Đường Minh Hải nhìn thấy người con gái đang đứng ở cửa, miệng lắp bắp mãi không nói ra được.
“Mày… mày…”
“Sao vậy? Vui quá không nói nên lời?” Đường Ngữ Âm mỉa mai.
“Tại sao mày lại ở đây?” Ông ta nghiến răng.
“Câu này hỏi ra có phải hơi thừa không? Đương nhiên là tôi tới để họp rồi.
” Cô bỏ qua Đường Minh Hải, ngồi xuống một vị trí trong phòng họp.
“Bắt đầu đi.
”
Phiên họp nhanh chóng được bắt đầu lại, lần lượt từng người đứng lên trình bày doanh thu qua các quý.
Nhìn những số liệu trên máy chiếu, Đường Ngữ Âm chau mày.
Tên Đường Minh Hải này có bị ngu không vậy? Công ty thua lỗ đến mức này rồi mà vẫn ung dung như vậy sao?
“Tôi có ý kiến.
” Đường Ngữ Âm đứng dậy.
“Mời nói.
”
“Như mọi người đã biết, hiện tại trong tay tôi đang nắm giữ 30% cổ phần công ty, chính vì vậy, tôi muốn bầu lại chủ tịch hội đồng quản trị.
”
“Không được.
” Đường Minh Hải đạp mạnh tay xuống bàn.
“Đường tổng có ý kiến gì sao?” Đường Ngữ Âm nhìn Đường Minh Hải không chớp mắt.
“Ý kiến? Đúng, tao chính là có ý kiến đấy, dựa vào đâu mà mày đòi bầu lại chức chủ tịch chứ, cho dù mày nắm nhiều cổ phần thì đã sao? Kinh nghiệm công việc của mày có phong phú được như tao không? Ai biết được sau khi lấy công ty mày sẽ phá thành dạng gì chứ?” Mặt Đường Minh Hải đỏ gay gắt vì quá tức giận hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Vậy thì sao? Không lẽ tôi trơ mắt nhìn vị chủ tịch dày dặn kinh nghiệm đây từng bước đẩy công ty đến bờ vực phá sản sao?”
“Mày câm mồm!” Đường Minh Hải trợn mắt, miệng quát to.
“Tôi đồng ý.
” Bỗng nhiên, một người đứng dậy.
“Tôi đồng ý việc bầu lại chủ tịch.
”
Ngay sau đó là hàng loạt người khác đứng lên.
“Tôi đồng ý.
”
“Tôi cũng đồng ý.
”
“Tôi cũng vậy…”
“…”
Đường Ngữ Âm ngạo nghễ nhìn Đường Minh Hải đang run rẩy trước mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đường Minh Hải ông thua chắc rồi.
Từng người lần lượt tiến lên bỏ phiếu, đa số đều là bầu cho Đường Ngữ Âm.
Mọi chuyện diễn ra cực kì suôn sẻ như đã được lập trình sẵn khiến Đường Ngữ Âm có chút mông lung.
Còn tưởng rằng hôm nay sẽ là một trận máu tanh, kết cục nhẹ nhàng như vậy đã thuận lợi lấy đồ về tay rồi, có phải là hơi phi lý không vậy?
Đang suy nghĩ thì một người tiến lại gần.
“Chúc mừng đại tiểu thư thuận lợi lấy được vị trí chủ tịch.
”
“Cảm ơn, phần lớn là nhờ có các vị ủng hộ tôi.
” Đường Ngữ Âm khẽ gật đầu, coi như là lời cảm ơn.
“Không có gì, chỉ cần sau này cô đề bạt chúng tôi với vị kia nhiều hơn chút là được.
” Một người cười nói.
“Vị kia?” Quả nhiên là có người đứng sau a, cô đoán quả thực không sai chút nào.
Nhưng mà, vị này là ai chứ? Bỗng nhiên, trong tâm trí Đường Ngữ Âm hiện lên hình ảnh khuôn mặt của ai đó…
“Xem ra phải giải quyết nhanh gọn rồi ra hỏi anh ấy mới được.
” Đường Ngữ Âm nhủ thầm rồi đi đến trước mặt Đường Minh Hải.
“Thế nào, không phục? Nếu muốn thì tôi có thể đấu lại lần nữa với ông đấy.
” Đường Ngữ Âm khinh bỉ liếc nhìn Đường Minh Hải.
“Mày đứng đắc ý sớm.
Tao sẽ lấy lại vị trí này nhanh thôi, tao sẽ cho mày biết đối chọi với tao có hậu quả thế nào.
” Đường Minh Hải nói rồi tức tối bỏ đi.
“Vậy thì tôi đây đành mỏi mắt mong chờ.
”
Cứ tha hồ mà vùng vẫy đi, dù sao mục đích tôi trùng sinh về đây chính là để cho một nhà các người sống không bằng chết mà.
…
“Anh chờ lâu không?” Đường Ngữ Âm mở cửa chui nhanh vào xe rồi sà vào lòng Long Mặc Thâm.
“Không lâu.
” Anh bỏ máy tính trong tay ra, quay sang chăm chú nhìn cô gái.
“Mặt em dính gì sao?”
“Không có.
” Long Mặc Thâm loay hoay lôi ra một hộp bánh kem nhỏ, đưa cho cô.
“Cho em.
”
Đường Ngữ Âm đón lấy hộp bánh, mắt sáng rực.
“Bánh kem hạnh nhân!”
“Mau ăn đi.
”
Cô vui vẻ cầm bánh lên ăn.
“Đợi chút, chỗ này dính kem.
” Cứ như vậy, Long Mặc Thâm sán lại gần rồi bất thình lình hôn lên môi cô.
“Khoan đã! Không phải nói mặt em dính kem sao? Anh hôn em làm gì?”
Đường Ngữ Âm lườm anh một cái nhưng chưa đến ba giây đã vội quay đi.
Ôi mẹ ơi, cái vẻ mặt cún con này là sao đây? Ai đó hãy trả lại hình tượng tổng tài lạnh lùng cho anh ấy đi chứ.
.