Đường Ngữ Âm gọi một phục vụ tới phòng rồi dùng kim châm khiến người kia rơi vào giấc ngủ sâu, sau đó lột sạch quần áo anh ta, mặc lên người.
Nhân lúc phòng của Long Thành Hiên chưa có ai, cô lẻn vào bên trong.
Căn phòng này là phòng cũ của thuyền trưởng, theo trí nhớ của cô thì trong căn phòng này có một ngăn chứa bí mật dưới gầm giường.
Nghĩ là làm, Đường Ngữ Âm ngay lập tức chui xuống gầm, tìm cách mở cơ quan kia ra.
Sau một hồi hì hục, cuối cùng cánh cửa cơ quan cũng được mở ra.
Cô nhanh chóng bỏ vào một hộp nhung đỏ và một lọ thuốc màu trắng rồi lập tức đi ra ngoài, xóa sạch mọi dấu vết trong căn phòng của Long Thành Hiên.
“Haha, bây giờ chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện nữa thôi.” Đường Ngữ Âm cười nhạt một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Trở về phòng, vừa đóng cửa lại Đường Ngữ Âm đã chết điếng với cảnh tượng bên trong.
Long Mặc Thâm ngồi trên giường, ung dung nhìn gương mặt tái nhợt vì kinh hãi của cô.
“Toang rồi, sao anh ấy lại ở đây?” Lưng cô bắt đầu tuôn ra mồ hôi lạnh.
Chút nữa anh ấy hỏi thì biết trả lời sao bây giờ?
“Lại đây.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy áp của anh khiến cô không thể kháng cự mà từng bước tiến lại gần.
Cô vừa bước đến gần, Long Mặc Thâm đưa tay kéo cô ngồi gọn trong lòng anh.
“Chồng à, anh không sao chứ?” Cô lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt.
“Có sao đấy.” Anh lạnh lùng đáp lại.
“Sao vậy? Không vui chỗ nào sao?”
“Em đoán xem?”
Biết anh đang ám chỉ điều gì, Đường Ngữ Âm ho nhẹ một cái rồi tìm cách nào giải thích hợp lí nhất.
“Khụ, anh xem… lần trước Long Thành Hiên trêu ghẹo em ở Vân trạch như vậy, đương nhiên em phải trả thù chứ.
Đường Ngữ Âm em chính là kẻ có thù tất báo đấy.” Cô người hì hì lấy lòng anh, trong lòng cầu nguyện cho lý do này trót lọt.
“Vậy nên? Em mạo hiểm cả tính mạng mình ra chỉ vì chút chuyện này? Em đã từng nghĩ tới hậu quả khi bị thằng nhãi đó bắt được chưa?”
“Có anh bảo vệ em mà, còn lo gì nữa chứ.” Cô nhướn người lên, hôn anh một cái lấy lòng nhưng có vẻ không hiệu quả lắm khi ánh mắt anh nhìn cô vẫn chẳng thay đổi là bao.
“Anh đã nói rồi mà, những chuyện như vậy em nên để anh làm, lỡ như em gặp nguy hiểm gì thì sao? Anh không đáng để em tin tưởng đến vậy à?”
Anh vừa nói xong, không khí trong phòng liền trở nên im lặng một cách lạ thường.
“Anh đã luôn để ý em trong hội đấu giá.
Số lần em nhìn Long Thành Hiên còn nhiều hơn số lần em nhìn anh kể từ lúc lên thuyền.
Hay là em có ý gì với cậu ta? Muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, sau khi tóm được nó rồi sẽ đá anh đi như một thằng ngu luôn bị em lợi dụng?”
“Không phải, anh hiểu lầm rồi, em không có ý gì với cậu ta cả.
Chỉ đơn thuần là muốn hạ bệ cậu ta thôi.”
“Nhưng em…”
“Đủ rồi.” Đường Ngữ Âm đưa tay chặn miệng Long Mặc Thâm lại.
“Em mệt rồi, phải đi thay đồ nữa, anh nghỉ ngơi đi.
Có những thứ hiện tại em vẫn chưa thể nói ra, nhưng chắc chắn em sẽ nới với anh sớm thôi.
Chờ đến lúc đó được không?”
Cô buông tay ra, đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi bước vào phòng tắm thay lại bộ váy ban đầu.
Khi ra ngoài thì anh đã đi mất từ lúc nào, Đường Ngữ Âm cũng không quản nhiều nữa, lại ra ban công ngồi nhìn hoàng hôn trên biển.
Hoàng hôn hôm nay… thật sự là đẹp a….