“Ngữ Âm à, bỏ đi như vậy có sao không? Dù sao cô ta cũng là người của giới hào môn, chúng ta làm vậy…” Lam Vũ lo lắng hỏi.
“Lo gì chứ, cứ mặc kệ cô ta đi.
Lại đây, xịt cái này vào người, chút nữa trời nắng lắm, đừng để say nắng.” Đường Ngữ Âm đưa cho Lam Vũ một lọ xịt nhỏ.
“Mình chỉ sợ bọn họ lại bày trò phá cậu.”
“Không sao, mấy trò đó sao làm khó được mình.
Đi thôi, tập hợp rồi.”
…
Sau khi ổn định đội hình, giáo quan bắt đầu phân chia nhóm thực hành.
Dựa theo bảng tên thì Đường Ngữ Âm được xếp vào một nhóm với một cô gái, thoạt nhìn thì trông có vẻ khá nhút nhát, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại bất giác dâng lên bức tường phòng bị.
Cô gái này… tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
…
“Cậu tên gì?” Đường Ngữ Âm hướng cô gái hỏi tới.
“Mình, mình tên Mai Hạ Hạ.”
“Ừm.” Đường Ngữ Âm hờ hững trả lời.
Mai Hạ Hạ, cháu gái của Mai Nhã.
Quả nhiên bà già này đúng là âm hồn bất tán mà.
“Cái đó… Mong sau này cậu giúp đỡ mình nhiều hơn.” Mai Hạ Hạ rụt rè đưa tay ra, tỏ ý muốn được bắt tay.
“Không cần đâu, chúng ta chỉ cùng tổ ngày hôm nay, ngày mai tôi lại về đội Cố Minh rồi, không cần tỏ ra thân thiết quá đâu.” Đường Ngữ Âm cũng lười quản cô ta, bỏ đi đến chỗ giáo quan đang đứng phổ cập kiến thức, để lại Mai Hạ Hạ đang lúng túng đằng sau.
Sau khi phổ cập xong, các nhóm bắt đầu đi làm nhiệm vụ của mình.
Đường Ngữ Âm cũng bắt tay vào làm việc.
Nhiệm vụ hôm nay của các nhóm là tự mình làm một chiếc bè, để ngày mai dùng nó tập luyện.
Cô cứ loay hoay mãi với đống tre và dây chằng, trong khi Mai Hạ Hạ chỉ biết đứng nhìn mà không biết phải làm gì.
“Mai Hạ Hạ, rốt cuộc cậu có ngồi yên không vậy hả? Cậu cứ đi đi lại lại mãi làm tôi chóng cả mặt rồi này.” Cuối cùng, Đường Ngữ Âm không nhịn nổi nữa liền nổi nóng.
“Mình,… mình chỉ là…” Mai Hạ Hạ rón rén, đôi mắt đã ngấn lệ.
“Đủ rồi, cậu mà khóc nữa là người ta lại tưởng tôi bắt nạt cậu đấy.
Đã không làm được gì thì ngồi im cho tôi.
Cậu nhìn xem, các nhóm khác ai cũng có chỗ ngồi mát mẻ, còn tôi thì phải ngồi dưới trời nắng chang chang như vậy, không phải là lỗi do cậu sao? Tôi kêu cậu giữ chỗ mà cậu chạy đi chỗ khác làm gì? Hại tôi phải ngồi dưới nắng như vậy.
Còn nữa, cậu không biết làm tôi đã bảo không cần cậu làm, không làm thì ngồi im đi.
Cậu đi đi lại lại làm gì? Nhìn đi, mấy mối nối của tôi đều bị cậu đạp hỏng rồi đấy, cậu cố tình à?”
“Bĩnh tĩnh nào.” Lớp trưởng thấy Đường Ngữ Âm đang tức giận liền chạy đến an ủi.
“Cậu bảo làm sao mình bình tĩnh được chứ, nhìn xem? Nước mắt ngắn nước mắt dài như vậy, tôi sắp ăn thịt cậu rồi à Mai Hạ Hạ?”
“Mình… hức, huhu.” Mai Hạ Hạ ôm mặt chạy đi chỗ khác.
“Mặc kệ cậu ta, mình đi tìm giáo quan yêu cầu xếp lại nhóm.”
Đường Ngữ Âm cũng lười quan tâm đến cô ta, trực tiếp quay lưng đi thẳng.
Sau một hồi trao đổi, Đường Ngữ Âm được ghép chung một nhóm với một người con trai khác.
Do cả hai đều có ý thức nên việc làm bè rất nhanh đã hoàn thành.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm, Đường Ngữ Âm không đi ăn với lớp trưởng mà ngồi ăn một mình trong góc.
Vừa đặt khay cơm xuống, cô còn chưa kịp ăn miếng cơm nào thì Mai Hạ Hạ đã đến bên cạnh, ấp úng.
“Mình… Mình có thể ngồi ăn chung không?”.