Trọng Sinh Chi Vườn Trường Nam Thần


Không khí thực an tĩnh, Ngôn Thanh Nhiên lại cảm giác được xấu hổ, ai tới nói cho cô biết vì sao lại là hiệu trưởng đại nhân đi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, có thể hay không mình sẽ bị hiệu trưởng giết chết?
Mặc Khuynh Nhiễm nhíu đầu mày, ôm tay, nhìn người trước mặt, tóc còn đang mất trật tự, vẻ mặt xấu hổ.

Chán sống dám chụp chân nàng? Còn dám rống nàng?
Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được xung quanh độ nóng bắt đầu giảm xuống, hiệu trưởng đại nhân toàn thân toả ra lãnh khí...!
"Ha ha, hiệu trưởng hảo! Không nghĩ tới có duyên phận gặp nhau a!" Ngôn Thanh Nhiên thầm mong hiệu trưởng nhanh lên quên mất những gì vừa mới phát sinh đi!
"Ân?" Mặc Khuynh Nhiễm không có nhìn cô, tự mình ngồi ở trên cỏ, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng.

Ngôn Thanh Nhiên bị một tiếng 'ân' dọa tới rồi, đáng sợ, thật đáng sợ!
"Cái kia, hiệu trưởng, ta đi trước!" Ngôn Thanh Nhiên nghĩ muốn chuồn mất, lúc này không chạy còn đợi đến khi nào? Nói xong chuẩn bị chạy trốn, bùm một chút ngã sấp xuống trên cỏ, nhanh đứng lên xoa xoa tay mình, hoàn hảo hiệu trưởng không nhìn thấy!
"Đến đây." Mặc Khuynh Nhiễm không có nhìn cô, nhìn trời xanh nhàn nhạt nói ra những lời này.

Ngôn Thanh Nhiên nhìn một chút bốn phía, hiệu trưởng là ở gọi mình?
"3,2,..." Mặc Khuynh Nhiễm không có nhiều kiên trì như vậy, Ngôn Thanh Nhiên nghe thế lập túc chạy đến.

Lại nói tiếp địa phương này cho tới bây giờ chỉ có một mình nàng biết, Ngôn Thanh Nhiên là người thứ hai biết nơi này.

Ngôn Thanh Nhiên nhanh nhẹn ngồi xuống, không dám ngồi gần hiệu trưởng, bởi vì sợ bị lạnh chết...!
"Địa phương này đẹp không?" Mặc Khuynh Nhiễm đem đường nhìn chuyển dời đến trên người Ngôn Thanh Nhiên.

Thiếu niên này bất đồng với những người trước đây nàng gặp qua, từ khi sinh ra tới giờ nàng luôn là đối tượng bị người theo đuổi, cũng là đối tượng để người ta e ngại.

Người truy cầu qua nàng cũng rất nhiều, không sợ chết cũng rất nhiều, chỉ là đều sẽ bị nàng từng bước, từng bước chỉnh chạy.

Nàng luôn cô độc tịch mịch, không có người nào hiểu nàng, cũng không có ai có thể tháo xuống vẻ lạnh lùng.

"Rất đẹp a" Ngôn Thanh Nhiên nghe thế một tiếng sửng sốt, hiệu trưởng chuẩn bị cùng cô nói việc nhà sao? Cảm giác được sủng ái mà lo sợ a.

Hai người như thế ngồi ở trên cỏ, cảm thụ được gió nhẹ, nghe tiếng ve sầu kêu, sau lưng đại thụ bị gió thổi bay.

Lá cây rơi xuống một mảnh, có một chiếc lá không nghe lời mà đậu trên tóc Mặc Khuynh Nhiễm, Mặc Khuynh Nhiễm chỉ cảm thấy giờ khắc này phi thường an bình.

Chính là một hình ảnh an tĩnh như thế, hết lần này tới lần khác có người thích gây mất hứng...!
"Hiệu trưởng, trên đầu ngươi có lá cây, rất xanh nha..." Như thế một mảnh lục diệp tử đậu tại trên đầu hiệu trưởng, Ngôn Thanh Nhiên muốn cười lại không dám cười nghẹn, hảo tâm lên tiếng nhắc nhở Mặc Khuynh Nhiễm.

"..." Mặc Khuynh Nhiễm nghe nói như thế sửng sốt một chút, không để ý tới Ngôn Thanh Nhiên, một chút tiếp tục chìm đắm trong thế giới của chính mình.

Ngôn Thanh Nhiên nhìn hiệu trưởng một chút không có động tác, aizz, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là giúp nàng, nói không chừng hiệu trưởng còn có thể ấn tượng với cô thêm một phần.

Sau đó ở trong trường học có thể cũng có người đồn đại, lại nói nhà cô liền trọ kế bên hiệu trưởng, có chổ dựa vững chắc mà đồn đãi, nhưng mà thôi kệ, giúp người là việc nên làm.

Thong thả vươn tay, bàn tay đụng trúng tóc Mặc Khuynh Nhiễm, sợi tóc mềm mại thơm ngát...!Trong lòng khẩn trương cực kỳ, thật sợ hiệu trưởng đem cô mổ xẻ thì làm sao bây giờ, nhắm mắt lại, chết thì chết!
Tay cầm lên một thân lá cây, kia còn vương chút rễ lá vẫn còn dính trên tóc hiệu trường, Ngôn Thanh Nhiên vừa vặn xoa xoa một chút tóc của hiệu trưởng....!Hiệu trưởng lập tức quay đầu nhìn Ngôn Thanh Nhiên...!
Ngôn Thanh Nhiên cầm lấy thân lá, tay kia vẫn còn ở trên đầu nàng...!
Ngôn Thanh Nhiên "..."
Tô Tô "..."
Hình ảnh trong nháy mắt xấu hổ cực kì, Ngôn Thanh Nhiên không biết làm gì, sớm biết như vậy liền không hỗ trợ...!
"Ngôn Thanh Nhiên." Mặc Khuynh Nhiễm nhẹ giọng gọi ra tên này, cái tên này giống với tên nàng, chỉ là bất đồng với bên ngoài, người này là một thiếu niên, là một người có chút đặc biệt...!Ít nhất có thể khiến nàng lưu lại ấn tượng với một người.

"A? Làm sao vậy Tô Tô..." Ngôn Thanh Nhiên nghe được Mặc Khuynh Nhiễm gọi tên cô, không cẩn thận kêu nhũ danh hiệu trưởng đại, cô chính là cảm thấy ngày hôm nay chính là bản thân đang đi tìm đường chết, một con đường đi không thể trở lại...!
"..." Mặc Khuynh Nhiễm tâm run lên một chút, trong mắt lãnh ý rút đi, vì sao cứ là Ngôn Thanh Nhiên gọi thì cảm giác đều thay đổi? Ngày hôm đó, nghe được Ngôn Thanh Nhiên kêu tên mình như thế, về nhà gọi điện cho mụ mụ chỉ là cảm thấy ấm áp, còn Ngôn Thanh Nhiên gọi thì có cảm giác kỳ diệu...!
"Muốn học trường đại học nào?" Mặc Khuynh Nhiễm sờ sờ cái lỗ tai, bình tĩnh hỏi Ngôn Thanh Nhiên.

Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy hiệu trưởng hỏi cái này làm gì, quan tâm học sinh? Rất có khả năng! Bất quá, cô cảm thấy gọi hiệu trưởng nhiều quá thì sẽ khách khí, không bằng da mặt dày gọi là Tô Tô~ như vậy, cũng không biết hiệu trưởng có cho phép cô luôn gọi như vậy không...!
"Trường học điện ảnh ở Kinh Đô" Ngôn Thanh Nhiên muốn học ở đây, bởi vì đời trước cô đã bỏ lỡ cho nên rất tiếc nuối a.

"Ân."
Quá trình hai người đối thoại đều là Ngôn Thanh Nhiên nói được nhiều, hiệu trưởng lạnh lùng trả lời một hai chữ.

Ngôn Thanh Nhiên nghĩ muốn cùng Hiệu trưởng đại nhân đối thoại là cần dũng khí...!
Hai người trầm mặc một hồi, hiệu trưởng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, Ngôn Thanh Nhiên cũng nhanh nhẹn đứng lên, nhìn theo hiệu trưởng...!Mặc Khuynh Nhiễm đi tới đường mà hồi nãy Ngôn Thanh Nhiên chuẩn bị chạy trốn kia, vừa vặn lại đạp chân đúng chổ lúc này Ngôn Thanh Nhiên bị té...!
Khuôn mặt lãnh đạm trước kia xuất hiện một vẻ mặt kinh hoàng...!Ngôn Thanh Nhiên không kịp đỡ hiệu trưởng đại nhân, mắt thấy hiệu trưởng bùm một cái ngã trên mặt đất! Xong xong! Hiệu trưởng té ngã! Lão Thiên ơi, cô cái gì cũng đều không thấy được nha!
Nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị xem xem hiệu trưởng bị ngã như thế nào! Mặc Khuynh Nhiễm cảm giác ngày hôm nay không nên tới địa phương này! Gặp phải Ngôn Thanh Nhiên còn bị té ngã hai lần!
Ngôn Thanh Nhiên vì quá gấp gáp mà không thấy được tảng đá dưới chân, chân đã giẫm phải...!Vươn tay hai tay chống đỡ trên mặt đất, hoàn hảo hoàn hảo cô không có bị ngã!
Lúc này cô mới cảm giác được dưới thân một cổ mềm mại, cúi đầu vừa nhìn, cái ót của hiệu trưởng! Cô đây là đem hiệu trưởng đè ép sao?
Mặc Khuynh Nhiễm cảm giác bị người áp ở trên, ngày hôm nhất định là ông trời muốn đem mặt của nàng phá hủy hết...!
"Đứng lên." Ổn định tâm thần, sau đó nói cho cái người da mặt dày này cách xa xa một chút.

Ngôn Thanh Nhiên nghe âm thanh ẩn dấu lửa giận, chuẩn bị đứng lên, tay không cẩn thận vì cố sức quá mã lại ngã lần nữa, không khống chế được thân thể, lại ngã về phía hiệu trưởng, trùng hợp lúc này hiệu trưởng đã xoay người chuẩn bị đứng dậy...!Mắt thấy người trước mặt càng ngày càng gần...!
Ngôn Thanh Nhiên trong đầu trống rỗng...!
Mặc Khuynh Nhiễm mở to hai mắt nhìn, trong mắt sát ý bắn về phía Ngôn Thanh Nhiên...!
Hai người đều không kịp phản ứng đến đây...!
Gió nhẹ nhẹ nhàng khởi, một chưởng đánh chết ngươi.

Nếu như thời gian có thể chảy ngược, Ngôn Thanh Nhiên xin thề sẽ không đến địa phương này.

Mặc Khuynh Nhiễm cũng thề lần sau nhất định phải hảo hảo thu thập Ngôn Thanh Nhiên.

Trở lại một màn hiện tại, trong lúc ngã xuống trong đầu Ngôn Thanh Nhiên nhảy số thật nhiều, sau ngày hôm nay nhất định phải cách xa hiệu trưởng đại nhân.

Cô thật sự không nghĩ tới địa phương này sẽ có tảng đá nằm như vậy, hảo chết hay không đem cô ngã xuống, còn có áp đảo hiệu trưởng.

Nhìn hiệu trưởng mềm mại dưới thân mình, đời trước kể cả đời này cô đây là lần đầu bổ nhảo tới một nữ nhân.

Nói đúng ra đây là một sự việc ngoài ý muốn, một cái ngoài ý muốn hai người đều không tình nguyện có phát sinh.

Cũng từ khoảnh khắc này, tâm Mặc Khuynh Nhiễm đã không thể bình thường nữa rồi.

Mặc Khuynh Nhiễm trừng lớn hai mắt nhìn người ngã xuống, khoảng cách được kéo gần, hơi thở càng ngày càng gần, thì ra hương vị của người kia dễ ngửi như vậy, việc này nàng không biết phải làm gì, vượt qua dữ liệu của nàng, nhượng nàng hoảng loạn.

Mở to mắt, Ngôn Thanh Nhiên chỉ cảm thấy trên môi mềm nhũn, chóp mũi ngửi được một trận hương thơm, hương vị thực tươi mát, nhượng cô có chút mê muội.

Vẻ mặt hoảng hốt, thời gian liền ở đây một khắc yên lặng...!
Hai mắt đối diện, hai môi gần kề, Ngôn Thanh Nhiên tay không chỗ sắp đặt.

Tự nhiên đặt ở bên hông Mặc Khuynh Nhiễm, dưới thân người có hương vị để người ta trầm mê, môi thực đẹp, tựa như thạch trái cây ngọt...!Nhượng cô muốn thử một ngụm, nghĩ như vậy cô liền hành động...!
Mặc Khuynh Nhiễm hoàn toàn ngây người, nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến Ngôn Thanh Nhiên da mặt dày như vậy, áp nàng liền tính, còn hôn môi của nàng!
Tha thứ Tô Tô của chúng ta chưa từng trải qua sự kiện như vậy, cả người đều là ngơ ngác...!
Ngôn Thanh Nhiên không sợ chết hôn một cái, thật mẹ nó ngọt! Hảo hảo ăn! Thơm quá, hảo mềm, hảo ngọt...!Loại hương vị tuyệt vời kích thích thần kinh Ngôn Thanh Nhiên, cô đã hoàn toàn sa vào trong đó.

Gió nhẹ nhàng thổi, hai bên trái phải cây bồ công anh bị gió thổi tán, rơi lả tả trên người hai người, cấu thành một bức duy mỹ.

Mặc Khuynh Nhiễm ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt, đẹp mắt khiến người ta thật ghen tị, lông mi thật dài, hai mắt thâm thúy, còn có môi hắn...!Trong óc ý nghĩ bắt đầu tự mình lôi kéo trở về.

Ngực Ngôn Thanh Nhiên bằng phẳng lại bị ngực hiệu trưởng cao vót đụng vào, chết tiệt mềm mại.

Ngôn Thanh Nhiên xin thề này thật sự nằm khỏi sự khống chế của cô, tay chậm rãi từ bên hông rời khỏi, sờ tới hướng khối mềm mại...!
Nơi này Mặc Khuynh Nhiễm hoàn toàn không bình tĩnh, thần sắc lạnh lùng, trong mắt lãnh ý làm sâu sắc...!Vươn tay cố sức một chưởng đánh về phía đầu Ngôn Thanh Nhiên...!
Ngôn Thanh Nhiên bị này một chưởng đánh tỉnh, "Ôi, đau quá!" Một tiếng thét kinh hãi, ôm đầu vẻ mặt đần độn nhìn hiệu trưởng.

"Tránh ra." Mặc Khuynh Nhiễm này hai chữ ẩn nồng đậm sát ý, Ngôn Thanh Nhiên nhanh lên đứng lên, xoa xoa đầu, vừa mới phát sinh chuyện gì...!
Ngôn Thanh Nhiên nhìn hiệu trưởng còn ngồi dưới đất, nghĩ đến chuyện vừa rồi...!Cô cư nhiên đối với hiệu trưởng...!Xong, không mặt mũi đối mặt với hiệu trưởng nữa rồi!
"Hiệu trưởng, ta đỡ ngươi đứng lên!" Ngôn Thanh Nhiên thầm nghĩ nhanh lên bổ cứu, cúi lưng chuẩn bị cầm tay hiệu trưởng...!
"Cổn"*
(*Cổn: một câu dạng chửi thề bên TQ, mình cũng không rõ ý là gì -.-)
Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được xung quanh không khí bắt đầu đọng lại, xong đời...!
Mặc Khuynh Nhiễm chậm rãi chống đỡ đứng lên, liền như thế nhìn Ngôn Thanh Nhiên, nhượng Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được đáng sợ...!Cô thật không phải cố ý tìm đường chết như vậy, ai tới cứu cứu cô với! Cứu mạng a!
"Xoay người." Mặc Khuynh Nhiễm lời này nhượng Ngôn Thanh Nhiên sửng sốt, vẻ mặt nghi vấn nhìn hiệu trưởng, vẫn là nghĩ có thể cứu vớt hạ chính mình.

Nghe lời xoay người sang chỗ khác, đột nhiên cái mông đau xót, bưng cái mông vẻ mặt vô tội nhìn Mặc Khuynh Nhiễm...!
Mặc Khuynh Nhiễm đá xong cú này tinh thần thoải mái, một cái 'đại nam nhân' mà mông thật là mềm, ân, thực tốt, lần sau tiếp tục đá...!
Hiệu trưởng đại nhân chính thức có một phương pháp giải khỏa mới.

Không để ý tới Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt vô tội, xoay người đi xa...!
Bưng cái mông Ngôn Thanh Nhiên thật là cảm thấy mọi việc không thuận, lần đầu tiên bị hiệu trưởng đá, tính ra hiệu trưởng đá còn mạnh hơn cô...!
Trong đầu lại nghĩ tới xúc cảm vừa rồi còn có hương thơm, chắc chắn hiệu trưởng đại nhân có độc...!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui