E&B : Yến Phi Ly
.
“Vương gia! Ta không muốn chết!” Cố Du Ninh gắt gao túm tay Sở Dự.
Sở Dự thở dài, trách không được đời trước Vương phi chỉ cần vừa thấy hắn liền giống như chuột thấy mèo, hóa ra y luôn luôn sợ hãi mình sẽ giết y đến vậy.
“Ngươi yên tâm, ngươi là Vương phi của ta, không người nào dám giết ngươi, ta tất nhiên không giết ngươi, cũng sẽ không để cho người khác hại ngươi.”
Cố Du Ninh hỏi lại: “Thật sự?”
“Đương nhiên, Sở Dự ta xin thề, cả đời này cho dù phải liều hết tính mạng cũng sẽ bảo hộ Du Ninh trọn đời bình an suôn sẻ.”
“Ngài không giận cũng không hận ta sao?” Cố Du Ninh tròn mắt, vẫn có chút phòng bị nhìn Sở Dự.
Sở Dự hơi động dung, ánh mắt chậm rãi mềm xuống, có phần áy náy: “Trước kia đúng là giận, nhưng hiện tại ta đã suy nghĩ cẩn thận …”
Cố Du Ninh chớp chớp mắt, quả nhiên lời đồn đãi không thể tin được nha, nếu Mân vương là cái dạng này, như vậy mọi chuyện sẽ dễ bàn hơn rất nhiều.
“Nhưng Vương gia chỉ một trận chiến đã thu phục Tây Hạ, thanh danh lan xa, dẫn đến hiện giờ người đứng đầu Đông Cung đối với Vương gia như hổ rình mồi, đa phần các vị hoàng tử đều bắt đầu kéo bè kết cánh, lúc này Thánh Thượng hạ chỉ cho ngài thú nam thê, chẳng lẽ Vương gia cũng không có một chút tính toán sao?” Cố Du Ninh nói vừa thành khẩn lại tỏ vẻ vô cùng đau đớn, sau đó lần thứ hai đột nhiên túm lấy tay Sở Dự: “Vương gia là tư chất long phượng, thái độ của thiên nhân, ta nguyện ý đi theo Vương gia, chỉ cầu tương lai khi đại sự của ngài thành, có thể cho phép Du Ninh được tự do.”
Sở Dự sửng sốt, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu: “… Được… Có thể được Du Ninh tương trợ, tiểu vương cầu còn không được.”
Vừa nghe lời này, Cố Du Ninh lập tức mỉm cười, này xem như đàm phán thành công.
Y xoay người đứng ở trước mặt Sở Dự, cung kính hành lễ: “Thần, tự nhiên dốc hết toàn lực tương trợ đại nghiệp của Ngô vương, nhất định sinh thời có thể thấy ngài quân lâm thiên hạ!”
Sở Dự khẽ nhếch khóe miệng, cười đến dị thường ôn nhu tuấn tú, nhưng Cố Du Ninh không biết tại sao lại cảm thấy nụ cười của hắn chất chứa nỗi thê lương cùng chua sót.
Đức Thịnh đế đã gần bước qua tuổi trung niên, ông ngồi trong Quảng Hiền cung phê duyệt tấu chương, ông là một vị hoàng đế trầm ổn cùng uy nghiêm, dĩ nhiên cũng cực kỳ thủ đoạn tàn nhẫn.
Ông ném tấu chương thỉnh tội của thái tử qua một bên, giương mắt nhìn tổng quản thái giám Phúc Quý bên người, mở miệng hỏi: “Thương thế Mân vương thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thái y báo lại nói là thương thế của Mân vương đã không còn đáng ngại, người đã tỉnh.” Phúc Quý vội len lén liếc nhìn hoàng đế trên ghế, sau đó cố ý ra vẻ trù trừ mở miệng: “Còn nghe nói…”
Đức Thịnh đế nhíu nhíu mày: “Nghe nói cái gì?”
Phúc Quý thở dài một hơi, ra vẻ thoải mái cười nói: “Nghe tiểu thái giám đưa thái y trở về nói Mân vương vừa tỉnh liền chạy đến Tả tướng phủ tìm Vương phi còn chưa qua cửa.”
Hắn sớm đã bị hoàng hậu mua chuộc, nhiều năm như vậy không ít lần công khai hoặc ẩn ý nói lời hay về thái tử cùng hoàng hậu, hiện giờ Mân vương gây ra hành động không hợp lễ pháp như vậy, hắn đương nhiên phải giúp thái tử truyền tin này đến tai Hoàng Thượng thôi.
“….” Tay Đức Thịnh đế cầm bút lông sói khựng lại, mày nhăn càng sâu: “Có chuyện này?”
“Vâng, nô tài nghe xong cũng buồn bực lây, trước đó Mân vương từ chối không tiếp thánh chỉ hòng muốn khiến Hoàng Thượng tức giận, giờ có lẽ ngài ấy đã biết hoàng thượng khổ tâm nên hồi tâm chuyển ý chăng.”
Đức Thịnh đế ném bút trong tay xuống, hừ lạnh: “Có thể làm nó hồi tâm chuyển ý, so với chết còn khó hơn!”
Có câu ‘hiểu con sao bằng cha’, đối với tâm tính đứa con trai này ông là người hiểu rõ nhất, Sở Dự có khí khái có năng lực, nhưng cả người hắn lệ khí rất nặng, không coi ai ra gì, đó cũng là nguyên nhân ông không vui vẻ hài lòng với Mân vương. Hiện giờ lại nghe thương thế của hắn còn chưa lành mà không để ý lễ pháp chạy đi gặp vị hôn thê, ông lại càng không vui vẻ.
Chính là ông không thể biết được nhi tử mà ông cho rằng khiến hắn hồi tâm chuyển còn khó hơn cái chết, thực ra hắn đã từng trải qua cái chết đó rồi.