Trọng Sinh Chi Vườn Trường Nam Thần


Màn chụp đầu tiên chính là khung cảnh lúc đi học, Ngôn Thanh Nhiên mặc áo sơmi màu trắng, một cái quần tây trang lộ ra đôi chân dài, một đôi giày thể thao màu trắng.

Toàn thân đều tản ra hương vị thanh xuân, cầm một quyển sách nhìn dưới ánh mặt trời.

Xung quanh bạn học đều im ắng nhìn màn này giống như bạch mã hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra.

Ngôn Thanh Nhiên nhập vai nam nhân vật chính biểu diễn tên là Cảnh Uyên, học tập ưu tú, học sinh phổ thông, tướng mạo tuấn mỹ, phẩm hạnh tốt đẹp.

Chủ yếu nội dung vở kịch chính là nam nhân vật chính tại trường học sự tích mưa gió, nhờ đó mới biết giáo dục ở Hoàng Lâm quý tộc tốt cỡ nào, các học sinh ưu tú cỡ nào, còn có các cảnh đẹp trong trường.

Khoảng cách nghỉ hè còn có hơn một tháng, bộ phim này chỉ cần dùng nửa tháng là có thể quay xong, dù sao đây cũng là kịch tổ nổi tiếng chuyên nghiệp.

Thực tốt, chính là muốn hiệu quả này, Ngôn Thanh Nhiên này thật sự là nhân tài, toàn thân như được sinh ra đễ đóng phim! Lưu Đạo phi thường thoả mãn, hơn nữa Ngôn Thanh Nhiên diễn xuất hoàn mỹ, tuy rằng hắn vốn dĩ chỉ đang là học sinh, nhưng đối mặt với màn ảnh hắn một chút cũng không có khẩn trương, thong dong như thường, thực bình tĩnh, hơn nữa trí nhớ thực tốt, chỉ cần xem qua kịch bản liền không quên được.

Tương lai nhất định có một phen tỏa sáng, Lưu Đạo đã hạ quyết tâm sau này sẽ ưu tiên Ngôn Thanh Nhiên làm nam nhân vật chính trong phim của mình.

"Cảnh Uyên, cùng nhau đi đến thư viện không?" Lúc này nam phụ Bình Thanh Dương đi tới trước mặt Cảnh Uyên, lại nói tiếp bọn họ là bạn học cùng trường, hữu tình thực tốt, đồng thời cả hai đều là học bá*...!
(*Học bá: chỉ những người chăm chỉ luôn được điểm cao.)
Thư viện trường học rất lớn, rất đẹp, lắp đặt thiết bị phi thường cao cấp, trang nhã.

Cảnh Uyên còn có Dương Hoả mỗi người cầm một quyển sách chậm rãi nhìn, lại nói tiếp chủ yếu vẫn là chụp phong cảnh trường học, bên trong thư viện các học sinh đều đang học bài.


Cảnh Uyên cầm lấy một quyển《Lược sử thời gian》 nghiêng người nhìn trên giá sách, một bên Dương Hoả đã ngây người.

Lời kịch sớm học thuộc làu đột nhiên lắp bắp đi ra...!
"Cắt! Bình Thanh Dương, ngươi đang làm cái gì vậy! Có thể diễn hay không! Nếu không diễn được, không cần lãng phí thời gian của ta!" Lưu Đạo cả người bực tức, âm thanh lớn hù chết người, Bình Thanh Dương bị âm thanh làm tỉnh lại...!
"Đạo diễn thực xin lỗi, ta sẽ hảo hảo diễn." Bình Thanh Dương nhanh lên xin lỗi, trời biết hắn vừa rồi nhìn Ngôn Thanh Nhiên đến ngây người, hắn là trai thẳng nha!
"Lại cho ngươi một lần cơ hội! Thanh Nhiên, diễn không sai, tiếp tục phát huy~" Lưu đạo trừng liếc mắt Bình Thanh Dương sau lập tức lại cổ vũ Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên biểu diễn hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên Bình Thanh Dương biểu diễn.

Phi thường ổn, phi thường tốt.

"Cám ơn đạo diễn." Ngôn Thanh Nhiên cười một thoáng, gật đầu đáp ứng.

Quay đầu thấy Lục Lưu Ly đối với chính mình gật đầu, lại đối với chính mình cười một thoáng.

Cái kia dáng tươi cười phi thường quen thuộc, nàng mỗi lần đối với chuyện gì thoả mãn liền sẽ lộ ra cái này vẻ mặt.

Lục Lưu Ly đối với năng lực biểu diễn của Ngôn Thanh Nhiên thực là mở mang kiến thức, hoàn toàn không nghĩ tới Ngôn Thanh Nhiên giống một diễn viên gạo cội như vậy, đem tính cách của Cảnh Uyên mà diễn.

Càng diễn xuất nhiều, những tính cách của Cảnh Uyên càng xuất hiện nhiều chi tiết nhỏ, nếu bộ trailer này được công chiếu, Ngôn Thanh Nhiên không thành hot search là không chuyện không thể nào.

Cảnh đầu tiên như thế tại Bình Thanh Dương phá hỏng, sau đó cuối cùng cũng hoàn thành, chụp xong sau đó đạo diễn cố sức vỗ vỗ bả vai Ngôn Thanh Nhiên, tiểu tử có tiền đồ a.

Chụp xong cảnh đầu tiên Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy mình càng hiểu rõ trường học này, đi qua nhiều nơi mới biết cái trường này mẹ nó lớn cực!

"Thanh Nhiên, ngày hôm nay biểu hiện thật sự ngoài dự liệu của ta" Lục Lưu Ly không chút nào che giấu tán thưởng, nàng giống như đào thấy một cái bảo bối.

"Cảm ơn ngươi." Ngôn Thanh Nhiên nhàn nhạt đáp lại, hoàng hôn chiếu vào trên thân thể của cô, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, trên người toả ra mùi thơm ngát nhượng Lục Lưu Ly rơi vào ký ức.

Đời trước mùi hương trên người Ngôn Thanh cũng là loại hương này, mùi này khiến nàng ngửi mà muốn ngừng cũng không được, đáng tiếc hắn không phải cô, nếu như là Ngôn Thanh thì tốt rồi.

Hai người như thế đạp hoàng hôn đi ở trên sân thể dục, câu được câu không trò chuyện.

Cách đó không xa Mộ Dung Tử chỉ cảm thấy hình ảnh này thực chói mắt, lại nói tiếp nàng vài ngày này không có nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên, đều là bởi vì nàng đang bận chuyện thi đua.

Cho nên không có nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên, nỗi nhớ tựa như biển khơi đem nàng bao phủ, nàng muốn trốn tránh loại cảm giác này, nàng không muốn thừa nhận loại cảm giác này.

Nắm chặt bàn tay, kiên quyết xoay người không hề nhìn Ngôn Thanh Nhiên, trong lòng sớm đã đem Ngôn Thanh Nhiên mắng chửi.

- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Ngày thứ hai, bắt đầu quay chụp màn thứ hai, đó là màn chơi bóng rổ, Thượng Quan Ngưng diễn chính là học muội mới nhập học tên Viên Nguyệt.

Một cái trong nhà không có tiền, huyễn tưởng cô bé lọ lem cùng bạch mã hoàng tử cả ngày trong mộng tưởng hão huyền, còn có trở thành nữ nhân giàu có.

Thượng Quan Ngưng trước sau như một tới chậm trễ, người ở toàn bộ phim trường phi thường bất mãn, Ngôn Thanh Nhiên một người ngồi ở ghế nhìn kịch bản.


Một chút không có chú ý tới nữ nhân kiêu ngạo này, kế tiếp sẽ diễn cùng Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng đi tới trường quay, sau thấy Ngôn Thanh Nhiên bình tĩnh ngồi ở chỗ kia xem kịch bản, đột nhiên cảm thấy hắn như là kiệt tác của Thượng đế làm ra, được Thượng đế cưng chiều mà tạo khắc khuôn mặt, đồng thời lại là tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị, ngồi ở chỗ kia tựa như một bức họa, nàng xem đến nhập mê, tại sao đó giờ không biết thiếu niên này đẹp như vậy.

Hắn hiện tại bất đồng với các thiếu niên ngây ngô trong trường học, mà giống một cái 'nam nhân' thành thục hơn...!
Thượng Quan Ngưng cảm giác thiếu niên trước mắt so với những nam nhân khác còn muốn dễ nhìn, xua tan ý nghĩ đang giao động, trong đầu nhớ tới những câu ngày hôm qua Mặc gia cùng nàng nói, khiến nàng không dám đi trêu chọc Ngôn Thanh Nhiên nữa.

Bởi vì Mặc gia đã bị cháu gái kia phát hiện, cho nên hiện tại hắn đang rất sợ! Nghĩ tới được Mặc gia bảo hộ, Thượng Quan Ngưng càng ngày càng cảm thấy Ngôn Thanh Nhiên thực khốc, ít nhất không giống với loại 'trai bao'.

"Thanh Nhiên, chuẩn bị chuẩn bị, bắt đầu rồi." Đạo diễn trực tiếp lướt qua Thượng Quan Ngưng cùng Ngôn Thanh Nhiên nói, đạo diễn phi thường thích thiếu niên nỗ lực mà lại ưu tú này, giống với thời điểm hắn còn trẻ...! Bất quá thời điểm còn trẻ hắn không có đẹp trai như vậy...!
"Tốt, đạo diễn." Ngôn Thanh Nhiên buông kịch bản đứng lên, chân thon dài đi ngang qua Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng chỉ cảm thấy đến một trận hơi hơi gió mát phất quá chính mình...!
"Thượng Quan Ngưng, nhanh lên một chút, không lẽ lại muốn toàn kịch tổ lại chờ ngươi hay sao?" Đạo diễn gọi xong Ngôn Thanh sau đó thấy Thượng Quan Ngưng cũng không nhúc nhích, phát hỏa...!Lập tức xả họng rống to hơn, âm thanh này nhượng kịch tổ mọi người đều cảm giác chấn động...!
Thượng Quan Ngưng ngoáy ngoáy cái lỗ tai, đi tới.

Một màn này sẽ chụp tại sân bóng rổ, Ngôn Thanh Nhiên ăn mặc một thân đồng phục thi đấu màu đỏ, ánh mặt trời chiếu trên làn da có chút nhàn nhạt màu lúa mạch, một đôi giày Nike màu trắng.

Cả người đầy sức sống đẹp trai, hiện tại nhóm bạn học nữ đều sôi trào, trời biết Ngôn Thanh Nhiên chơi bóng rổ soái cỡ nào!
"Hảo, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, bắt đầu." Đạo diễn ngồi ở trước camera, nhìn trong màn ảnh 'nam hài tử' đầy hương vị trẻ trung, gật đầu thoả mãn.

"Cảnh Uyên, Cảnh Uyên~ "
"Cảnh Uyên hảo soái a!"
"Nam thần của ta!"
Hiện trường bây giờ các bạn học nữ thét chói tai, Cảnh Uyên khéo tay cầm trái bóng, phía trước đội viên đều vây công, Cảnh Uyên thực hiện động tác giả, một cái nhảy lên...!Hoàn mỹ ngửa người nhảy ra sau, khiến cho các bạn học nữ lần thứ hai sôi trào.

Kỹ thuật bóng rổ của Ngôn Thanh Nhiên phi thường tốt.


Thanh xuân vườn trường, sức sống bạn học, cùng với trận thi đấu bóng rổ đẹp mắt, đây đều là ký hiệu của tuổi học sinh, sân bóng rổ to như vậy, bốn phía cây cối xanh tươi, mùi hoa sữa tản khắp nơi, đây chính là Hoàng Lâm quý tộc trường học.

Trong đám người Viên Nguyệt không biết bị người nào đẩy một phen, trực tiếp nhào vào trong lòng Cảnh Uyên...!
Hiện trường phi thường an tĩnh, Cảnh Uyên nâng dậy bạn học nữ, nhẹ giọng hỏi, "Vị bạn học này, ngươi có sao không?" Trong thanh âm ôn nhu nhượng rất nhiều bạn học nữ đều hận vì sao vị trí đó không phải là của mình!
"Không có, không có, không có việc gì..." Lắp bắp nói ra những lời này...!
"Cắt! Thượng Quan Ngưng ngươi làm cái quỷ gì vậy!" Đạo diễn thực sự là tức chết rồi, vừa mới chụp hoàn mỹ như vậy, lại bị Thượng Quan Ngưng phá hết!
"Quên nhớ lời kịch..." Thượng Quan Ngưng không sao cả nói, đạo diễn không nói gì mà chống đỡ...!
"Làm lại một lần nữa! Hảo hảo diễn cho ta!" Đạo diễn tiếp tục gào thét Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng vẫn không dao động, chỉ vẫn luôn nghĩ tới thiếu niên kia vừa rồi đối xử với nàng thật ôn nhu, tuy rằng chỉ là diễn kịch đi...!Bất quá rất giống là thật.

Một màn này bởi vì Thượng Quan Ngưng mà lề mề, dẫn đến chụp hết cả buổi chiều, trong lúc này đạo diễn thật sự muốn lật cái bàn, hoàn hảo bộ trailer không dài.

Bằng không hắn sẽ Thượng Quan Ngưng chọc tức chết...!
Ngôn Thanh Nhiên tìm một địa phương phi thường tốt, cảm giác địa phương này không ai có thể phát hiện, có thể ngủ hảo một giấc.

Quyết định lấy cái địa phương này làm căn cứ bí mật của mình, hoàn mỹ! Cả người nằm ở trên cỏ, hít sâu một hơi cảm thụ được gió nhẹ, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.

Hiệu trưởng đại nhân khó có cơ hội được đến trường học dò xét, đầu tư trailer chụp quả nhiên không là quyết định sai lầm.

Muốn đi tới địa phương nhỏ của chính mình hảo hảo tĩnh tâm.

Đột nhiên lại nhìn thấy có người dám xâm lấn còn nghênh ngang ngủ ngon? Đôi mắt lạnh lùng, địa phương này nàng cam đoan chỉ có một mình nàng biết.

Đi lên trước, nhìn người trước mắt ngủ ngon lành, vươn chân đá đá...!
Ngôn Thanh Nhiên đang ngủ say, cảm giác có người không sợ chết đá đá mình, lật cái thân, vươn tay vỗ vỗ cái chân kia, chân kia vẫn luôn đá đá, tức giận, đứng lên, mở to mắt buồn ngủ mông lung rống to hơn, "Đá cái gì mà đá! Ngon lại đá một lần nữa ta xem xem!" Bởi vì Ngôn Thanh Nhiên là đưa lưng về người phía sau, hoàn toàn không có phát hiện sau lưng là ai, rống xong xoay người...!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận