Hà Diệu Linh từ chối ý tốt muốn đưa cô về nhà của hai mẹ con Lâm Nhã.
Đợi hai người đi xong, Hà Diệu Linh ngồi ngẩn người một lúc, tay vẫn nắm chặt trái tim kỵ sĩ của Long Thần Vũ mà khẽ mỉm cười.
Trong kí ức mơ hồ của Diệu Linh, cô nhớ hình như hồi đó cũng có một anh bạn nhỏ đến bắt chuyện và rủ cô đi chơi.
Đáng tiếc rằng vì đợi một người sẽ không quay trở lại mà cô bỏ lỡ mất rồi.
Nhìn mặt trời đã dần khuất dạng, Hà Diệu Linh lấy lại tinh thần rồi bước từng bước về nhà.
Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà (^~^)/ Diệu Linh, cố lên nào!!!!Đứng trước căn nhà vừa thân quen mà cũng thật xa lạ, Hà Diệu Linh thật muốn khóc thật to thật to để ném đi tất cả nỗi uất ức và tủi hờn."Sao lại đứng đây? Mẹ cháu đâu rồi?"Một giọng nói nghiêm nghị pha chút lạnh lùng vang lên sau lưng khiến Diệu Linh kích động đến run rẩy cả người.
Quay đầu lại, không ngăn đi những giọt nước mắt vỡ òa vì tủi thân, cô chạy nhanh đến ôm ông nội Hà Chấn Phong và khóc nức nở:"Ông ơi...!ô ô ô...ông ơi..."Hà Chấn Phong có chút kinh ngạc nhưng vẫn ôm lấy cục bông nhỏ đang làm nũng vào lòng ( ông chắc đây là làm nũng ?!(@~@)??).
Từ trước tới nay cục bông nhỏ luôn không chịu chơi với ông.
Mỗi khi muốn ôm cục bông trắng trắng mềm mềm này, ông đều cố gắng nghiêm túc dang tay nói: "lại đây" một cách thân thiết hết mức có thể nhưng đổi lại chính là tiếng khóc thất thanh rồi cục bông của ông dùng đôi chân ngắn cũn của mình chạy mất.
Hà Chấn Phong ông cũng tủi thân lắm chứ bộ.
Sinh ra có khuôn mặt than là lỗi của ông sao hả? Hả? Hả????!!!!!Ổn định lại tâm tình, Hà Chấn Phong dùng khuôn mặt (lạnh lùng nghiêm túc) vui sướng nhất có thể để thể hiện sự quan tâm, lo lắng với cục bông của mình:"Nín nào!! Bao tuổi rồi còn khóc!!"Ông cụ nào đó tức giận muốn cắn khăn.
Thật ra ông muốn nói cục bông yêu dấu của ông còn nhỏ nên cứ thoải mái mà khóc đi.
Cục bông thể nào cũng không chịu gần ông nữa cho xem.
Đang trong tâm trạng sa sút, Hà Chấn Phong chợt nhận ra điều gì đó không ổn, ông không vui nhíu mày:"Mẹ con đâu?""Mẹ bỏ con rồi ông ơi.
Mẹ không cần Tiểu Linh nữa...ô ô ô..."Hà Chấn Phong tức giận rồi.
Sao cô ta dám!!!!! Sao cô ta dám làm cục bông của ông khóc cơ chứ!!! Cố gắng dùng khuôn mặt tươi cười ( thật ra là vặn vẹo ), Hà Chấn Phong bế cục lông của ông vào nhà, cho cô ăn và dỗ cô ngủ.
Xem ra, ông phải nói chuyện với bà nó rồi.Sáng hôm sau, Hà Diệu Linh dậy sớm để bà nội đưa cô đến lớp mẫu giáo.
Vừa ra khỏi cửa một đoạn không xa, hai người đã nghe thấy mấy người hàng xóm bàn tán:"Nghe gì chưa? Con dâu nhà họ Hà bỏ trốn theo trai rồi!!""Chuyện đấy ai mà chẳng biết.
Tội nghiệp hai ông bà nhà họ Hà quá.
Đã già rồi mà còn phải nuôi đứa cháu.
Đã vậy ai biết đó có thật là cháu gái của nhà mình không?""Cái cô Ngô Mẫn đó lẳng lơ như vậy thì chuyện này cũng có khả năng lắm.
Cũng đúng, cô ta có bộ dáng hồ ly tinh như vậy thì sao có thể ở góa nuôi con nhỏ và chăm sóc cha mẹ chồng được cơ chứ!!""Mà để ý thì tôi thấy con bé Linh Linh đó cũng nào có chút nào giống nhà họ Hà đâu!!""Ừ, giống mẹ nó như thế thì sau này không khéo cũng chẳng ra sao.""Đúng đúng, tôi đã dặn Tiểu Ly nhà chúng tôi cách xa con bé đó rồi.""Tôi cũng dặn Tuấn Tuấn nhà tôi rồi.
Mấy người thì sao?""Chúng tôi cũng dặn rồi.
Mẹ nó như vậy thì sao dạy được con.
Với cả tôi cũng sợ bọn họ lây bệnh lạ cho con mình thì sao!!""....."Hà Diệu Linh vẫn im lặng mà ôm chặt cổ của bà nội.
Đúng rồi, chính là những lời nói vô tâm này mà tuổi thơ của cô thật thê thảm.
Cô càng chứng minh bàn thân thì họ càng nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.
Những người tự cho mình là trưởng thành đó làm sao biết những hành động vô tâm của họ khiến một đứa trẻ tổn thương đến nhường nào.
Cảm nhận được bà nội đang run lên vì tức giận, Hà Diệu Linh ôm bà chặt hơn.
Bà nội vỗ vỗ lưng cô, an ủi:"Không cần quan tâm những gì họ nói.
Bà nội mua cháu kẹo nha!!""Vâng ạ!!"Hà Diệu Linh gật gật đầu đồng ý.
Cô dù sẽ buồn nhưng cũng sẽ không như kiếp trước quá để tâm.
Không cần phải quan tâm vì bọn họ không đáng.
Trên trái đất này có biết bao nhiêu là người, cô sao có thể khiến tất cả bọn họ đều thích mình yêu mình được chứ.
Chỉ cần quan tâm đến những người thật lòng thương cô là được.
Chỉ đáng tiếc kiếp trước cô nhận ra điều này quá trễ.Bà nội bế cô đi đến thì mấy người kia im bặt.
Thím Trương miễn cưỡng tươi cười vui vẻ hỏi:"Ồ, bà Hà dẫn cháu đi học sao? Hai bà cháu thân nhau quá!!""Đúng đúng, ông nhà tôi cũng mới dẫn thằng oắt nghịch ngợm nhà tôi đi xong.
Mà...con dâu bà đâu sao lại để bà vất vả như vậy?"Bà nội vẫn ôm chặt cô vào lòng, mỉm cười nhưng giọng nói lại có vài phần rét lạnh:"Con dâu tôi có chân, nó muốn đi đâu tôi làm sao quản được.
Nhưng có một số người ngay cả miệng mình cũng không quản được thì thật đáng trách rồi.
Theo tôi được biết thì nói xấu và tung tin đồn nhảm cũng có thể ghép vào tội phỉ báng và xâm phạm danh dự người khác đó!""Hahaha...!bà nói gì vậy chứ" - Thím Trương cười gượng - "Cái gì mà phỉ báng và xâm phạm danh dự chứ.
Chúng tôi chỉ nói giỡn thôi mà.""Nhưng tôi thì không có giỡn nha.
Hình phạt hình như cũng không nhẹ đâu.
Mọi người có thể về xem thử.
Tôi đây là người tốt bụng chứ gặp phải ai khó tính thì..."Nói đến đây, bà nội chỉ cười rồi bế Diệu Linh đi.
Diệu Linh quả thật có chút kinh ngạc, cô không biết bà của cô lại lợi hại như vậy đấy.
Bà mua cho cô rất nhiều kẹo, đưa cô vào lớp và dặn cô nghe lời xong mới rời đi.Vừa vào lớp, mấy đứa nhỏ trong lớp cũng bắt đầu bàn tán chỉ chỏ linh tinh.
Cuối cùng, một nhóc tỳ bốn tuổi chạy đến chỗ cô dò hỏi:"Tiểu Linh, mẹ bạn bỏ đi theo trai thật hả? Vậy là bạn bị bỏ rơi sao?""Ôi, vậy là thật đó hả? Đáng thương quá đi, bị bỏ rơi rồi.""Xùy, mẹ tớ dặn tránh xa cậu ta một chút không sẽ bị quái vật bắt.
Tớ mới không chơi cùng cậu ta đâu.""Ừ, mẹ tớ cũng dặn như vậy.
Thấy bảo cậu ấy có bệnh lạ.
Sẽ không phải vì thế mà bị bỏ rơi chứ??"Diệu Linh lạnh lùng liếc qua khiến cả đám im lặng.
Có vài đứa còn như kiểu sắp khóc.
Hừ, tưởng cô sẽ như kiếp trước khóc lóc ầm ĩ rồi vì bị cô lập mà không chịu đến trường ư? Mơ đi!! Cô sẽ không để họ ́ảnh hưởng đến mình nữa.
Chỉ cần không quan tâm là được..