rồi không?” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng hỏi.
“…Không nghe được.” Cố Tiểu Tịch đẩy ngón tay còn đang rờ mặt mình ra.
“Muốn tôi lặp lại lần nữa không?” Ngụy Tiếu Ngữ vẫn cười nói.
“Không cần.” Cố Tiểu Tịch cầm lấy góc chăn, trở mình, quay lưng lại với Ngụy Tiếu Ngữ, “Tôi mệt chết đi được.”
“Tôi kêu Ngụy Thất đến chăm sóc cậu,” Ngụy Tiếu Ngữ ở sau lưng Cố Tiểu Tịch nói.
“…Tôi muốn ngủ.” Cố Tiểu Tịch nằm trong chăn, rầu rĩ nói.
“Vậy tôi làm xong việc rồi về với cậu.” Ngụy Tiếu Ngữ cúi đầu hôn lên tóc mềm của Cố Tiểu Tịch.
“…Ừ.” Cố Tiểu Tịch phát ra âm thanh rất bé, tựa con mèo nhỏ đang dần bước vào giấc ngủ.
Đợi đến khi nghe được tiếng bước chân rời đi của Ngụy Tiếu Ngữ, rồi tiếng đóng cửa, Cố Tiểu Tịch mới chậm rãi chui ra khỏi chăn, nằm thẳng trên giường, ngẩn người nhìn những nếp uốn tỉ mỉ, xinh đẹp của cái màn trên đỉnh giường.
Y biết người đàn ông nói chuyện với Ngụy Thất trong quán bar vừa rồi.
Khi y còn là Diệp Thu Sinh đã từng gặp qua một lần, chẳng qua nếu xét ở góc độ hài hước mà nói, y như đang hộ tống chính bản thân mình đi hết cả một đời người.
Quãng thời gian còn là Diệp Thu Sinh, y cũng đã từng đa cảm mường tượng cảnh mình chết đi, hoặc suy nghĩ đến nếu chết đi rồi mà chẳng một ai thương tiếc thì thật đúng là không an lòng và nhắm mắt xuôi tay.
Chẳng qua thật không ngờ bản thân bị xe tông chết, rồi trên cuộc đời này, lại chẳng có bất kì tiếng động gì.
Không âm thanh thương xót vì sự ra đi của y, cái chết đó đã bị đồng tiền lấp đi mất.
Mà kẻ gây ra cái chết của y cũng chẳng phải trả giá cho một mạng sống đã mất đi.
Cố Tiểu Tịch co gối lại, ngồi tựa vào giường, cái giường này lớn quá, Cố Tiểu Tịch nhíu mày, tiếp tục dong duổi những dòng suy nghĩ của mình.
Y cứ nghĩ khả năng kiềm chế của bản thân rất tốt, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia, y vẫn hoảng sợ.
Dù sao đó cũng là hung thủ giết chết mình, sao có thể duy trì được sự bình tĩnh dưới một tình huống không hề chuẩn bị trước chứ.
Cố Tiểu Tịch rời khỏi giường, bên ngoài cửa sổ, đèn neon đã được mở lên.
Phòng rất lớn, sao Ngụy Tiếu Ngữ có thể quen ở một mình được nhỉ.
Y đi qua phòng khách, ngọn đèn thủy tinh êm dịu chiếu xuống.
Y đi đến quầy bar.
Quầy bar trong nhà đúng là khác với ở trong quán, nếu không có người đụng đến thì đặt tại đây cũng chỉ như vật trang trí.
Đợi đến lúc tách khỏi Ngụy Tiếu Ngữ rồi, quầy bar này sẽ biến hoàn toàn thành một phần trang trí cho căn phòng.
Cố Tiểu Tịch cũng thật kinh ngạc với sự kiên trì muốn ra ngoài của mình.
Rốt cuộc là vì sao y lại nói “không” với Ngụy Tiếu Ngữ? Sự kiên trì này ngay cả một kẻ đầy kinh nghiệm như y cũng không tài nào giải thích nổi.
