Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Một sáng nọ tỉnh dậy, Kiều Dực cười toe tựa vào đầu giường ngắm Tống Bạch, Tống Bạch vừa trông thấy bản mặt ấy của gã, đã chắc mẩm chẳng lành, xoay người không buồn để ý đến gã, ai ngờ Kiều Dực tay mắt lanh lẹ, kéo Tống Bạch lại, đè lên cậu, giọng điệu dịu dàng đến độ có thể nhỏ ra nước: “A Bạch, tôi có chuyện... muốn thương lượng với em.”

“Không muốn.”

“Tôi còn chưa nói mà!” Kiều Dực nhăn mày, bĩu môi, theo thói quen nắm lấy nơi ấy của Tống Bạch, Tống Bạch siết mày, lắc người một cái, tức giận nói: “Chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt, không thương lượng.”

“Đừng thế mà.” Gã cúi đầu, vén tóc Tống Bạch, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Là chuyện tốt mà.”

“Không cần, cám ơn.” Cậu lật người định trốn, nào ngờ Kiều Dực chặn ngay lại, một khi gã phát tình thì chính là dã thú, lục thân không nhận, Tống Bạch nhìn cái bản mặt cười đến sắc tình của gã, vội vàng nói: “Anh có chuyện cần bàn mà!”

“Tôi muốn bàn từ tế, nhưng em đâu có cho tôi nói.” Kiều Dực hai ba bước đã lột sạch quần áo cậu, thân mật tựa vào người cậu, môi răng day liếm vành tai cậu, cơn tê dại như có dòng điện chạy qua, Tống Bạch nhịn không được rùng cả mình, sáng sớm thân thể mẫn cảm muốn chết, cậu vội trầm giọng nói: “Kiều Dực anh mau dừng tay!”

“Tôi dùng miệng là được rồi.” Gã cười cợt, lại hôn lên môi Tống Bạch, đầu lưỡi mạnh bạo linh hoạt càn quét khắp khoang miệng Tống Bạch, một tay thì dọc theo ngực đi xuống dần, nhẹ nhàng tháo tung dây quần, tham nhập vào quần lót cậu như rắn, dừng lại bên trên khí quan bởi vì sáng ra mà hơi cương lên, nghịch ngợm ấn xuống một cái, Tống Bạch nhịn không được run lên.

“A Bạch, tôi muốn đến nhà em.” Kiều Dực nhìn Tống Bạch hai mắt ướt át, nhịn không được lại cúi xuống gặm cắn cậu một chút, tiếng nói căng chặt: “Bảo bối à, mỗi lần vừa nhìn thấy em như này, tôi mẹ nó muốn đâm chọc em luôn.”

Tống Bạch sắc mặt ửng hồng, cái điệu cau mày thoạt nhìn đặc biệt cấm dục, cậu cắn răng, không quá hứng thú: “Kiều Dực... Anh... Anh đủ rồi đấy!”

“Đủ? Ngần này sao mà đủ được? Tôi còn muốn nhiều hơn... nhiều hơn nữa!” Gã cười *** đãng, lòng bàn tay phủ lấy hạ thân Tống Bạch, Tống Bạch nhịn không được khép chân lại, Kiều Dực không thể không trườn qua cậu, vươn tay tách chân cậu ra, dụ cậu: “Đừng vậy mà bảo bối, thả lỏng chút, ông đây mẹ nó nhất định sẽ cho em thích chết.”

“Kiều Dực anh!” Tống Bạch giận trừng trộ gã, lúc Kiều Dực mặc quần áo còn có vẻ ra dáng con người, nhưng vừa lên giường thì chính là siêu cầm thú, miệng chó không phun nổi ngà voi, bất cứ lời khó nghe nào cũng nói, tuy biết Tống Bạch không thích nghe những lời đó, nhưng cả một thời gian dài như vậy, gã không cách nào bỏ cho được.

Kéo vài cái đã lột quần cậu xuống, Tống Bạch sống chết không nguyện ý phối hợp, Kiều Dực có chút nóng nảy, dứt khoát bắt đầu xé, ai biết quần chất lượng tốt, lực đàn hồi lớn, mãi mà chẳng xé được, gã cả giận mắng: “Lần sau ngủ không cho phép em mặc quần!”

Tống Bạch mắt trợn trừng, giơ chân đạp...

“Mẹ! Con mẹ nó em không thể ngoan chút để ông đây làm em hả!” Kiều Dực bất mãn, tính tình trở nên nóng nảy, bị Tống Bạch đạp một phát, thiếu chút nữa đã lăn từ trên giường lăn xuống, hung thần ác sát trừng Tống Bạch...

“Bảo bối à, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi!” Trong nháy mắt trông thấy Tống Bạch lạnh mắt kháng cự, Kiều Dực như bị nước lạnh đổ xuống đầu, bình tĩnh lại tức thì, “Tôi... tôi đây chẳng phải gấp lắm rồi ư? Em cũng biết con người tôi khốn nạn mà, em đừng giận nha!”

“Cút!” Tống Bạch vươn tay kéo chăn, nghiêng người nằm xuống, chẳng buồn nhìn gã.

Kiều Dực tự biết đuối lý, vô tội ngồi xổm dưới cuối giường nhìn Tống Bạch, muốn ăn lại không dám xuống tay, lòng như kiến bò trên chảo nóng, không biết làm thế nào nhìn ngắm cậu, thứ ấy càng kêu gào gay gắt, gã hận không thể tung cho cái miệng mình một chưởng, ai bảo mày hay nói lung tung này! Đáng đời!

Rón rén lại gần, gã lay lay Tống Bạch, “Bảo bối à, đừng giận nữa mà, em mà giận tôi sẽ đau lòng đó.”

Không nói lời nào.

“Vầy nếu không như này đi, tôi cho em đánh mấy cái, tôi ngồi đây, tuyệt đối không đánh trả.”

Chẳng buồn để ý.

“Tôi cam đoan lần sau sẽ không bao giờ thế nữa, nếu lần sau còn như vậy, em cứ... cứ...”

“Anh nói đủ chưa! Cút xéo!” Tống Bạch lật chăn bực bội quát một câu, lại bởi vì ham muốn còn chưa dứt, mặt mày đỏ bừng, quả thực là quốc sắc thiên hương.

Kiều Dực nuốt nước miếng một cái, đầu nổ bùm như bom nguyên tử, lý trí gì đó đều cháy sạch bách, gã nuốt lời nhào đến, lồm cồm chui vào trong chăn, Tống Bạch chưa kịp phản kháng, gã đã ôm chặt lấy cậu, áp sát đến ***g ngực, thân mật liếm khỏa đậu đỏ nơi đó, chậm rãi nói: “Đừng giận nữa, được không.”

“Ai cho anh vào!”

“Bảo bối à, tôi yêu em thật mà, cho tôi được không.” Kiều Dực dốc sức khiêu khích, gã không hổ là sắc ma số một như người ta bình chọn, trước đây phóng đãng, trình độ làm tình cao không phải dạng vừa, mà nơi nào Tống Bạch mẫn cảm gã càng rõ hơn cả, chỉ bằng vài cái trêu chọc, Tống Bạch đã gục vào ngực gã.

“Chẳng phải tôi đã bảo em rồi, làm tình thì cứ làm đi, còn dễ thẹn như vầy, có nói mấy lời hạ lưu cũng không cho.” Kiều Dực áp lên người Tống Bạch, tay nắm lấy căn mệnh của cậu, vuốt ve lên xuống, Tống Bạch nhướn cằm, lộ ra cần cổ trắng noãn mềm mịn, môi khẽ hé, con ngươi phiếm lệ, ướt át lại mê ly, cậu cắn môi, đem toàn bộ tiếng rên áp chế trong cổ họng, Kiều Dực hôn hít bụng dưới cậu, cảm thấy Tống Bạch chợt co mạnh lại, thấp giọng nói: “Bảo bối à, kêu lên đi, tôi thích nghe tiếng em, kêu lên đi!”

Tống Bạch cắn chặt khớp hàm, như thể chỉ cần rỉ ra tiếng cậu liền thua, dù gì cũng không nguyện ý, Kiều Dực nhăn mày, tay càng ra sức, Tống Bạch khẽ ngân một tiếng ư, nơi đỉnh chảy ra chút dịch, Kiều Dực tiến lên hôn lên miệng Tống Bạch, ngay sau đó, cậu phóng thích trong tay chính mình.

