E&B : Yến Phi Ly
.
Cố Nhân An bị Sở Dự trừng mắt một cái, tự biết mất mặt, gã thoáng nhìn phụ thân, sắc mặt Cố Đình so với gã còn khó coi hơn, mấy ngày trước đây tuy rằng ông biết Mân vương ưu ái Cố Du Ninh, nhưng thật không ngờ sẽ sủng ái đến mức này, đây là còn chưa thành hôn đấy, nếu đã thành hôn rồi cả ngày bên nhau trong vương phủ, không biết tình cảm sẽ thắm thiết tới mức nào.
Cố Du Ninh được Mân vương sủng ái như vậy, quả thật là chuyện ngoài ý với Cố Đình, nếu Mân vương nổi giận với y, như vậy khẳng định cũng sẽ không muốn dính líu với Tả tướng phủ, đến lúc đó Tả tướng phủ sẽ bị Mân vương bỏ qua một bên, sẽ không bị coi là một phe cánh. Nhưng nếu Mân vương sủng ái Cố Du Ninh thì mọi chuyện sẽ rất khó lo liệu, còn khó hơn cả việc ngày sau Cố Du Ninh ỷ vào Mân vương mà ức hiếp bọn họ. Nhất thời trong lòng Cố Đình rối rắm, hơn nữa chuyện bắt nhốt y lần này sẽ rất khó cho qua, xem ra đối với việc y bị nhốt trong sài phòng, Mân vương sợ là không dễ dàng bỏ qua.
Cho nên ngày thường Cố Du Ninh dù là đau đầu nhức óc, Cố Đình chẳng quan tâm, Lý thị còn hận không thể khiến y lập tức đi đời luôn cho rồi. Hiện giờ y nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng khi thì mê man khi thì ngủ say, không có lúc nào tỉnh táo, Cố Đình cùng Lý thị thấp thỏm vô cùng, đứng ở một bên thở cũng không dám thở, chỉ một mực ngóng trông Cố Du Ninh sớm tỉnh lại một chút, bằng không Mân vương sẽ hủy luôn cái nhà này mất.
Đám thái y lần lượt tiến vào, biết bao dược liệu trân quý đổ vào thân thể y, chỉ tiếc là Cố Du Ninh vẫn không chịu tỉnh, cứ gây sức ép đến tận buổi tối, trong vương phủ một lần lại một lần sai người đến mời Vương gia trở về, bên tướng phủ cũng khuyên bảo Mân vương đi về nghỉ ngơi trước, chỉ là Sở Dự ngồi ở bên giường động cũng không động, đút thuốc, lau mồ hôi cho Cố Du Ninh một mực đều do hắn làm. Hắn đường đường là một Thân vương, nhất định sẽ không hầu hạ người khác, chính là đối với Cố Du Ninh hắn cũng cực kỳ kiên nhẫn, khi Cố Du Ninh khóc nháo túm chặt tay hắn cũng là do hắn dỗ mới thoáng an ổn.
Vốn là tối hôm qua Cố Du Ninh ở trong sài phòng bị nhiễm lạnh, nửa đêm liền phát sốt, bất đắc dĩ lại không có ai bên người, sài phòng là nơi ẩm ướt lạnh lẽo, vốn uống chút dược ra một thân mồ hồi cũng thì sẽ khỏe, chính là cố tình y bị ác mộng vây khốn, tích tụ trong lòng mười năm khó mà tiêu tan, liên tiếp dày vò y.
Y chỉ là mãi không rõ, vì sao y lại đi tới nơi đây, vì sao lại phải rời bỏ anh trai để tới đây.
Nơi này, một người y cũng không biết, ai cũng ức hiếp y, không có ai xót thương cho y!
Y vì cái gì lạc hồn nơi xa lạ, vì cái gì muốn cho y và anh trai phải cốt nhục chia lìa!
Mười năm! Thấm thoát đã mười năm ! Là mười năm đằng đẵng!
Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Suốt đêm Tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, Sở Dự kiên trì muốn ở chỗ này chờ Cố Du Ninh tỉnh lại, Vương gia không ngủ, ai còn dám ngủ cơ chứ, tất cả cũng đành chờ đợi.
Người của vương phủ được Đường Tố Vân phái tới mời Sở Dự trở về, cũng bị hắn quát đuổi đi, không cho phép tiếp tục đến làm phiền nữa.
Người nọ trở về liền kể lại rành mạch chi tiết tình cảnh trong tướng phủ cho Đường Tố Vân nói, nàng ta nghe thấy thì cực kỳ tức giận, tên kia còn chưa gả vào vương phủ đâu, cứ như vậy dụ dỗ Mân vương suốt đêm không về, nếu là gả vào cửa rồi còn có chỗ đứng cho tiểu thiếp nhỏ bé như nàng sao?
“Một đại nam nhân lại giở trò dụ dỗ yểm đạo, lão già Cố Đình kia cũng không biết mất mặt, còn dung túng con của lão quang minh chính đại quyến rũ Vương gia thế sao!”
Đường Tố Vân đập mạnh chén trà xuống bàn, trong phòng còn có ba nữ nhân khác, đều là thị thiếp của Sở Dự, có một là nha đầu bên cạnh Đường Tố Vân, năm kia được Đường Tố Vân dẫn theo liền được thu làm thị thiếp, tên gọi là Lan Hương, nàng nhanh chóng tiến lên xuất ra khăn tay lấy lòng Đường Tố Vân, nói rằng: “Phu nhân không nên tức giận, vô duyên vô cớ hại thân thể mình làm gì, ngài cũng nói rồi đó thôi, y chỉ là một tên nam nhân, Vương gia nhất thời ham thích đồ mới mẻ thôi, một thời gian nữa sẽ đâu vào đấy cả ấy mà.”