Trước kia, y không phải người có nguyên tắc như vậy.
Y không biết Ngụy Tiếu Ngữ sẽ kiên nhẫn bao lâu nữa, cũng chẳng biết bản thân có làm nổi tới bước kia không.
Ra khỏi Dạ Ngữ cũng không hẳn là chuyện gì cũng làm không được, nhưng bây giờ y có chút không muốn rời đi.
Có lẽ là bởi đã nhìn thấy gã đàn ông kia chiều nay, hoặc có lẽ là vì… Ngụy Tiếu Ngữ?
Cố Tiểu Tịch chưa bao giờ nóng nảy như bây giờ, y đến tủ lấy đồ ra thay xong liền rởi khỏi phòng của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ đã đi ra ngoài, nên nhân viên an ninh trước cửa chỉ còn lại ba bốn người, đương nhiên, đó là số lượng có thể nhìn thấy được.
“Cậu Tiểu, xin đợi một chút.” Một người đàn ông trong số đó bỗng nhiên bước tới.
Cố Tiểu Tịch bị cách gọi như vậy làm cho ngây người một chút, trong giây lát không biết phải đáp lại thế nào.
Người đàn ông này rất hòa nhã, nói tiếp: “Cậu Ngữ mong cậu ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Tôi thấy hơi chán, muốn đi xuống quán bar bên dưới chút.” Cố Tiểu Tịch cũng lịch sự đáp lại.
Anh ta do dự một chút rồi nói: “Vậy xin cậu chú ý an toàn, hay là… tôi cử người đi theo cậu nhé?”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu, xoay người rời đi.
Công việc làm ăn hằng ngày của Dạ Ngữ rất tốt.
Lúc Cố Tiểu Tịch đi vào quầy bar thì thấy Ngụy Thất đang đứng ở đó.
Cho dù ở tại nơi huyên náo, sôi động như vậy mà Ngụy Thất vẫn duy trì được sự tao nhã, lịch sự giống mấy quý tộc thời xưa.
Những ngón tay thon dài, trắng muốt của anh ta nhẹ nhàng dùng khăn lau ly, sau đó đặt chúng trở lại vị trí cũ.
Dụng cụ bằng thủy tinh phản xạ lại mọi sắc màu của ngọn đèn, tạo ra một cảm giác mộng ảo.
Khi Ngụy Thất nghiêng người thì thấy được Cố Tiểu Tịch: “Cậu đỡ chút nào chưa?”
Cố Tiểu Tịch gật đầu: “Đỡ chút rồi, nằm mãi trên giường thì không chịu được, nên xuống dưới coi chút.”
Ngụy Thất mỉm cười hiền hòa, mặc kệ có phải anh ta là đang giả vờ cười hay không, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn cảm thấy rất điềm đạm, chân thành: “Ừ, nhưng đừng cố sức quá nhé.”
“Cám ơn,” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng trả lời.
Ngụy Thất dùng khăn lông lau sạch tay, nói: “Vừa lúc tôi lại có việc, cậu có thể giúp tôi trông chỗ này không?”
“Được.” Cố Tiểu Tịch đi đến bên cạnh Ngụy Thất.
“Nhờ cậu.” Ngụy Thất nói xong liền ra khỏi quầy bar.
Cố Tiểu Tịch chống cằm nhìn bóng Ngụy Thất xuyên qua đám đông, có chút đăm chiêu dùng ngón tay gõ nhịp trên mặt quầy bar.
“Tiểu Tịch?”
Cố Tiểu Tịch nghe thấy có người gọi tên mình, khi quay đầu lại thì vô cùng kinh ngạc nhìn người đứng trước quầy bar, người đàn ông đối diện cũng lộ ra vẻ bất ngờ như vậy.
“Anh Tư Đồ?” Cố Tiểu Tịch lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, “Thực không ngờ có thể gặp anh ở đây đấy.”
Tư Đồ Thượng Lam lịch sự cười đáp lại, rồi ngồi xuống cái ghế đối diện với Cố Tiểu Tịch. Đăng bởi: admin