E&B : Yến Phi Ly
.
Mân vương điện hạ anh minh thần võ ngay tại đêm tân hôn bị Vương phi của mình một cước đạp xuống giường, còn bị mắng một câu lưu manh.
Sở Dự lui ra phía sau vài bước mới khó khăn ổn định thân mình nhìn Cố Du Ninh, vật nhỏ này đang ôm cột giường, trừng lớn mắt cảnh giác nhìn hắn.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi….” Cố Du Ninh nói đều nói không rõ, chỉ vào mặt Sở Dự lắp bắp nửa ngày.
Sở Dự cười, dường như không có việc gì tiến gần một chút: “Ta làm sao?”
“Ngươi… Ngươi đứng gần ta thế làm gì!” Cố Du Ninh gắt gao ôm cột giường, bộ dáng giống như bị đồ lưu manh phi lễ.
“Ta vì sao không thể gần ngươi, ngươi là Vương phi, là tân hôn thê tử của ta. Hôm nay chúng ta hẳn là nên động phòng hoa chúc mới đúng nha.” Sở Dự cố ý đùa y: “Còn không mau giúp vi phu thay y phục?”
“What? Thay y phục? Vi phu? Động phòng!” Cố Du Ninh há to miệng, nửa ngày mới kịp phản ứng: “Động phòng mợ ngươi, ngươi không phải còn có cả một đám tiểu thiếp sao, ngươi đi tìm các nàng là được rồi !”
“Như vậy sao được, ta sao có thể nhẫn tâm để một mình ngươi trong phòng.” Sở Dự tà tà cười, từng bước ép sát: “Nào có Vương phi nhẫn tâm như ngươi chứ, dám ác độc đẩy ta ra, bảo ta đi tìm nữ nhân khác.”
“Khôngsao không sao đâu, ta thích ở một mình, thật đấy, ngài cứ việc đi thôi, với cả hiện tại Vương gia chưa có con nối dõi, hẳn là nên sinh thêm vài tiểu hài tử a, hai người chúng ta cùng một chỗ thì không thể sinh hài tử đâu. Lại nói Vương gia à, chúng ta thành thân chỉ là diễn kịch thôi mà, người đã đáp ứng thần, chúng ta là minh hữu đó!”
Cố Du Ninh thần tình đỏ bừng khẩn trương nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, dùng sức nháy mắt, quả tim nhỏ cũng đập thình thịch kinh hoàng.
Sở Dự hé mắt nhìn y giống như chim sợ cành cong, một phen kéo người qua, Cố Du Ninh kinh ngạc hô một tiếng, liền bị Sở Dự đè chặt dưới thân, nhất thời tóc dài giống như hắc ngọc hỗn độn xõa tung trên giường. Người này mặc y phục đỏ thẫm, phối với khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra vẻ đẹp diễm lệ, giống như đóa sen tĩnh lặng nở rộ dưới ánh trăng trong đêm đen, cực yêu mị cực diễm lệ, rồi lại thanh quý vô cùng, độc nhất trong thiên địa, khiến người ta không nỡ khinh nhờn.
Tình dục trong con ngươi Sở Dự càng ngày càng sâu, chính là người dưới thân vô tư không biết hắn nhẫn nhịn vất vả, vẫn cứ liều mạng giãy giụa, vật nhỏ nhìn như thể cả ngày ong bướm với đám nữ nhân, kỳ thật y cái gì cũng không hiểu, trong lúc vô ý giãy giụa lại thật là liêu nhân.
“Đừng động!” Sở Dự khẽ than một tiếng, sau đó hai tay dùng sức ôm lấy Cố Du Ninh, bình tĩnh nhìn người trong ngực, nhiều lần thiếu chút nữa nhịn không được, nếu không phải đau tiếc người ngây ngô cùng thân thể bởi vì khẩn trương mà khẽ run rẩy này, Sở Dự lúc này chỉ sợ đã sớm khắc chế không nổi.
Một lúc lâu sau, hắn sâu kín thở dài, thôi thôi, Du Ninh còn nhỏ mà, không thể so với một kẻ sống hai kiếp như hắn. Hắn đưa tay ve vuốt sợi tóc tán loạn của Cố Du Ninh, y cắn môi theo bản năng né một chút, lại làm cho Sở Dự túm lấy cái cằm tinh xảo của y, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia quay lại nhìn hắn.
Hơi rượu nóng bừng đánh vào mặt Cố Du Ninh, hắn khàn giọng trầm thấp hỏi: “Trốn cái gì?”
“… Không có…” Cố Du Ninh muốn giãy giụa thoát ra, chính là lại bị nắm quá chặt, không khỏi nhíu mày khuyên nhủ: “Vương gia, ngài vẫn nên đi…”
“Ngươi gọi ta là gì?” Sở Dự nheo mắt nguy hiểm: “Lại quên lời của ta ?”
Cố Du Ninh buông rũ mí mắt, không lên tiếng.
Sở Dự lại chăm chú nhìn y một lúc lâu, mới khẽ nhếch khóe môi: “Gọi một tiếng Lục ca, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Cố Du Ninh kinh ngạc giương mắt nhìn hắn, trong lòng nghĩ, Mân vương nhất định là uống nhiều quá mới có thể như vậy, thôi thì liền tùy hắn ý đi, bằng không dù cho hắn bá vương ngạnh thượng cung, chính mình cũng không nói lý nổi đâu. Cố Du Ninh cân nhắc một chút lợi và hại, sau đó ngại ngùng nhìn Sở Dự, cuối cùng gọi thật nhỏ : “Lục ca…”
Sở Dự nhoẻn miệng cười, buông y ra, sóng vai nằm thẳng trên giường với y, quay đầu ôn nhu nhìn y: “Về sau đều phải gọi ta như vậy, giờ thì ngủ đi, ngày mai còn phải tiến cung nữa.”
Cố Du Ninh nhanh chóng gật đầu, sau đó nhìn Sở Dự nhắm mắt lại, mới thật cẩn thận lại thật cẩn thận cọ cọ lui vào trong, sợ Mân vương điện hạ đột nhiên thú tính đại phát còn lấy chăn bọc chặt lấy mình kín mít không kẽ hở.
Một lúc lâu sau đó, Sở Dự chậm rãi mở to mắt, mang theo ý cười nhìn cái kén tằm đã ngủ say bên cạnh, vươn tay ôm cả người cả chăn vào trong ngực, thở dài. Nếu là mình thích, muốn cùng y làm bạn cả đời vậy thì phải chầm chậm chờ đợi mà thôi.