Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan


Lý đại sư vừa dứt lời, toàn bộ căng tin đều là một mảnh im lặng.
“Lý đại sư, ngài nói vậy là có ý gì?” Đường Ân run rẩy hỏi, không lẽ vừa rồi Lý đại sư cảm thấy Đường Ngữ Âm quá kiêu căng ngạo mạn nên muốn nhận mình làm đệ tử thân truyền chứ?
Ha, quả nhiên là bài thi của Đường Ngữ Âm đúng là báu vật mà.
Đường Ân nhẹ nhàng tiến lên, e thẹn vuốt tóc.
“Thật ra, chuyện nhận làm đệ tử, em vẫn còn phải suy nghĩ thêm, dù sao bài thi của em cũng xuất sắc như vậy, có rất nhiều người muốn nhận em làm học trò nên em muốn suy nghĩ thêm đôi chút.”
Trái lại với tưởng tượng của cô ta, Lý đại sư hoàn toàn không để ý đến, trực tiếp đẩy cô ta ra bước nhanh đến chỗ Đường Ngữ Âm.
“Bạn học Đường, em có muốn làm đệ tử của thầy không? Yên tâm, đi theo thầy không bao giờ chịu thiệt cả.

Cơ hội cho em là vô vàn…” Lý đại sư kích động nắm lấy tay Đường Ngữ Âm.

Lời này vừa nói ra, mọi người lại ồ lên một trận.

Cho nên nói, người được Lý đại sư để mắt đến không phải Đường Ân mà là Đường Ngữ Âm?
Đường Ân nghe những lời này liền siết chặt tay, móng tay cắm sâu vài lòng bàn tay đến mức rỉ máu.

Cô ta mím chặt môi, hung hăng lườm Đường Ngữ Âm một cái, khuôn mặt đã vặn vẹo đến mức khó coi.
“Lý đại sư, ngài chắc chắn không nhầm người chứ, rõ ràng bài luận là của em, vậy nên em mới là người được nhận làm đệ tử chứ?” Đường Ân dường như vẫn chưa dám tin vào một màn trước mặt mình.
“A, suýt thì quên, Đường Ân tiểu thư đây nói bài thi kia là của mình đúng không?” Lý đại sư lạnh nhạt liếc nhìn Đường Ân.
“Đúng đúng là của tôi.” Đường Ân mừng rỡ ra mặt.
“Vậy được, Đường tiểu thư có thể minh họa không?”
“Minh họa? Minh họa cái gì?” Đường Ân ngẩn ra.
“Giống như chị gái cô vừa rồi vậy, hãy thi châm đi, không lý nào bài luận của cô xuất sắc như vậy mà cô lại không biết thi châm.

Trừ khi… bài của cô là đi ăn cắp mà có.” Lý đại sư nhìn chòng chọc Đường Ân như hổ rình mồi.
“Tôi… Đâu có quy định nào bắt người nghiên cứu phải biết thực hành đâu chứ?” Đường Ân cãi lại.
“Với các chủ đề khác thì được, nhưng riêng việc phục hồi Châm tỏa khí, nếu như không thực hành thực tế thì việc làm ra bài nghiên cứu tỉ mỉ như vậy là bất khả thi, Đường tiểu thư cứ chần chờ mãi như vậy, không lẽ là do cô đi ăn cắp bài thật nên không biết thi châm?” Lý đại sư lạnh giọng nói.

“Tôi…”
“Đường tiểu thư, cô không làm được? Vậy thì chỉ có thể nói, bài luận của cô là đi ăn cắp mà ra, cô không có ý kiến gì chứ?”
“Tôi không đồng ý.

Cho dù tôi có đi ăn cắp thật đi chăng nữa, cũng đâu có bằng chứng nào chứng minh bài luận kia là của Đường Ngữ Âm đâu?” Đường Ân cố gắng cãi lại.
“Haz, người trẻ tuổi, cô đây là ngu thật hay giả ngu vậy?” Lý đại sư khinh bỉ liếc nhìn Đường Ân.
“Châm vừa rồi Đường Ngữ Âm phóng ra đích thực là Châm tỏa khí, hơn nữa còn là cảnh giới cao nhất của châm tỏa khí, Châm tâm mạch.

Người phóng ra được Châm tỏa khí đã hiếm, người có thể thi triển Châm tâm mạch càng hiếm hơn.

Đường Ân, cô nói xem rốt cuộc bài thi này có phải của cô ấy không đây?” Lý đại sư thẳng tay vạch mặt Đường Ân.

Đến nước này rồi, Đường Ân gần như không còn gì để nói.

Vốn chỉ nghĩ đây là bài nghiên cứu bình tường, không ngờ Đường Ngữ Âm lại giấu một con át chủ bài to như vậy.
Đường Ân cắn chặt môi.

Cô ta không can tâm, tại sao mọi ánh sáng đều dồn vào một mình Đường Ngữ Âm chứ, tại sao không phải là cô? Không phải chỉ cần cô ta giống như trước đây, cô chỉ đâu đánh đấy là được rồi sao? Tại sao lại biến thành như vậy chứ?
A… Đường Ngữ Âm, không phải Đường Minh Hải vẫn luôn thèm khát cơ thể của mày dao? Đúng rồi, tao sẽ đưa mày lên giường ông ta, để cho mày biết ngủ với chính cha ruột mình là loại chuyện đáng cấu hổ như thế nào.
Đến lúc đó, còn sợ tao không lật đổ được mày sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận