Đường Ngữ Âm trở về phòng thì lớp trưởng đã sắp xếp xong mọi đồ đạc, nhác thấy bóng cô liền đứng dậy, chạy ra đón.
“Cậu đi đâu mà lâu vậy? Tròi ạ, ai làm cậu buồn sao? Sắc mặt cậu kém quá.”
Nhìn Lam Vũ lo lắng cho mình, cô đành phải trấn an.
“Mình không sao, chỉ là hơi đau đầu.
Mình nghỉ trước, chút nữa ăn cơm không cần gọi mình đâu.”
Nói xong, Đường Ngữ Âm trở về giường của mình, sau khi sắp xếp xong đồ đạc liền nằm xuống ngủ, không nói thêm lời nào.
Lam Vũ nhìn thấy cũng chỉ biết thở dài.
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Đường Ngữ Âm, bản thân cô vẫn luôn cảm nhận được là người trước mắt có tậm sự, dù đã nhiều lần cô gạn hỏi nhưng Đường Ngữ Âm đều tránh né.
Có đôi khi còn tỏ ra khó chịu.
Mặc dù biết là không nên nhưng vẫn cố chấp muốn biết, mình thật tệ đúng không, Ngữ Âm?
…
Đường Ngữ Âm ngủ một mạch đến tận dáng hôm sau, khi có tiếng còi tập hợp mới lật đật bò dậy.
Lam Vũ thấy vậy liền chạy lại đỡ cô, giúp mặc quần áo rồi cùng Đường Ngữ Âm đi ra nơi tập hợp.
“Cậu khỏe hẳn chưa, nếu còn chưa khỏe hẳn mình giúp cậu xin nghỉ.” Lam Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Ngữ Âm thì lo lắng không thôi.
“Không sao đâu, cậu cứ làm quá lên như vậy, cứ như là chị gái nhỏ ấy.”
Nghe câu này, bất giác hai gò má Lam Vũ đỏ lên.
Cô ấp úng"Mình… mình mới không làm chị gái của cậu."
“Vậy thì làm bạn?”
“Bạn gì chứ, rõ ràng…” Lam Vũ mặt vốn đã đỏ, nay đã càng đỏ hơn.
Đường Ngữ Âm thấy vậy thì bật cười, véo má Lam Vũ một cái.
“Không trêu cậu nữa, đi thôi.” Cô buông tay Lam Vũ rồi nhanh chóng đi vào hàng của mình.
Lam Vũ mơ hồ nhìn theo bóng lưng Đường Ngữ Âm, miệng lầm nhẩm “Mình mới không muốn làm bạn của cậu.”
…
Sau khi các học viên đã tập trung đông đủ, các giáo quan bắt đầu giao nhiệm vụ cho từng tổ.
Tổ của Đường Ngữ Âm sẽ luyện tập sức bền, chạy 8km khởi động.
Nghe xong nhiệm vụ, mọi người đều than vãn vang trời.
Đây là hình thức huấn luyện địa ngục gì đây chứ.
Mặc dù không cam tâm nhưng quân mệnh như sơn, tất cả chỉ có thế cắn răng mà chạy.
Hầu hết nhưng người ở đây đều là con nhà khá giả, công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé, đến đi từ trong nhà ra ngoài cổng còn có người đỡ, bây giờ bắt chạy lâu như vậy, có khác nào đang gϊếŧ họ không chứ.
Chạy được khoảng năm phút, tất cả bắt đầu cảm thấy mệt, có vài người đã bị đuối sức, bị rớt lại đằng sau, duy chỉ có Đường Ngữ Âm vẫn duy trì được phong độ, không phải do cô khỏe mà là do trước khi chạy, cô đã tự mình phong bế hai huyệt ở chân lại, có như vậy khi chạy mới không cảm thấy quá mệt nhọc.
Nửa tiếng sau.
“A, tôi không chạy nữa, thật sự là mệt chết rồi.
Chúng ta là bác sĩ chứ đâu phải lính đặc công, chạy nhiều như vậy để làm gì chứ?” Một người ngồi phịch xuống đất than vãn.
“Đúng vậy.
Mệt chết tôi rồi, dựa vào đâu mà bắt tôi chạy lâu như vậy chứ.” Một người khác cũng bắt đầu lêu ca, ngay sau đó là một đống người
hùa theo.
“Đúng đấy, tại sao chúng ta lại phải nghe theo chứ.”
“Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên tôi phải chạy nhiều như vậy đấy.”
Tiếp xì xào bắt đầu to dần, thậm chí còn có người tuyên bố không chạy nữa.
Mắt thấy tình hình bắt đầu mất kiểm soát, Đường Ngữ Âm liền nghĩ cách kêu gọi mọi người lại, bởi vì chỉ cần một cá nhân làm sai, cả đội sẽ phải chịu phạt cùng.
Mà đa số những người ở đây đều rất ngang bướng, phải làm sao mới tốt đây?
“Đủ rồi, tôi thấy là mấy người chỉ biết ăn chơi lêu lổng cả ngày, căn bản đâu nhận thức được cái gì gọi là gian khổ chứ? Nếu một ngày mấy người phải ra chiến trường, rơi vào tay kẻ địch liền để bọn chúng bắt luôn sao? Không biết co chân lên cổ mà chạy à hay là lại nói không muốn chạy nên để chúng bắt được thì gϊếŧ luôn?” Một người bước ra từ trong đám đông, dõng dạc nói lớn..