“Ha ha ~ “
Lời này vừa dứt, một tiếng cười duyên dáng truyền đến, thị thiếp mặc váy áo vàng nhạt dáng người yểu điệu diện mạo diễm lệ, cầm khăn tay che miệng, vô tội chớp chớp đôi mắt: “Muội muội nói thế là sai rồi, nam nhân đầy rẫy ra đó, trước kia cũng không thấy Vương gia như vậy với ai nha, nhưng giờ thì sao, Vương gia chưa chắc đã là nhất thời ham mới mẻ!”
Nàng là vũ nữ do Biệt quốc tiến cống, tên là Bạch Yến, ở trong vương phủ cùng tiểu thiếp Đường Tố Vân luôn luôn là nước lửa không chung đụng, nàng chỉ là vũ nữ, lớn nhất cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp sống nốt quãng đời còn lại, không giống như Đường Tố Vân còn có thể thăng tiến.
“Cũng không hẳn đâu, kỳ thật muội từng gặp qua Vương phi tương lai của chúng ta ở hí viện rồi đấy.”
Nói lời này là Lạc Hà, trước kia ở hí viện nàng là một đào kép, năm đó cũng là tiểu mỹ nhân khiến đám vương tôn công tử tiêu tiền như nước, Mân vương chẳng qua tới nghe nàng diễn hai lần, liền cho người chuộc thân đưa về vương phủ, nàng cùng Bạch Yến đều nhìn thấu Đường Tố Vân, đơn giản là các nàng vào phủ sớm hơn Đường Tố Vân, hiện giờ Đường Tố Vân được chủ trì gia sự, lại ỷ vào mình là tiểu thiếp, địa vị so với các nàng cao hơn một ít liền không hề kiêng nể các nàng.
Lạc Hà cùng Bạch Yến liếc nhau, sau đó nhìn Đường Tố Vân đang lộ ra biểu tình tức giận, không khỏi cười thầm, sau đó tiếp tục nói: “Khi đó ấy hả, người khác đều gọi y là Cố Ngũ gia, chỉ cần y tới không ai mà không lưu tâm, bất luận là hoa khôi, đào kép hay là đám công tử ca đều nhìn y. Muội cũng rất tò mò, một người nam nhân thôi mà dẫu có xinh đẹp đến đâu cũng có thể sánh với nữ nhi sao? Kết quả có một ngày y tới xem đúng lúc muội diễn, muội liền cố ý nhìn qua, các tỷ đoán xem như thế nào ?”
Bạch Yến nhìn Đường Tố Vân tức giận, trong lòng cũng cười thầm, theo Lạc Hà kẻ xướng người hoạ hỏi: “Sau thì thế nào?”
“Ha ha ha ~” Lạc Hà cố ý cười nói: “Nào ngờ muội chỉ nhìn thoáng qua liền sợ ngây người, thế gian này còn có thể có một người xinh đẹp đến vậy sao, khiến muội lúc đó cũng ngẩn ngơ quên luôn lời hát.”
Đường Tố Vân từ trước đã cảm thấy hai ả thị thiếp này rất chướng mắt, hiện giờ càng là trăm triệu lần không vừa mắt, hơn nữa hiện tại trong lòng nàng cũng không thoải mái, từ khi Mân vương tỉnh lại, chưa từng gọi người tới thị tẩm, hơn nữa mỗi lần nàng muốn tìm hắn hoặc là đưa điểm tâm linh tinh cũng đều bị từ chối. Đáy lòng nàng đã ẩn ẩn cảm thấy vị Vương phi vốn nàng không để vào mắt này hiện giờ lại là đối thủ lớn nhất, nàng ắt phải sớm có tính toán mới được.
Sở Dự không biết tâm tư đám thị thiếp của hắn trong vương phủ, giờ hắn chỉ một lòng chăm sóc Cố Du Ninh, chớp mắt cũng không dám chớp canh giữ ở bên giường, thẳng đến lúc trời về đêm trở lạnh, y mới nhúc nhích khẽ mở mắt.
Nhất thời toàn bộ người trong phòng nhào qua, Sở Dự càng là vui sướng nhìn y: “Du Ninh… Cảm thấy sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?”
Ánh mắt Cố Du Ninh ngây ngô mơ màng, Sở Dự sợ y nằm lâu không thoải mái, liền đỡ y ngồi dậy, tựa vào gối đầu. Ai biết Cố Du Ninh nhìn hắn trong chốc lát, giống như kịp phản ứng, bất chợt bật khóc.
Sở Dự sửng sốt, cho là y bị ức hiếp nên lúc này tỉnh lại trong lòng có ủy khuất, liền cười ôm sát y vào trong ngực, bàn tay to ôn nhu vuốt ve tóc y, khẽ dỗ: “Đừng khóc, lớn rồi người còn khóc nhè, lát nữa người ta sẽ cười đó, bị ủy khuất gì thì cứ nói với ta, ta làm chủ cho ngươi!”
Cố Du Ninh ở trong ngực Sở Dự khóc lóc thê thảm, mang theo sợ hãi sau giấc mộng dài mà thở hổn hển: “Ta chết, ta chết rồi…”