“Thực không hiểu đến giờ này rồi em còn rụt rè cái chi nữa.” Kiều Dực liếm láp cằm Tống Bạch, ngón tay nương theo dịch thể cậu vừa phóng thích lúc cao triều, len đến phía sau, tại lối vào vuốt ve hai cái, từng chút từng chút chen vào bên trong.

Tống Bạch túm chặt ga giường, như ẩn nhẫn gì đó, yết hầu nhịn không được phát ra tiếng ưm khe khẽ, như tiếng mèo kêu, gãi đến độ ngứa ngáy cả lòng, Kiều Dực sợ cậu bị thương, trấn an hôn môi cậu, tay mở rộng từng chút một phía dưới, thoạt nhìn không vội chẳng vàng, thực tế thì, khí quan của gã đã đứng thẳng chẳng thể chờ đợi thêm nữa, khi có khi không cọ cọ vào đùi Tống Bạch, đụng phải vật nhỏ của Tống Bạch mới vừa phóng thích, thấy nó rung động rất nhỏ, dường như có xu thế đứng lên một lần nữa.

Kiều Dực cười khẽ, nắm lấy đầu gối dang rộng hai chân Tống Bạch, ánh mắt sáng ngời nhìn thứ ấy ngượng ngùng rung động, mặt Tống Bạch càng thêm đỏ, nhịn không được vươn tay che chắn, lại bị gã kéo ra.

“Đừng mà... Rất xinh đẹp, tôi thích.” Kiều Dực sủng nịch cười, cái tay còn khảy khảy, thân thể Tống Bạch dằn không được mà run rẩy theo, “Anh... Anh... đừng...”

“Đừng như này?” Gã cúi đầu đưa đầu lưỡi nghịch ngợm khẽ liếm lên phần đỉnh, bấy giờ Tống Bạch chịu không nổi, chửi bậy một tiếng.

Đầu ngón tay Kiều Dực trong cơ thể cậu đưa đẩy, toàn bộ lực chú ý của Tống Bạch bị hấp dẫn, cảm giác hơi hơi đau trong người bị phóng đại vô số lần, cậu có thể mẫn cảm cảm nhận được Kiều Dực hơi cong ngón tay xẹt qua điểm mẫn cảm, mà khí quan vừa mới mềm xuống lại bắt đầu trở nên hưng phấn, phía trước mặt sau đều bị âu yếm, cảm giác đó khiến Tống Bạch không biết làm sao, như chìm trong nước, cậu ngửa đầu, tiếng rên ư a quanh quẩn khắp phòng.

Kiều Dực chẳng thể cưỡng lại, gã ngồi dậy, rời tay khỏi cơ thể Tống Bạch, mê mẩn nhìn lớp thịt quyến rũ nơi cái miệng nhỏ kia bởi vì động tác của mình mà hé ra rồi vội rụt lại, như thể bất mãn gì đó, liên tục khép mở, giống như chỉ cần có thứ gì đi qua, sẽ bị nó cắn nuốt mất.

“Bảo bối à, em có muốn hay không?” Kiều Dực đưa tay khẽ búng cây gậy th*t của Tống Bạch, nhìn cậu nhíu mày ưm một tiếng, mặt mày nhuốm vẻ thống khổ, cậu cắn răng, oán hận nói: “Muốn... nhanh chút!”

“Không được, chẳng phải đến lúc đó em lại giận mất thì sao.” Kiều Dực vờ không dám, nhìn Tống Bạch cố chịu đựng, mặc dù mình cũng sắp không nhịn được, nhưng vẫn muốn trêu cậu.

Ở trên giường Tống Bạch chẳng thể phóng túng, dù cho hai người đã làm vô số lần, nhưng mỗi một lần cậu cứ như lần đầu bị làm, quan điểm đạo đức đã mục ruỗng đến tận xương, cậu không tài nào tiếp nhận mà không hề khúc mắc, nhưng thân thể khoái cảm lại không lừa được bản thân, cậu híp mắt, xoay người một cái, như mất đi toàn sộ hơi sức, nhích từng chút một, cứ thế, giống như muốn xuống giường.

Kiều Dực cả kinh, biết Tống Bạch không đùa, người như cậu chịu không nổi khiêu khích, buộc cậu thừa nhận nào khác chi muốn mạng của cậu, không biết phải làm thế nào cho phải, hai tay gã nắm chặt lấy thắt lưng Tống Bạch, xúc cảm trơn bóng sờ vào cực kỳ thoải mái, mà tiểu huyệt Tống Bạch còn ngay trước mắt mình, lúc này cậu đang quỳ trên giường, khom người xuống, vốn định chạy, trái lại lại tiện cho Kiều Dực.

Kiều Dực đè giữ lấy chân cậu, tay kia vặn mở cánh mông, cúi đầu liếm lên nếp uốn, Tống Bạch giống như bị điện giật, đột nhiên cứng ngắc, tay chân như nhũn ra, nếu không nương vào động tác Kiều Dực, cậu đã khụy xuống giường.

Kiều Dực ngẩng đầu, tay cầm lấy thứ ấy của mình, nhắm thẳng vào tiểu huyệt Tống Bạch, đẩy một cái, chen đỉnh đầu vào, ngay sau đó, gã chợt phát hiện không vào được nữa.

Tống Bạch vẫn rất khẩn trương, vừa rồi mở rộng chưa có đủ, nên cậu không thể hoàn toàn cất chứa Kiều Dực, nhưng giờ tên đã lên dây, không thể không bắn, chẳng lẽ gã còn phải rút ra khuếch trương một lần nữa?

Kiều Dực cắn răng, trán toát mồ hôi, gã đã nhẫn nại đến cực hạn, hôn lên tấm lưng Tống Bạch, trầm giọng nói: “Bảo bối à, em cố chịu, ông chồng tôi đây chắc phải mạnh bạo chút.”

Vừa mới nói xong, chợt nghe thấy Tống Bạch hét lên một tiếng chói tai!

Chỉ mới nhích được vài mm, đối với Tống Bạch mà nói như có người cưỡng ép cậu đi một đôi giày nhỏ hơn vài số, bị xé rách đau đớn như nhau, một tiếng kêu này, đau lòng đến độ Kiều Dực chẳng dám động, gã cứ giằng co mãi, tiến không được, lui cũng chẳng xong, khẽ động thôi Tống Bạch đã phản ứng rất lớn, hai người cứ như vậy quỳ trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“A Bạch... A Bạch em không sao chứ, đừng sợ, tôi không động, còn đau không?” Kiều Dực sẽ giọng dỗ dành Tống Bạch, hôn lấy lưng cậu, đưa một tay về phía trước, vuốt ve khoả thù du phía bên trái, cái tay còn lại vòng qua eo, kỹ xảo thành thạo nắm chặt lấy “nó”.

Tống Bạch rươm rướm nước mắt, huyệt sau nóng rát đau đớn cùng khoái cảm mặt trước cùng lúc đan xen, khiến cậu không biết nên phản ứng như thế nào, ưm một tiếng, bấu lấy gối đầu, khẽ cắn môi: “Làm nhanh lên, đừng lề mà lề mề nữa.”

Kiều Dực cả kinh, đây là lần đầu tiên gã nghe thấy Tống Bạch chủ động đòi hỏi, không chắc lắm hỏi: “Tôi thật sự có thể động à?”

“Nhanh lên!” Tống Bạch cả giận.

Kiều Dực chơp chớp mắt, “Đây chính là em nói đó, xong rồi đừng trách tôi.”

Dứt lời, gã thúc về phía trước một chút, đã thấy cả người Tống Bạch co rút lại, hiển nhiên động tác đó khiến cậu đau đớn khó chịu, Kiều Dực đỡ lấy thắt lưng cậu chậm rãi lui về phía sau một chút, lúc sắp đi ra, nhìn Tống Bạch thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong nháy mắt ấy, Kiều Dực đột nhiên liều lĩnh đẩy về phía trước!

“A!!!” Tiếng thét chói tai vang vọng cả căn phòng, nước mắt Tống Bạch lập tức chảy xuống, cơn đau bất thình lình khiến cậu thoáng chốc mất đi tri giác.

“Trời ạ, bảo bối à em không sao chứ!” Kiều Dực vội vàng ôm lấy Tống Bạch, thấy người Tống Bạch lạnh run, “Còn được không?”

“Con mẹ nó sao anh không báo trước một tiếng hả!” Tống Bạch tức giận chửi ầm lên! Cậu hận không thể một ngụm cắn chết Kiều Dực.

Kiều Dực nhìn cậu còn có hơi sức mắng chửi mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cái vẻ mắng chửi của cậu mà nhịn không được nở nụ cười, “Tại em bảo người ta nhanh lên mà, không thế thì vào làm sao được, đau dài không bằng đau ngắn.” Vừa nói xong, gã lại cố ý động một cái.

Tống Bạch chợt hít ngụm khí lạnh, cảm giác cơ thể nóng cháy vô cùng rõ ràng, cậu vội vàng hô: “Dừng... Dừng lại! Đừng nhúc nhích.”

Làm khó Kiều Dực, vốn dĩ gã đã không thể nhịn thêm được nữa, bị Tống Bạch mềm mại bao vây lấy, còn không cho gã động, quả thực chính là tra tấn, gã ngẫm nghĩ, “Không động cũng được, em hôn tôi đi.”

Tống Bạch nhíu mi, hiện tại hai người trong tư thế lưng dán ngực, cậu quỳ trên giường, còn Kiều Dực từ sau đi vào, ngay cả nhúc nhích cậu cũng không nhúc nhích nổi, sao mà hôn môi gã được, Tống Bạch đỏ bừng cả mặt, ấp a ấp úng nói: “Anh đợi chút...”

“Không thể đợi đâu.” Kiều Dực đè thấp giọng, ôm Tống Bạch, “Ngoan, từ từ thôi, em xoay người lại đây nào.”

“Chờ...” Còn chưa hết lời, đã thấy Kiều Dực ôm lấy chính mình, nơi mập hợp thực mẫn cảm, Tống Bạch không dám lộn xộn, đột nhiên Kiều Dực nâng một chân cậu lên, “Nào, qua nhanh thôi, sẽ không đau, tin tôi đi.”

Gã dỗ Tống Bạch như dỗ con nít, Tống Bạch chợt nhận ra điều gã muốn làm, gã hướng dẫn Tống Bạch trở mình từng li từng tí một, động tác đó khiến thứ chôn trong cơ thể cậu cũng mấp máy theo, xoay vòng, Tống Bạch nuốt nuốt nước miếng, cũng không đau đớn như trong tưởng tượng, trái lại có cảm giác ngứa ngáy tê dại.

Một chân quàng qua eo Kiều Dực, gã từng chút từng chút một xoay Tống Bạch lại, sau cùng, bọn họ chuyển thành mặt đối mặt, Tống Bạch khóa ngồi trên người Kiều Dực.

Đối mặt như vậy khiến Tống Bạch có chút ngại, cậu cúi đầu, thấy rõ nơi ấy của mình chậm rãi đứng thẳng cùng nơi hai người mập hợp, cậu xấu hổ ngẩng đầu lên, thấy Kiều Dực cười sắc tình.

“Bảo bối à, hôn tôi đi, không thì... tôi động ngay đấy.” Dứt lời, còn cố ý hơi đong đẩy thắt lưng, Tống Bạch thẳng lưng, cậu cắn môi, khẽ cúi xuống, làn môi cánh hoa lành lạnh đặt trước ngực Kiều Dực.

Chừng bấy lâu, Tống Bạch chưa từng chủ động, toàn là Kiều Dực hầu hạ cậu, ngay cả làm tình, cũng do gã dẫn dắt cậu, còn Tống Bạch chưa từng đáp lại một lần, thế nên dù chỉ bằng cái hôn nhẹ nhàng hời hợt, đã khiến Kiều Dực chẳng thể kiềm giữ, thứ trong cơ thể dường như lại lớn thêm một vòng, Tống Bạch sợ tới mức mặt trắng bệch.

“Hôn đâu phải như thế, có nhớ tôi hay hôn em thế nào không?” Kiều Dực xoa đầu Tống Bạch, nhưng thắt lưng gã dằn không được chậm rãi chuyển động, tuy động tác rất nhỏ, nhưng cơ thể lại có cảm giác rất lớn, Tống Bạch vội vàng dang hai tay ôm lấy cổ Kiều Dực, nhắm tịt mắt hôn xuống.

Đầu lưỡi trúc trắc dò tìm trong miệng Kiều Dực, ngu ngơ cuốn hút, đối với động tác đó, Kiều Dực ấy thế nhưng hưng phấn dị thường, thế cho nên tay gã giữ lấy đầu Tống Bạch, từ bỏ để Tống Bạch chủ động, cúi người thiếp lên, đầu lưỡi liếm lộng khuấy đảo toàn bộ hàm răng Tống Bạch, tiếng liếm mút chậc chậc vang lên, nghe vô cùng tình sắc.

Một lúc sau, Tống Bạch hụt hơi, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Kiều Dực, cậu rất hoài nghi không biết đầu lưỡi Kiều Dực làm từ cái gì nữa, hút đến mức môi răng cậu run cả lên, ngã xuống giường mà thở.

Kiều Dực cười, vươn tay âu yếm điểm mẫn cảm của cậu, liếm láp vành tai cậu, rồi đến hạt đậu đỏ trước ngực, hôn cả bụng cậu, vuốt ve hai túi thịt nhỏ của cậu, Tống Bạch ai một tiếng, cả người nóng dần, giống như khuyết thiếu gì đó, theo động tác Kiều Dực, không kiềm được mà tiếng ngâm phát ra khỏi miệng.

Nhìn Tống Bạch dần dần tiến nhập trạng thái, Kiều Dực thử cử động, thấy Tống Bạch ưm một tiếng, như đau đớn, lại như là thỏa mãn, gã hỏi: “A Bạch, tôi động được chưa?”

Tống Bạch nào không biết Kiều Dực cố nhịn rất khó chịu, nói thực, gã có thể cố kỵ nhẫn nhịn đến bây giờ đã vượt ngoài dự liệu của cậu, Tống Bạch cắn răng, thấp giọng nói: “Động.”

Mới đầu Kiều Dực còn không dám quá phận, nhẹ nhàng rút ra, lại khẽ khàng đâm vào, thật cẩn thận quan sát biểu tình Tống Bạch, thấy cậu đau đớn thì đau lòng hôn môi một chút, nhưng dạng động tác nhỏ này chẳng mấy mà vô pháp thỏa mãn, tuy rằng không muốn cậu khó chịu, nhưng vào cũng đã vào rồi, gã nào còn lý trí, cho nên ngay tại thời điểm Tống Bạch bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng ngâm, sợi dây lý trí trong đầu Kiều Dực cứ như vậy mà đứt phựt!

Gã đỡ lấy thắt lưng Tống Bạch, trong nháy mắt định rời đi, lại hung hăng đâm vào, như dã thú điên cuồng đâm chọc, va vào người Tống Bạch, phát ra tiếng bạch bạch.

Nếu ban đầu lối vào có hơi khô khó tiến, nương theo động tác Kiều Dực, hai người cọ xát dần dần chảy ra niêm dịch, làm động tác của gã thông thuận không ít, mà Tống Bạch từ đau đớn chuyển thành khoái cảm tê dại, tiếng cậu bị dấu trong miệng, ưm a a nghe không quá rõ ràng, Kiều Dực hô to: “Kêu lên nào! Tôi muốn nghe tiếng em! Bảo bối à, kêu đi.”

Mắt Tống Bạch ngậm nước, dường như chẳng thể thừa nhận vui sướng ấy, cậu a một tiếng, như tiếng khóc, hai tay bấu chặt tay Kiều Dực, kêu lên.

Kiều Dực cảm thấy mình điên mất rồi, khoái cảm bao phủ lấy gã, gã hung hăng va chạm trong cơ thể Tống Bạch, nhìn Tống Bạch mắt ầng ậng nước cầu xin tha thứ, nhịn không được muốn kêu rên, đột nhiên, cảm thấy Tống Bạch rùng mình, đó là cậu sắp nghênh đón cao trào, Kiều Dực cúi đầu xuống, nhìn cái đỉnh kia chảy ra chất lỏng màu trắng ngà, đột nhiên giở trò đùa dai đưa tay nắm lại.

Thời gian như đình trệ, Tống Bạch im bặt khựng lại.

“Bảo bối à, chờ tôi chút...” Kiều Dực chặn Tống Bạch lại không cho cậu giải phóng, động tác đó khiến mặt Tống Bạch ửng hồng tức thì, a ưm, “Nhanh... nhanh...”

“Chờ một chút...” Kiều Dực tăng tốc, trước khi phóng thích, gã bỗng hỏi một câu: “Bảo bối à, chúng ta về nhà được không.”

“... Về... đâu?” Tống Bạch nhắm hờ mắt, đã chẳng còn dư thừa khí lực.

“Về Kỳ gia ấy, gặp cha mẹ em, nói cho bọn họ biết, chuyện hai chúng ta.” Kiều Dực cúi đầu dỗ dành.

Tống Bạch thống khổ lắc đầu, khóc van: “Mau buông ra... xin anh đấy.”

“Em đồng ý, tôi mới buông.”

“Không... xin anh.”

Tiếng “xin anh” khiến Kiều Dực suýt chút nữa nhịn không được phóng ra, gã cũng nghẹn một hơi, cắn răng nói: “Em cũng đâu muốn hai người già cả bọn họ chịu đựng đau khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà, trở về nói cho họ biết sự thực chẳng lẽ không được ư?”

“Không... Không thể để bọn họ biết... Chúng ta...”

“Đừng lo, bọn họ sẽ thấu hiểu, chỉ cần em còn sống, bọn họ có gì mà không thể tiếp thu.”

Tống Bạch vẫn không tài nào thuyết phục được chính mình, nhưng nỗi khổ sở khi không thể phóng thích khiến cậu nhịn đến cực hạn, cậu không ngừng lắc đầu, “Đừng mà... Đừng ép tôi.”

“Bảo bối à, tin tưởng tôi, tôi sẽ không hại em, nếu không hãy để bọn họ biết quan hệ của chúng ta trước, đợi đến khi bọn họ tiếp nhận rồi, lại nói cho họ chuyện của em?”

Tống Bạch đầu óc trống rỗng, cậu không nghe thấy gì hết, cậu cầm lấy tay Kiều Dực, “Xin Anh đấy, buông... buông ra, tôi... tôi muốn...”

“Được không? Em nói được tôi sẽ buông.” Kiều Dực nhẫn tâm nói.

Tống Bạch khóc rồi, cậu điên cuồng hét lên: “Được! Được! Anh mau buông tay!”

Khóe miệng Kiều Dực cười đắc ý, đẩy mạnh một cái, trong tích tắc gã thả lỏng tay, chất lỏng màu trắng ngà phun lên trên người bọn họ, Kiều Dực giần giật, chất lỏng nóng bỏng xỏ xuyên qua Tống Bạch, tuôn trào trong cơ thể cậu, như muốn bắn vào nơi sâu nhất.

Vở kịch nhỏ 34

Tiểu Kiều cùng A Bạch nghỉ phép, cả ngày trời mưa to, sét đánh từng hồi, Tiểu Kiều cùng A Bạch đứng ngoài hành lang, nhìn tia sét chợt lóe rồi bổ xuống ngọn núi đối diện, Tiểu Kiều kinh hãi, hô: Á đù! Vị đại ca nào đang độ kiếp ở đó?!

A Bạch:... ( khinh bỉ)

Vở kịch nhỏ 35

Chuyện kể rằng thời đại học trong lúc Tiểu Kiều nghèo túng bần cùng, cuộc sống chẳng khác nào nhà sư khổ hạnh. Ngày nọ xuống xe bus, một ông chú túm gã lại, trả cái ví cho gã.

Tiểu Kiều kinh hãi, sờ sờ mông, không thấy thật, đó chính là tiền sinh hoạt cả tháng của gã, biết ơn không thể nào tả siết.

Tiểu Kiều: cám ơn chú ạ!

Ông chú: không có gì, vừa rồi nhìn đồng bọn móc ví cậu, nhìn cậu sinh viên nghèo đáng thương quá, nên móc lại trả cho cậu thôi.

Tiểu Kiều:...

Vở kịch nhỏ 36

Trương Túc Vũ có thói quen ngủ nude, ngày nọ mấy anh em quá chén ngủ dật ngủ dạ ở nhà Kiều Dực, Trần Chí nằm cạnh Trương Túc Vũ.

Đến nửa đêm Trương Túc Vũ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, theo thói quen định lột hết quần áo ném sang một bên.

Đúng lúc đó, Trần Chí bị động tĩnh của gã đánh thức, kính mắt lóe lên luồng sáng, hỏi: Cậu định làm gì tôi hả?

Trương Túc Vũ:...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui