Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan


“U não? Em sao?” Đường Ngữ Âm vẫn chưa hoàn hồn.

Rõ ràng kiếp trước cô đâu mắc phải căn bệnh này? Đây là cái giá của việc trọng sinh sao?
“Đừng lo, anh sẽ tìm cách chữa trị.

Chắc chắn là vậy.” Long Mặc Thâm cầm ly nước đưa cho cô.
“Em muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài trước đi.”
Theo lời Đường Ngữ Âm, anh nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
“Tình trạng của cô ấy sao rồi?” Long Mặc Thâm hỏi vị bác sĩ đứng bên cạnh.
“Không được khả quan cho lắm.

Tuy đây là u lành nhưng thể chất của tiểu thư khá đặc biệt, nếu như tiền hành phẫu thuật thì khả năng thành công khá thấp.” Vị bác sĩ lắc đầu nói.

" Chưa kể việc này còn phụ thuộc rất nhiều vào ý chí của bệnh nhân."
“Tỷ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm?” Long Mặc Thâm nhìn xuyên qua cửa kính, mắt dán chặt vào cô gái đang trùm kín chăn trong phòng.
“Với người bình thường thì khoảng 70- 80% nhưng đối với tiểu thư thì chỉ còn khoảng… 30%.”
Nghe xong câu này, con ngươi Long Mặc Thâm bỗng co rút lại.
30%?
Thấp đến như vậy?
“Không còn cách nào khác sao?” Anh nắm chặt tay, cố nén đi cảm xúc trên mặt.

“Đây là cách duy nhất rồi ạ.”
“Được rồi, ông lui đi.” Anh ra lệnh cho vị bác sĩ kia rời đi.
Anh đứng nhìn cô thêm một chút rồi xoay người rời đi.
Kiên nhẫn thêm một chút nữa, anh sẽ không để em chết đâu.

Trong phòng bệnh lúc này.
“Chết tiệt, rõ ràng kiếp trước cơ thể mình hoàn toàn khỏe mạnh mà, sao bây giờ lại bị u não?”
Đường Ngữ Âm trầm ngâm.

Không phải những ác mộng trước kia của cô đều do khối u này gây ra chứ?
Ông trời chỉ vừa mới cho cô sống lại, bây giờ lại muốn cướp đi mạng của cô sao?
“Ha… Muốn lấy mạng tôi đâu có dễ vậy.” Đường Ngữ Âm lục tìm điện thoại, bấm một dãy số.
“Ông ngoại, ông có đang ở Hải Thành không? Con muốn gặp ông một chút… Vậy được, mười phút nữa gặp nhau.” Nói xong, Đường Ngữ Âm bật dậy khỏi giường, rút ống truyền nước, khoác một một cái áo rồi chạy ra ngoài.

“Vậy nên nói, con muốn ông giúp con chữa bệnh?” Vân lão gia nhâm nhi ly trà, thần bí nhìn Đường Ngữ Âm.
“Vâng.”
“Tại sao? Ngoài kia có rất nhiều bác sĩ giỏi, thiết bị y tế cũng rất tốt, tại sao phải tìm đến ta?” Vân lão gia tiếp tục truy hỏi.
“Họ không đủ trình độ để chữa cho con.” Đường Ngữ Âm đặt ly trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Vân lão gia.
“Một tháng sau bắt đầu.

Còn về chuẩn bị trước đi.” Vân lão gia chậm rãi đứng dậy.

“Lâu vậy sao? Không thể làm sớm hơn ạ?” Đường Ngữ Âm cau mày.

Một tháng quá lâu so với dụ tính của cô.
“Không thể nhanh hơn được.

Ta con phải theo dõi tình trạng sức khỏe của con nữa.

Mẹ con vẫn chưa đủ để làm gương cho con sao?” Vân lão gia chau mày.

Ông đã mất đi một đứa con gái, còn đứa cháu này cũng mất thì ông còn gì đây?
“Ngày mai lập tức điều trị.” Đường Ngữ Âm dứt khoát nói." Trong vòng nửa tháng phải xong.

Ông ngoại, con tin ông có thừa khả năng mà."
“Ngữ Âm, không phải là ông không muốn mà chuyện này không thể hấp tấp được.

Cho dù khối u của con là u lành đi chăng nữa cũng không thể khinh suất được.

Con nhìn mẹ con.

Mẹ con mắc bệnh lạ, không chữa được là lỗi của ông.

Ông mất đi con bé, giờ ông chỉ còn mình con, con làm như vậy khác gì sát muối vào vết thương của ông? Ngoan, nghe lời ông.

Từ từ điều trị, ông sẽ không để con giống mẹ con đâu.

Con đừng vội vàng quá có được không?” Vân lão rơm rớm nước mắt, ôm Đường Ngữ Âm vào lòng.
“Ông ngoại, ông có tin vào chuyện trùng sinh sống lại không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận