Sáng hôm sau, vì gọi mãi cô không dậy nên Long Mặc Thâm đành trực tiếp bế cô lên xe, lái đến trường.
“Ngữ Âm, mau dậy đi.” Đến nơi, anh lại nhẹ nhàng lay vai, gọi cô dậy.
“Ư… Em không dậy đâu.
Không muốn đi mà…” Đường Ngữ Âm giọng còn ngái ngủ, lại vùi đầu vào anh.
“Ngoan, rất nhanh là được về rồi, anh sẽ đến tìm em thường xuyên.” Anh bất lực xoa đầu cô.
“Anh vừa nhé.”
“Ừm.”
Nghe câu trả lười xong, Đường Ngữ Âm vẻ mặt không cam chịu rồi dậy rồi xuống xe.
“Anh xách hành lý cho em.” Dứt lời, Long Mặc Thâm vòng ra sau xe, xách ra một vali lớn, dắt tay cô đi vào trường.
…
“Má ơi, là Long thiếu kìa, Long thiếu vậy mà tự mình đưa Đường Ngữ Âm đi, ghen tỵ quá đi.”
“Ước gì rỗi cũng có người chồng như anh ấy nhỉ.”
Sau khi đem hành lý giao cho nhân viên trường, Long Mặc Thâm quay sang phía Đường Ngữ Âm, hôn một cái lên trán cô.
“Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Nói xong, anh rời tay cô, đi về phía xe của mình.
Mọi người trong trường:"…"
Cư nhiên lại bị nhét cho một đống cơm chó, quả là không dễ chịu chút nào a…
…
Trên xe ô tô của trường.
“Mọi người chú ý, vì lần này tập huấn sẽ rất khắc nghiệt, mỗi người đều cần một người bạn đồng hành để quan tâm lẫn nhau.
Không kể nam nữ đều có thể ghép đội với nhau, để công bằng thì chúng ta sẽ bốc thăm.
Bắt đầu từ dãy này.”
Sau đó, lớp trưởng lần lượt bê hòm thư cho tùng người bốc.
Bốc thắm xong, mọi người bắt đầu đi tìm bạn cặp của mình, duy chỉ có Đường Ngữ Âm vẫn ngồi im.
Cứ đợi họ nhận xong rồi mình đi tìm là được, đỡ tốn sức.
Nghĩ vậy, cô ngồi nhởn nhơ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không để ý ánh mắt cháy bỏng luôn theo dõi mình đằng sau.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người trên xe đã tùm được bạn cặp của mình, chỉ còn hai người, một là Đường Ngữ Âm, hai là Cố Minh.
Lúc này, Đường Ngữ Âm dường như vẫn chưa nhận ra, vẫn ngồi ung dung ngắm cảnh.
“Ngữ Âm à, chỉ còn mình cậu chưa tìm bạn cặp thôi đấy, mau hỏi xem ai là bạn cặp của cậu đi.” Lớp trưởng khẽ lay vai Đường Ngữ Âm, nhẹ nhàng nói.
“Vậy sao? Cậu tìm hộ mình xem ai cầm giấy số 9 là được, dù sao cùng xong hết rồi, sẽ tìm nhanh thôi.”
“Được rồi, vậy để mình tìm cho.” Lớp trưởng cầm tờ giấy ghi số 9 lên, giơ cao.“Ở đây ai là số 9”
“Là tôi.” Giọng nói vừa cất lên, Đường Ngữ Âm giật mình quay người lại.
Cố Minh?
“Sao lại là anh?” Cô tức giận chất vấn.
“Sao lại không thể là anh?” Cố Minh tỏ vẻ không hiểu.
“…” Thấy mọi người đều đang nhìn về hướng mình, biết làm to chuyện cũng không được lợi gì, cô đành cắn răng ngồi xuống.
Đi nửa ngày cuối cùng cũng đến nơi, vừa bước xuống xe, cái nóng hầm hập ập thẳng vào mặt khiến Đường Ngữ Âm chùn bước.
Liệu nửa tháng sau mình có còn sống không đây?
“Ngữ Âm, mau đi nhận phòng nào.” Lớp trướng chạy đến, kéo tay Đường Ngữ Âm chạy đến trước mặt giáo quan.
“Thưa giáo quan, chúng em đến nhận phòng ạ.”
“Đến nhận phòng sao? Tên gì?” Vị giáo quan liếc qua khuôn mặt của lớp trưởng và Đường Ngữ Âm rồi giở sổ ra.
“Tên Đường Ngữ Âm và Lam Vũ.”
“Để xem… Đường Ngữ Âm chung phòng với Lam Vũ.
Phòng bốn người, hai người còn lại chính là bạn cặp của hai em.”
“Khoan đã, nam nữ ở chung?” Đường Ngữ Âm vội vàng hỏi.
Cô mà phải ở chung phòng với tên Cố Minh kia?
“Đúng vậy.
Em có ý kiến?” Giọng nói vị giáo quan này bỗng trở nên sắc lạnh, khí thế áp bức đối phương.
“Em có ý kiến.
Đây cũng không phải là chiến trường, đâu cần phải nghiêm khắc tới vậy, huống hồ bọn em là y sĩ, không cần trực tiếp ra chiến trường, làm vậy có phải hơi thừa thãi không?”
BỐP!
Giáo quan giơ tay, đánh thắng vào mặt Đường Ngữ Âm.
“Ở đây tôi chính là luật, cô không nghe thì có thể cút.
Mấy đứa con gái các cô không phải chạy tới đây tìm đối tượng thôi sao? Tôi đã tạo cơ hội như vậy còn phàn nàn? Cô nghĩ mình là mẹ thiên hạ này sao? Cô nên nhớ, cho dù ở ngoài cô có bao nhiêu quyền hành đi chăng nữa, thì ở đây cô vĩnh viễn chỉ là con kiến mặc cho tôi chà đạp dưới chân thôi.”.