Đường Ngữ Âm cãi nhau một trận với ông ngoại xong liền tức giận đá văng mảnh ngói vỡ dưới chân.
Chân cô vốn mỏng manh nay lại gặp tác động mạnh liền bật máu.
Đường Ngữ Âm không quan tâm đến vết thương kia, trong đầu chỉ đang tâm tâm niệm niệm chuyện ông ngoại bắt mình ly hôn.
Bỗng từ đằng sau, một cánh tay thò ra, nhấc bổng cô lên.
“A!” Đường Ngữ Âm sợ hãi hét lên.
“Đừng sợ, là anh.” Giọng nói trầm khàn của Long Mặc Thâm bỗng chốc khiến cô cảm thấy an tâm, để yên cho anh bế vào nhà.
Long Mặc Thâm bế Đường Ngữ Âm vào nhà, cẩn thận đặt cô lên một chiếc ghế còn lành lặn rồi đi tìm hộp cứu thương.
Nhìn từng động tác băng bó của anh khóe mắt Đường Ngữ Âm bỗng cay cay.
“Xin lỗi.” Đường Ngữ Âm lí nhí.
“Không trách em, chuyện này vốn do ông ngoại tự mình quyết định, cho dù như thế nào cũng không thể làm trái.” Long Mặc Thâm chăm chú băng cho Đường Ngữ Âm.
Bầu không khí lại lâm vào im lặng.
Trong hai người bây giờ ai cùng đang chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình, căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng loạt soạt của bông băng và kéo cắt vang lên đều đều.
"Anh… "/“Em…” Cả hai đồng thanh nói.
“A, anh nói trước đi.” Đường Ngữ Âm vội vàng xua tay, ra đều muốn để anh nói trước.
“Chiều hôm đó là anh quá nóng giận rồi, em thân mang bệnh, vậy mà anh còn…”
“Stop! Cất ngay vẻ mặt ấy đi cho em.
Không phải bây giờ em đã khỏe lại rồi sao? Anh còn lo lắng cái gì chứ?” Đường Ngữ Âm vội vàng trấn an.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.
Long Mặc Thâm, người nên xin lỗi là em.
Ngay từ đầu em đã lợi dụng anh.
Danh tiếng, tiền bạc, tất cả mọi thứ, chỉ để thỏa mãn lòng thù hận của em…” Đường Ngữ Âm nói, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.
“Đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng.” Long Mặc Thâm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Anh chính là muốn bị em lợi dụng, không cần phải lo lắng.”
Vốn nghĩ nói vậy thì cô sẽ không khóc nữa, nào ngờ nói xong cô còn khóc to hơn.
Long Mặc Thâm bối rối ôm cô vào lòng, vỗ về.
Từ trước đến nay, Đường Ngữ Âm chưa bao giờ có những cảm xúc như bây giờ.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, ban đầu sống lại, trong lòng chỉ tâm tâm niệm niệm hai chữ báo thù.
Cô chưa từng nghĩ sẽ lại yêu anh tới vậy.
Dù sao kiếp trước đã từng bị người ta phản bội, kiếp này coi như là bù đắp đi.
…
“Cơ thể cô ấy hoàn toàn ổn rồi chứ?” Long Mặc Thâm lo lắng nhìn vị bác sĩ đang cẩn thận khám cho Đường Ngữ Âm.
“Thiếu phu nhân đã khỏe lại rồi, tạm thời không cần phải lo lắng thái quá.” Vị bác sĩ sau khi xem xét cẩn thận một hồi bèn đưa ra kết luận.
“Được rồi, ông đi đi.” Long Mặc Thâm phất tay cho người kia ra ngoài rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Đường Ngữ Âm.
“Thật sự khỏi rồi sao?”
Câu hỏi này khiến Đường Ngữ Âm phải bật cười.
“Anh đang nghi ngờ trình độ của ông ngoại em?”
“Không có, chỉ là vẫn còn chút lo lắng.”
“Vậy em hỏi anh câu này được không?..
Tại sao nói này lại biến thành như vậy? Trong nửa tháng em đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Rốt cuộc là có chuyện gì mà Cẩm Viên lại bị tàn phá nặng nề đến như vậy chứ? Không lẽ Long Thành Hiên dẫn người đến gây rối sao?
“Là anh phá.
Lúc đó anh nghĩ là em bỏ anh, đi cùng ông ngoại về nước Y, lại thêm không thể liên lạc nên đã nghĩ rằng em vì chuyện lúc đó mà muốn ly hôn.
Cẩm Viên này vốn dĩ là vì em mà xây lên.
Người không còn thì giữ lại làm gì chú?” Long Mặc Thâm trả lời, giọng nói đượm buồn.
*Test nhỏ* Mọi người nghĩ chị nhà sẽ phản ứng thế nào khi biết nhà là do anh phá:>?.