CHƯƠNG 88
Ngụy Tiếu Ngữ vì chuyện của Ngụy Hựu Tuyết mà bỏ bê công việc làm ăn của mình suốt mấy ngày qua, do đó mà giờ hắn không ở trong quán.
Cố Tiểu Tịch không muốn trở về phòng, song cũng không muốn ở quầy bar, vì thế mà chậm rãi đi tới trước cửa quán.
Mấy cô tiếp tân mỉm cười với Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch cũng gật đầu đáp lại rồi ngồi xuống sofa, ngẩn người ra.
Âm thanh trong bar bị những tấm thủy tinh cách âm triệt để, đại sảnh có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Lúc này, có người đẩy cửa vào, Cố Tiểu Tịch ngẩng mặt lên, lập tức nhíu mày.
Hiển nhiên, người mới bước vào cũng thấy Cố Tiểu Tịch, vẻ cau mày đồng xuất hiện trên mặt người đàn ông đó.
Cố Tiểu Tịch đứng dậy, cười lạnh nhìn người đối diện: “Xem ra, anh Thiệu đây lại buôn bán được rất nhiều tiền, nên phải tới Dạ Ngữ của chúng tôi tiêu rồi.”
Một câu này thôi liền khiến khuôn mặt anh tuấn kia thay đổi, người mới tới cố gắng kiềm nén vẻ ghét bỏ của mình, đi đến trước mặt Cố Tiểu Tịch, khách sáo nói: “Chào cậu Cố.”
Cố Tiểu Tịch nhìn Thiệu Đình Chi, hôm nay Thiệu Đình Chi mặc một bộ đồ thoải mái, cho dù buổi tối cũng mang theo kính đen.
Đương nhiên, nguyên nhân là có thể hiểu được, dù sao giờ người ta cũng là ngôi sao rất quyền lực.
“Hôm nay còn muốn đến đập phá nữa à?” Cố Tiểu Tịch khoanh tay trước ngực hỏi — tuy chỉ đứng tới vai Thiệu Đình Chi, nhưng xét về nhân phẩm thì Cố Tiểu Tịch tự cảm thấy mình không hề thua kém.
“Tôi tới tìm Giang Lai.” Thiệu Đình Chi nhẹ giọng nói.
“Anh muốn gặp người…” anh muốn gặp người yêu của tôi làm cái gì— Cố Tiểu Tịch vốn định nói vậy, song nghĩ đến tai mắt của Ngụy Tiếu Ngữ trải khắp nơi, vì thế mấy chữ sau liền tắc lại trong cổ họng, rồi biến thành câu, “Giờ Tiểu Lai đang làm việc, xin anh đừng quấy rầy cậu ấy.”
“…Em ấy vẫn làm ở đây à?” Thiệu Đình Chi nhíu mày.
“Làm sao vậy?”
Thiệu Đình Chi thở dài: “Tôi thật không có ác ý, cũng không phải đến gây sự, tôi chỉ là nghĩ… Tiểu Lai không thích hợp nơi này.”
Cố Tiểu Tịch xúc động đến mức gần như muốn đấm cho hắn một cú, cơn nóng bốc ngùn ngụt gần như làm ù cả tai – cái gọi là phẫn nộ cực độ chắc là cảm giác này đây.
Người này sao có thể điềm nhiên như không mà nói ra những lời này.
“Vậy anh đây nghĩ cậu ấy thích hợp với nơi nào?” Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ hỏi lại.
Thiệu Đình Chi ngẩn người: “Tôi có thể cho em ấy tiếp tục đi học… em ấy chưa tốt nghiệp cả trung học, em ấy nên nghĩ đến tương lai của mình một chút…”
Cố Tiểu Tịch hít sâu một hơi, sau đó vươn tay ra đấm lên mặt Thiệu Đình Chi: “Mẹ kiếp, anh nói cái gì thế hả! Tương lai của cậu ấy đã sớm bị hủy trong tay anh rồi!”
Cố Tiểu Tịch còn muốn đánh tiếp, nhưng vừa mới vươn tay, phía sau liền bị một người giữ chặt lại, Cố Tiểu Tịch quay đầu lại thì thấy người giữ lấy y là Ngụy Tiếu Khiêm.
“Sao vậy?” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ giọng hỏi, đôi mắt màu lam đậm nhìn thẳng vào Thiệu Đình Chi.
Thiệu Đình Chi vừa cảm thấy khó hiểu lại thêm tức giận, muốn tiến tới đánh nhau cùng Cố Tiểu Tịch, song đây là địa bàn của Cố Tiểu Tịch.
Quan trọng chính là— người đàn ông đứng ở sau lưng Cố Tiểu Tịch.
Thiệu Đình Chi cũng đã lăn lộn trong giới showbiz một thời gian rồi, chẳng qua là gần đây mới nổi tiếng lên thôi.
Hắn đã từng gặp qua rất nhiều người, có đáng sợ, có xảo quyệt, nhưng người như vậy là lần đầu tiên đụng phải.
Người đàn ông đứng phía sau Cố Tiểu Tịch rất anh tuấn, gần như là hoàn mỹ, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác cảm nhận được áp lực vô hình – nếu đầu quân vào showbiz, đương nhiên sẽ vô cùng nổi tiếng, dù sao ở thế giới đó, có mặt đẹp trai đã là điều kiện thuận lợi trước tiên rồi.
Mà trên người này tràn ngập hơi thở Thiệu Đình Chi cảm thấy lạ lẫm.
Hắn nhìn không ra nghề nghiệp của người này, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên thấy sợ hãi.
Đôi mắt màu lam kia lúc đảo qua, hắn vậy mà lại rét run.
Rất nhanh, Ngụy Thất cùng mấy vệ sĩ từ trong quán bar bước ra.
“Anh cút cho tôi, đừng có mà vác mặt tới đây lần nữa!” Cố Tiểu Tịch quát Thiệu Đình Chi, “về sau cũng đừng tới tìm Giang Lai nữa, gặp phải người như anh, đó là cậu ấy xui xẻo tám kiếp!”
Thiệu Đình Chi cắn răng — quân số của đối phương quá đông, nhưng hắn vẫn đứng bất động: “Tôi chính là đến tìm Giang Lai, chẳng liên quan gì tới cậu! Càng huống chi, tôi cũng không đánh trả!”
“Tiểu Tịch…” Ngụy Thất có chút lo lắng kêu một tiếng, “đừng như vậy, đuổi anh ta ra ngoài là được rồi…”
Cố Tiểu Tịch há miệng thở dốc, muốn đem tất cả khổ sở của Giang Lai kể hết ra — xem ra tên ngu này chẳng biết những chuyện đã xảy ra.
Nhưng chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng y lại chẳng nói ra câu nào.
Khi nhìn thấy Giang Lai suy yếu nằm trong phòng bệnh tại bệnh viện nhà Tư Đồ Thượng Lam, nhìn thấy cậu cuộn mình trong một góc xe khi chuyển đến nhà an dưỡng, hay như bây giờ cậu tuy cười bình thản song lại khiến người khác quặn lòng — yêu một người rốt cuộc phải trả giá bao nhiêu mới đủ đây, hay phải chăng thật sự mất cả một đời.
Vậy mà, tên đàn ông này lại trưng ra vẻ mặt vô tội không hay biết gì, có đáng để yêu tiếp, tha thứ hay không.
Hô hấp của Cố Tiểu Tịch hơi dồn dập, đã thật lâu rồi y chưa từng tức giận như vậy.
Khi đó là cậu thiếu niên ngây thơ, giờ ở giữa hai hàng lông mày lại thản nhiên khiến người ta quên đi những thương tổn từng phát sinh trong quán khứ.
Theo bản năng, Cố Tiểu Tịch cầm lấy tay áo của Ngụy Tiếu Khiêm, rồi nói: “Đuổi anh ta đi đi, đuổi anh ta ra ngoài!”
Mấy vệ sĩ bên cạnh ngây cả người, song lập tức tiến đến gần áp Thiệu Đình Chi đi ra.
Thiệu Đình Chi ngẩn người, muốn giãy dụa nhưng lại chẳng có chút lực nào, lúc này mới phát hiện cách thức làm việc của mấy vệ sĩ này vô cùng chuyên nghiệp, chẳng giống đám người thấy ở mấy quán bar, sòng bạc bình thường gì.
Hắn rất nhanh bị áp ra bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của Cố Tiểu Tịch — đại khái là đang nói với Ngụy Thất.
“Nói với mấy người bên ngoài, nếu ai lại cho tên đó vào thì cùng chết với gã đấy đi!”
Tiếp theo không còn âm thanh nào nữa.
Thiệu Đình Chi đứng ở cửa Dạ Ngữ, mấy vệ sĩ kia đẩy hắn một cái, ý bảo hắn đi nhanh lên.
Thiệu Đình Chi cầm lấy kính, giọng kính vì cú đấm kia của Cố Tiểu Tịch mà biến dạng, trên mặt đau rát, trong khoang miệng còn có vị máu.
Hắn nhíu mày, vẫn đứng yên tại chỗ, vệ sĩ lại đi tới đẩy hắn một cái, rốt cục có người mở miệng: “Đi nhanh đi, cậu Tiểu giận rồi, về sau đừng tới nữa.”
Thiệu Đình Chi bị đẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “…Mấy người là xã hội đen hả?”
Vệ sĩ kia liếc nhìn hắn, cười lạnh một cái, rồi xoay người đi vào.
Hành lang trống trơn, Thiệu Đình Chi suy nghĩ một lát, đeo kính lại lên rồi đi ra ngoài.
***
Cố Tiểu Tịch nghiến răng ngồi trở lại sofa, dường như cũng chưa phát hiện ra mình còn đang lôi kéo tay áo Ngụy Tiếu Khiêm.
Ngụy Tiếu Khiêm bị Cố Tiểu Tịch túm lấy tay áo, chỉ ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Tịch.
Hắn nhìn Ngụy Thất cùng đám vệ sĩ đang vây quanh, liền vẫy tay, vì thế Ngụy Thất liền mang người trở lại quán.
Cố Tiểu Tịch vẫn bực tức ngồi ở sofa, xem chừng đã quên luôn cạnh mình chính là thần chết.
“Vì sao lại tức giận,” người bên cạnh nhẹ giọng hỏi Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch theo bản năng quay đầu, thần kinh lẫn thân thể gần như cứng lại, y muốn lui về sau, nhưng đôi mắt lam đậm kia giống như lốc xoáy dưới đại dương, làm người ta quên đi luôn động tác.
Trên người hắn tản ra vẻ lạnh lẽo, mà hắn cũng không định che dấu, cái kiểu cười dịu dàng mà vô hại này lại làm Cố Tiểu Tịch thấy cả răng cũng run lên rồi va đập vào nhau.
“Đừng tức giận,” Ngụy Tiếu Khiêm hiền hòa nói, như đang an ủi một cậu nhóc, “tôi giết nó cho cậu nhé, được không?”
Cố Tiểu Tịch theo bản năng lắc lắc đầu: “Không, không cần…” y nhỏ giọng từ chối.
“Là miễn phí…” Ngụy Tiếu Khiêm gần sát y, gần như hôn lên môi Cố Tiểu Tịch, “…Được không?”
Đó là một ánh mắt hoàn toàn khác với Ngụy Tiếu Ngữ — cho tới bây giờ Cố Tiểu Tịch mới phát hiện, tuy đều là màu lam, nhưng lại khác biệt vô cùng.
Trong đó không có cảm giác của người sống, mà càng gần với một thế giới khác hơn… dường như có thể cảm nhận được áo đen của tử thần khẽ lay động theo gió, lưỡi hái dài lạnh lẽo ánh lên tia sáng từ kim loại dưới ánh trăng…
“Không cần…” Cố Tiểu Tịch cố ngăn bản thân không được run lên, “…Tôi không muốn ai chết hết.”
Ngụy Tiếu Khiêm ôn hòa nhìn y, cuối cùng cười cười, song không nói gì nữa.
Cố Tiểu Tịch lúc này mới phát hiện mình vẫn luôn túm lấy tay áo Ngụy Tiếu Khiêm , vội vàng buông ra: “Vậy… tôi về phòng trước…”
Nói xong lập tức nhích mông ra xa, sau đó đứng lên, nhe răng ra cười, nói câu chúc ngủ ngon rồi nhanh chóng chuồn đi.
“Tôi rất ít khi ‘miễn phí’ lắm đấy nhé,” Ngụy Tiếu Khiêm chống cằm nhìn Cố Tiểu Tịch rời đi, dùng giọng hết sức vô tội nói.
Ngụy Thất từ quán bar đi ra, trên tay là hai ly rượu cùng một hộp gỗ, đến ngồi xuống cạnh Ngụy Tiếu Khiêm.
“Uống rượu nhé.” Ngụy Thất nhẹ nhàng nói, “Tôi mời.”
“Đó là của tôi…” Ngụy Tiếu Khiêm nhỏ giọng nói, nhưng là vẫn tiếp nhận ly rượu vang đỏ từ tay Ngụy Thất.
Cụng ly với nhau, Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ nhàng uống một ngụm: “Cũng không tệ lắm.”
“…Bởi vì là rượu của cậu ủ hả?” Ngụy Thất trêu.
“Coi là vậy đi.” Ngụy Tiếu Khiêm tựa vào sofa, ánh sáng từ ngọn đèn hòa nhã chiếu xuống, giấu đi không ít sát khí của hắn, “Tôi nghĩ khi đó chúng ta đều sẽ phải chết.”
“Bởi vì khi đó chúng ta còn nhỏ hả.” Ngụy Thất cười lớn.
“Bọn họ đều nói năm 1999 thế giới sẽ diệt vong,” vị sát thủ nhỏ giọng nói, rồi uống hết chỗ rượu trong ly.
Ngụy Thất nhìn Ngụy Tiếu Khiêm đang tựa người vào sofa: “Có lẽ… nếu đúng là vậy thì tốt nhỉ.”
Ngụy Tiếu Khiêm im lặng, chỉ đưa ly trống không cho Ngụy Thất, Ngụy Thất nhận lấy rồi rót thêm rượu cho hắn.
“Ừm… tôi cũng nghĩ vậy đấy.” Đăng bởi: admin