Trọng Sinh Chi Ức Vợ Yêu Không Ngoan


“Phiền thật.” Đường Ngữ Âm lẩm nhẩm.
Bây giờ trực tiếp cho cô ta liệt luôn đôi chân này thì sao nhỉ? Hay tay? Hay cho cô ta tự vả miệng mình?
Trong lúc Đường Ngữ Âm còn đang phân vân xem nên làm gì thì cô gái kia đã dần mất kiên nhẫn.
“Lớp trưởng, mình có thể hỏi cô ta là ai không?” Cô quay xuống hỏi nhỏ.
“Cậu không biết làm sao mà mình biết được.” Lớp trưởng cười khổ.
“Này, mấy người có nghe tôi nói không hả?” Cô gái kia tức giận hét lên.
“Cô là ai?” Đường Ngữ Âm lạnh lùng nhìn lên.
“Cái gì?” Vậy mà còn có người không biết cô ta là ai?
“Tôi hỏi cô là ai.

Xin lỗi nhưng trước giờ người tôi gặp chỉ là danh gia vọng tộc, loại tôm tép ở đâu mò đến, làm sao tôi biết được.” Đường Ngữ Âm nhẹ nhàng phủi quần áo đứng dậy.
“Cô!” Tư Duyên tức đến đỏ bừng mặt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Ngữ Âm.
“Sao? Có ý kiến gì?”
“Tôi cảnh cáo cô, biết điều thì mau ly hôn với Long thiếu đi.

Vị trí thiếu phu nhân chỉ là của mình tôi.


Chỉ cần cô ly hôn, anh ấy nhất định sẽ chú ý đến tôi.” Tư Duyên chỉ hận không thể băm người con gái trước mắt ra làm nghìn mảnh.
“Cô là ai?” Đường Ngữ Âm lặm lại câu hỏi trước một lần nữa.
“Đúng là loại hiểu biết nông cạn.

Đây là Tư Duyên, đại tiểu thư của nhà họ Tư danh giá nhất Hải Thành này.

Cha cô ấy là một trong những cổ đông lớn nhất của Long thị.

Đáng lẽ Tư Duyên có thể trở thành Long thiếu phu nhân rồi, vậy mà giữa đường cô lại nhảy ra cướp mất.” Một cô gái bên phe Tư Duyên sang sảng nói.
Lúc này, học viên cũng bắt đầu bu lại xem trò vui của Đường Ngữ Âm, ai cùng đều là vẻ mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ Tư Duyên chịu nhục nhã.
“Lớp trưởng, chuẩn bị đồ tiếp thôi.” Cô kéo tay Lam Vũ đi khỏi, không thèm nhìn tới Tư Duyên đang trừng trừng nhìn mình phía sau.
“Đứng lại!” Tư Duyên chạy tới, một tay túm tóc Đường Ngữ Âm kéo lại.
“Bỏ ra!”
“Tôi không bỏ đấy, cô định làm gì tôi chứ, tôi cảnh cáo cô, cô mà làm gì tôi thì cha tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Tư Duyên trong lòng tuy sợ nhưng vẫn cố cứng họng.
“Ồ…”
Bốp!!!
Bàn tay Đường Ngữ Âm hung hăng tát thẳng vào mặt Tư Duyên.
Tư Duyên vội vàng buông cô ra, đau đớn ôm mặt.

“Nhớ cho kĩ, không phải loại chó mèo gì cũng có thể ra lệnh cho tôi đâu.

Giỏi thì gọi cha cô tới đây.

Loại người đánh không lại phải về mách cha, tôi khinh!”
Nói xong, Đường Ngữ Âm lại kéo tay Lam Vũ bỏ đi.
“Tại sao chứ, tại sao cô dám đánh tôi?” Tư Duyên run rẩy chạm vào vết thương trên mặt, mắt hằn lên tia máu vằn vện.
“Tao phải gϊếŧ mày, con chó cái.

Tao sẽ đem mày nhốt chung với đám hạ nhân bẩn thỉu kia, cho bọn chúng làm nhục mày, đến lúc đó xem anh Thâm có còn chú ý đến loại bẩn thỉu như mày không? Sau đó anh ấy sẽ nhận ra tao mới là người đối tốt với anh ấy nhất, sau đó sẽ cưới tao.

Đúng vậy, bọn tao sẽ cưới nhau… haha, cưới, đúng vậy, cưới…”
“Tư Duyên, hay là bỏ đi.

Dù sao sáng nay Long thiếu vừa mới cảnh cáo mọi người như vậy, chúng ta cứ đi gây sự như vậy, lỡ như anh ấy tức giận thì phải làm sao?” Một cô gái đi đến, lay lay cánh tay Tư Duyên.
“Cút!” Tư Duyên hất tay một cái, đẩy người con gái kia xuống đất.
Tại sao, tại sao lúc nào anh cũng bảo vệ con đi*m đó như vậy, rõ ràng em mới là chân ái của đời anh mà, tại sao chứ?
Đường Ngữ Âm, anh Thâm càng bảo vệ mày bao nhiêu, tao lại càng muốn hủy hoại mày bấy nhiêu.

Cứ chờ đi, sẽ có một ngày tao đem mày chà đạp dưới chân thôi.

Đến lúc đó mày sẽ hiểu cảm giác đau khổ là thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận