Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Mãi đến tối Uông Dương mới phát hiện ra Tống Bạch ngã trên mặt đất chẳng hề nhúc nhích, khi đó cậu quên cả hít thở, sững sờ đứng tại chỗ, chỉ đến khi Long Ngọc đến, hai người mới luống cuống chân tay khiêng Tống Bạch lên giường, sau đó cậu vội vàng lao đi.

Kể từ khi biết Tống Bạch ở đây Kiều Dực đã mời một bác sĩ cùng một hộ sĩ đến bắt đầu cuộc sống tăng ni khổ hạnh, gã vẫn cảm thấy lo trước khỏi hoạ, không ngờ vào ngày thứ tư mình rời đi, Tống Bạch thật sự xảy ra chuyện.

“Là viêm phổi.” Bác sĩ buông ống nghe, nghiêm trọng nói: “Đã được một thời gian dài.”

“Gì cơ? Sao lại…”

“Có khả năng trước đó bởi vì được chăm sóc tương đối tốt, nên bệnh mới dịu xuống, mấy ngày nay sợ là nhiễm lạnh, thân thể căn cốt lại kém, mới bộc phát viêm phổi.”

Uông Dương nghe mà hết hồn, Kiều Dực giao một Tống Bạch mạnh khỏe vào tay cậu, mới được mấy ngày, người ta đã bị viêm phổi, Uông Dương cảm thấy chính mình trực tiếp lấy cái chết tạ tội cho rồi, còn hơn là để Kiều Dực tra tấn đến chết.

“Vậy có thể chữa khỏi hay không?” Uông Dương lo lắng hỏi.

“Không thể chữa khỏi chẳng lẽ mọi người đều chết hết à.” Bác sĩ trợn trắng mắt xem thường, treo bình nước cho Tống Bạch, “Tuy nhiên bệnh tình có chút nghiêm trọng, điều kiện nơi này không có lợi để dưỡng bệnh, tôi thấy phải nhanh chóng đến bệnh viện, tiến hành kiểm tra toàn diện, sợ là trên người cậu ta có không ít vấn đề, nên kiểm tra kỹ càng một lần.”

Uông Dương khẽ cắn môi, “Vâng, bác sĩ chờ một chút.”

Cậu ôm tâm tư chết chắc quyết tâm chèo lên nóc nhà, trên núi tín hiệu quá kém, nếu xảy ra chuyện gì thì rất khó liên lạc với bên ngoài, sau khi Uông Dương phát hiện nóc nhà mình miễn miễn cưỡng cưỡng có thể thu được một vạch sóng, thấp tha thấp thỏm bấm số điện thoại Kiều Dực.

“A lô? A Bạch xảy ra chuyện gì?!” Điện thoại nhanh chóng được nhận, giọng Kiều Dực khàn khàn, lập tức hỏi.

Tim Uông Dương nhảy lên, vội vàng nói: “Không… Không có chuyện gì lớn, ờm, lúc nào anh đến đây?”

“Tôi phải ra sân bay ngay bây giờ, ông già không chết, xác chết vùng dậy.” Kiều Dực hầm hừ nói, “Làm sao? Cậu hỏi thế để làm gì, A Bạch bảo cậu hỏi?”

“Không… Không phải.” Tim Uông Dương đập rộn lên, anh ta đang ở sân bay, thế có nghĩa là ngày mai anh ta… Vừa nghĩ tới thẳng thắn khoan hồng kháng cự nghiêm trị, tuy rằng đều là chết cả, nhưng phanh thây còn hơn bầm thây, cậu cả gan, cắn răng nói: “Nói với anh chuyện này, anh khoan hãy kích động.”

“Chuyện gì? A Bạch nói nhớ tôi?”

Uông Dương nghẹn lời, mất một lúc mới ấp úng nói: “Thầy… thầy Tống thầy ấy… thầy ấy bị bệnh.”

“Bị bệnh?” Giọng Kiều Dực nháy mắt lạnh xuống, “Sao lại bị bệnh? Bây giờ có thể nói chuyện không?”

“… Là viêm phổi.”

“…” Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, tín hiệu không tốt mà phát ra tiếng sóng nhiễu rè rè, Uông Dương tưởng tượng Kiều Dực đưa tay mò xuống khẩu súng ở thắt lưng, chuẩn bị một phát bắn mình chết luôn.

Đột nhiên, điện thoại truyền đến hô lớn: “Tiên sinh? Tiên sinh! Tiên sinh ngài không sao chứ! Này!”


Uông Dương lòng lộp bộp, đúng lúc này, bên kia truyền đến tiếng kim loại va chạm lạch cạch, Kiều Dực phát điên gầm lên: “Mẹ nó tôi để người ta khỏe mạnh ở lại! Cậu lại chăm người ta phát bệnh cho ông đây hả!” Như tiếng bệnh nhân tâm thần gào thét, xuyên qua di động xông vào mang tai Uông Dương, cậu há mồm định nói cho gã biết, bệnh này không có chết người, nhưng còn chưa kịp nói gì, bên kia đã tắt máy.

Uông Dương gọi vài bận cũng chẳng được, sau rồi nản lòng thoái chí chèo xuống. Lần này cậu có thể chắc chắn rằng, nếu bị Kiều Dực túm được, cậu chẳng cần nói chuyện gì mà toàn thây hay không toàn thây, có nên gói gém vài thứ rồi chạy trốn không nhỉ?

Lúc chạy về phòng Tống Bạch, mặt cậu đỏ bừng, sắc đỏ không khỏe mạnh, hai hàng lông mày nhíu lại, như có chút khó chịu.

“Thầy ấy sẽ không chết chứ.”

“Khó nói, còn không trị sẽ chết, cậu không thấy cậu ta chứ, ho cả ra máu.”

“Ôi! Vậy ngài mau chữa khỏi đi!”

“Nhóc con cậu tưởng tôi là thần tiên đấy à, thiết bị gì cũng không có cậu bảo tôi chữa thế nào hả!” Bác sĩ chán nản chọc chọc gáy cậu, “Nhóc cũng không nhìn xem đây là nơi nào, tôi nghĩ có vào viện cũng chẳng còn kịp, phải chuyển cậu ta đến phòng vô khuẩn, giờ chỉ cần là bệnh vặt thôi cũng có thể lấy mạng cậu ta đó.”

Uông Dương hít khí lạnh, cắn răng một cái, “Lập tức cõng thầy ấy đến bệnh viện trấn trên thôi!”

“Không được! Anh trai à, anh quên lần trước à? Giờ muộn lắm rồi, ngay cả đường cũng không nhìn rõ, đi xuống thế nào được, nếu lại ngã ra một cái, không khéo còn bị thương nặng hơn đó.” Uông Tiểu Phượng vội vàng can ngăn.

Vài người hợp mưu, cũng chỉ có thể ngồi chờ trời sáng lại quyết định tiếp.

Cứ thế, Uông Dương cõi lòng đầy suy tư dựa vào tường đánh tạm một giấc, đột nhiên bên ngoài ầm ầm, nghe thấy tiếng hò hét: “Nhìn kìa! Có đĩa bay!”

Uông Dương chạy ra ngoài, vừa ngẩng đầu, cái thứ chói mắt kia từ trên cao hạ dần xuống, xoay vài vòng trên không trong làng, cuối cùng lại bay đến một đỉnh núi khác.

Cậu chớp mắt mấy cái, nếu cậu không nhìn lầm thì, đó là ——

“Anh! Là máy bay trực thăng!”

Lúc này, một toán quân nhân lại đến!

Bọn họ đáp máy bay xuống một vùng khác, bởi vì nơi đó mới đủ rộng, men theo sườn núi vội vàng chạy đến, vài người bộ đội đặc chủng đều có kinh nghiệm, chừng ấy quả núi nhỏ không tính là gì, chỉ trong chốc lát đã tìm đến ngồi làng nhỏ này, vừa hỏi tình huống vừa tới nhà Tống Bạch, khi đó Uông Dương cùng Uông Tiểu Phượng đang đứng ngay ngoài cửa, vừa thấy người tới đột nhiên sinh ra ảo giác được cứu rồi, nhưng lại trầm lòng, thầy giáo cách cái chết ngày càng gần! Có khi Kiều Dực chuẩn bị đưa cậu đi làm thịt tươi sống luôn!

Lần này ông chú quân nhân không dừng lại lấy một khắc, ngay cả chào hỏi Uông Dương cũng không, một mạnh xông vào, bác sĩ với hộ sĩ sợ tới mức luống cuống chân tay, sau khi trình bày mục đích đến đây, vài người nâng cáng bước đi.

Ngay sau đó, máy bay trực thăng bay đi, những người cả đời sống trong làng chưa từng nhìn thấy thứ này, ào ào chạy ra, ngẩng đầu chỉ trỏ, cho đến lúc trực thăng đã bay xa, mới tiêu tan hứng thú trở về nhà ngủ.

Tống Bạch cảm thấy thân mình như bị ném vào đống bông, cho dù có xoay mình ra sao, cũng chẳng có cảm giác chân thật nào, không có trọng tâm, có chút buồn bực, có chút khó chịu, có chút không thở nổi…

“A… cậu tỉnh rồi.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai.


Tống Bạch nhìn bóng dáng lờ mà lờ mờ trước mắt, phải mất một lúc mới dần dần có chút ý thức.

Áo trắng dài quần sẫm màu, mái tóc ngắn màu nâu, cặp kính mảnh trên sống mũi, ánh mắt hơi hẹp dài, mặt không đổi sắc nhìn cậu.

Giống như quay ngược thời gian vậy, tựa như lần đầu tiên cậu gặp hắn ở bệnh viện, hắn đứng thẳng tắp. Một thời gian đã trôi qua, hắn thoạt nhìn còn tiều tụy hơn trước.

“Thật không ngờ cậu lại không chết.” Hắn mỉm cười, nhưng lời nói lại lạnh lùng dị thường: “Nếu đã đi, thì cậu trở về làm gì hả?”

Tống Bạch trở mình đưa lưng về phía hắn, chợt nghe thấy tiếng kéo ghế, nghe thấy tiếng hắn ngồi đằng sau mình, lãnh đạm nói: “Tại sao lại để cậu ấy tìm được cậu?”

Tống Bạch hé miệng, nghĩ ngợi một lúc, lại chỉ phát ra tiếng khàn khàn, không có nội dung, cậu nhăn mày, chống giường ngồi dậy.

Nhìn ánh mắt Trần Chí đang lạc trên đóa cẩm chướng, cuối cùng hắn đành thở dài: “Trở về… Cũng tốt.”

“Vả lại cậu cũng chịu đủ dày vò, giờ mới phát sinh đủ thứ bệnh, tôi thấy đời này một khi cậu rời bỏ Kiều Tứ thì sẽ chẳng sống nổi, rõ ràng chạy không thoát, trốn cũng chẳng được, chỉ… chỉ đang vòng vo mà thôi.”

“… Anh ấy, anh ấy đâu?” Tống Bạch vuốt cổ họng, hơi đau, Trần Chí đứng dậy rót cho cậu cốc nước. Đến giờ, Tống Bạch vẫn không tài nào nhìn thấu Trần Chí, con người hắn cậu chẳng thể nào lý giải nổi.

Dường như Trần Chí đang cười, nhưng lại cười đến thê lương, hắn nói: ” Xem ra một năm qua chạy trốn vô ích.”

Tống Bạch uống một ngụm, ngón tay di chuyển men theo miệng cốc, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không biết nữa.”

“Cậu ấy đột nhiên rời đi, còn không nói cho tôi lý do, tôi hoặc nhiều hoặc ít cũng nhận ra chút gì đó.” Trần Chí cười khổ, “Nhưng tôi có không vạch trần, cậu ấy không thích người khác ra lệnh cho mình hoặc không nghe lời cậu ấy nói, từ nhỏ đã thế, nhưng cậu là người duy nhất từ đầu chí cuối luôn trái ý cậu ấy, thế nên tới tận bây giờ cậu ấy mới không cam lòng mới giận dữ, cậu biết không? Tôi đã từng hâm mộ cậu biết bao.”

Tống Bạch kinh ngạc, nhìn Trần Chí chế giễu chính bản thân mình, hắn tựa lưng vào ghế, hai chân giao nhau, chậm rãi nhớ lại: “Chắc hẳn cậu không biết rốt cuộc cậu ấy vì cậu đã làm những gì, cậu quá ích kỷ, chỉ quan tâm đến bản thân mình, cậu ấy không kiên cường như cậu thấy, thậm chí còn yếu ớt hơn cả cậu tưởng tượng, kỳ thật cậu ấy rất hay khóc.”

“Khóc?!” Tống Bạch không thể tưởng tưởng nổi thốt lên, Trần Chí phì một cái, bật cười.

“Ừ, khóc thật đó, ngày bé cậu ấy chính là quỷ hay khóc, chẳng qua cậu ấy sĩ diện, cho nên trước mặt người khác mặc kệ gặp phải chuyện gì, cậu ấy luôn cắn răng nuốt nước mắt xuống bụng, ngay cả bây giờ cũng vậy, cứ đến nửa đêm là chạy vào phòng vệ sinh, vặn tất cả vòi nước, một mình trốn trong đó mà khóc.”

“Ngay cả chuyện này mà anh cũng biết.” Tống Bạch liếc mắt nhìn hắn, “Hơn nửa đêm anh còn chạy đến nhà anh ấy sao?”

Trần Chí cười sâu xa, “Chuyện của cậu ấy, có gì mà tôi lại không biết chứ? Ví như tôi biết cậu ấy bởi vì nhìn thấy cậu cùng cái cô trợ giảng kia nói cười mới trong cơn giận cưỡng bức cậu.”

Tống Bạch bỗng tái mặt, mặt mày sa sầm, nắm lấy tấm chăn, như muốn xé phăng một góc, Trần Chí chậm rãi nói: “Việc đó đúng là cậu ấy không đúng, nhưng có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời cậu ấy thích một ai đó, không biết phải làm sao. Cậu ấy cực kì chấp nhất đối với những thứ thuộc về mình mà người thường khó có thể lý giải, mà cậu lại làm thinh trước thái độ của cậu ấy, vì thế cậu ấy mới sinh ra cảm giác nguy cơ, cho nên có phần cực đoan, nhưng cậu ấy yêu cậu quá mức cẩn trọng, cậu có biết một năm qua, bởi vì cậu mà cậu ấy đã làm những gì không?”


“Ít nhất còn sống đến giờ.”

“Nhưng thiếu chút nữa thì chết.” Trần Chí rút ra một tập tư liệu, “Cậu ấy gần như nằm viện cả một năm trời, cậu ấy tự sát, miệng vết thương còn chưa khép lại đã có thêm vết thương mới, cho dù cậu ấy làm gì, cũng phải có người đi theo. Khi đó cậu ấy nghĩ cậu đã chết, cho đến khi, cậu ấy mơ hồ cảm nhận được cậu còn sống…” Trần Chí nhẹ cười, nụ cười thâm ảo vô cùng, Tống Bạch có trực giác rằng Kiều Dực thành như thế Trần Chí tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.

“Nào ngờ cậu còn sống thật.” Hắn nhún nhún vai, “Cậu ấy thực sự sống dậy, cậu ấy yêu cậu, rất yêu rất yêu, yêu đến mức khi cậu gặp chuyện, ngay cả mạng cũng không thiết, ép buộc Lưu đầu phái người lên núi đưa cậu đi, thậm chí vừa nghe thấy cậu ung thư phổi, cậu ấy đã hóa điên hóa dại.”

“Ung thư phổi?!” Tống Bạch chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy ông trời thực thích đùa, đợi đến khi cậu mở lòng, nhưng đã chẳng còn cơ hội.

“Đừng lo, chỉ là viêm phổi mà thôi.”

“Hả?”

“Có thể là tín hiệu không tốt, có thể Uông Dương nói chuyện không được rõ ràng, cũng có thể là Kiều Tứ căng thẳng quá mà nghe lầm, hoặc là do tất cả, dù sao lúc cậu ấy vừa hay tin, đã làm náo loạn cả sân bay, chẳng khác nào trước đây cậu ấy trêu ghẹo cậu, hầu như ai cũng biết.”

Tống Bạch đưa tay chạm vào ***g ngực, nơi đó trái tim nhảy lên từng hồi rồi ổn định từng chút từng chút một, cảm giác vô cùng kỳ lạ, như thể bỗng nhiên biết mình mắc bệnh nan y, cậu cảm thấy có chút bi thương. Có lẽ trước đây, cậu luôn cho rằng mình muốn chết từ lâu lắm rồi, sống quá thống khổ, vậy mà vừa rồi, cậu ấy thế nhưng cảm thấy sợ hãi, cái cảm giác … khó có thể diễn tả, giống như làm chuyện không gì đó không thể tha thứ, trong nháy mắt ấy, cậu nảy ra ý nghĩ, thế thật không công bằng, ngay cả đối với Kiều Dực, rất không công bằng.

Cả đời Kiều Dực ngoại trừ gặp phải Kỳ Quân, gần như không còn gì khiến gã cảm thấy lưu luyến, hoặc phải nói là, đời này gã chỉ có duy nhất một ý niệm đó trong đầu.

Kỳ Quân đối với Kiều Dực mà nói, chính là một sự cứu rỗi. Một người khó nắm bắt lại hoàn mỹ đến mức không nên tồn tại, người như vậy, sao lại không khiến gã trầm mê cho được, muốn trách chỉ trách Kỳ Quân không hề hoàn hảo chút nào. Nếu y cao cả một chút, thiện lương một chút để có thể bao dung hết thảy Kiều Dực, dịu dàng một chút mặc cho Kiều Dực mắc phải sai lầm không thể tha thứ nào cũng có thể ôm lấy gã một cái, nói với gã rằng, không sao hết, y sẽ không trách gã.

Vốn dĩ trên đời này ai cũng ích kỷ cả, không một ai có thể làm được điều đó, Kỳ Quân cũng như vậy, ngay cả bản thân mình y còn chẳng thể hiểu nổi, vô lo vô nghĩ sống hơn nửa đời người, cho đến lúc chết, vẫn không tài nào gỡ bỏ khúc mắc, đến giờ y mới bắt đầu chạm tới một góc nhân tính, mỗi một bước đi y lại ngoái lại hai lần, y phải đánh đổi cái giá cực lớn, thống khổ, bi thương, khó chịu. Y thương tổn chính bản thân mình, nhưng thương tổn sâu nhất, phải là Kiều Dực.

Trần Chí đứng lên, hắn rút một tấm thẻ SD từ trong túi đưa cho Tống Bạch, “Đây là tất cả những bằng chứng cậu đã thu thập được căn cứ vào những chuyện tồi tệ cậu ấy đã làm trước đây, bao gồm cả việc cậu ấy vì cậu mà giết hai người. Bây giờ tôi giao trả lại cho cậu, xem cậu dự định xử lý như thế nào. Tôi nhận ra rằng, đời này nếu cậu không theo cậu ấy, cậu ấy cũng chẳng sống nổi, tốt hơn hết là cậu tự tay giải quyết cậu ấy, hai người cùng chết, như vậy tôi cũng có thể buông bỏ gánh nặng này. Tôi quan tâm tới cậu ấy bao năm qua, đã quá đủ, tôi cũng mỏi mệt, hai người yêu nhau dày vò nhau ra sao… thì cứ dày vò đi.”

Hắn rời đi, chỉ buông lại một câu: “Cậu nói đúng, tôi quá hèn nhát, ngay cả câu ‘anh yêu em’ tôi cũng chẳng dám nói với cậu ấy, cho nên, tôi thua.”

Tống Bạch đứng dậy vào WC, nhìn tấm thẻ nhớ kia chậm rãi bị thiêu đốt, sau đó biến mất theo tiếng nước xả.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng vang rất lớn, Tống Bạch vừa mở cửa, thì thấy Kiều Dực mặt mày dữ tợn, hung hăng đá đổ ghế, Tống Bạch sửng sốt, ngây ngốc gọi một tiếng: “Kiều Dực?”

Kiều Dực cứng ngắc, như người máy, động tác cực kỳ chậm, quay đầu lại, Tống Bạch nhìn thấy lệ từ hốc mắt gã lăn xuống.

Tôi cứ nghĩ, em lại trốn chạy … A Bạch.

Đừng chạy nữa, tôi mệt, mệt chết mất.

Kiều Dực đột nhiên chồm lên, không biết phải làm sao túm lấy tóc, lắp ba bắp bắp: “A… A Bạch, em, em đừng sợ, tôi … tôi, tôi không cố ý dọa em, tôi… tôi nghĩ em… em…”

Thổi phì một tiếng, Tống Bạch bật cười, đúng vậy, Kiều Dực kiêu ngạo chừng nào, trước mặt người khác vĩnh viễn đổ máu không đổ lệ, nhưng trước mặt Tống Bạch, gã làm gì cũng không nên hồn, gã chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông thương cậu yêu cậu đến tận xương tủy.

“Anh đúng thật là hay khóc … Kiều Dực.” Tống Bạch bỗng lẩm bẩm nói.

Cửa sổ mở toang, từng tia nắng ấp áp khẽ rơi xuống, một chú chim nhỏ màu xám đột nhiên nhảy vào, đứng trên bậu cửa, đi tới đi lui, một mùa xuân nữa lại đến.

—— THE END ——


Tác giả: Anh thế mà lại đưa thẻ nhớ cho A Bạch, anh đúng là quá tự tin người ta sẽ không phanh phui ha!

Trần Chí nhìn trời: bên trong chẳng có gì cả, tôi chỉ muốn xem xem cậu ta sẽ phản ứng như thế nào thôi, thấy cậu ta làm vậy, tôi coi như cũng yên tâm.

Tác giả: chậc chậc chậc, đúng là gã đa tình, còn nói không hề quan tâm, tôi thấy anh đời này chính là số mẹ già mà.

Trần Chí lạnh lùng liếc liếc mắt: dầu gì, tôi cho cô bao phong bao, con mẹ nó cô một chút phúc lợi cũng chưa cho ông đây đâu!!!!

Hạng mục giải thưởng:

Giải được yêu thích nhất: Đào Thanh Bình.

( lên sân khấu ít, không làm chuyện gì thương thiên hại lý, hiếm có!)

Giải hấp dẫn nhất: Lưu Phi

( ông anh ít lời kín tiếng, đủ đàn ông).

Giải cuộc đời bất hạnh nhất: Tống Bạch.

Giải vừa đáng buồn lại đáng thương nhất: Trần Chí

( làm bao việc tốt cũng chẳng thu được gì mà không hề than vãn).

Giải thưởng gây tranh cãi nhất: Kiều Dực

( có người cực thích cũng có người siêu ghét hận không thể bóp chết gã, hai cái đảng phái này suy đồi nghiêm trọng)

Giải không màng danh lợi nhất ( giải cái cọng lông!): Kỳ Quân + Tống Bạch

( đóa sen trắng lãnh diễm cao quý)

Giải vô danh thầm lặng nhất: Trình Gia Khởi, An Kiệt

Giải được chào đón nhất: Kiều Dực

Giải ác cảm nhất: Kiều Dực

Giải khiến đau lòng nhất: Kiều Dực

( bảo sao gây tranh cãi nhất)

Giải người qua đường giáp nhất: toàn bộ những nhân vật vô danh…

Share this:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận