Sáng sớm khí trời mùa xuân ấm áp, ánh nắng đang lúc rực rỡ, sắc xuân trải khắp khu vườn.
Vậy mà trong trắc viện rách nát không chịu nổi lại âm u mù mịt, hình như muôn hồng nghìn tía cùng hương hoa tiếng chim ngoài kia đều bị một tầng cửa gỗ nước sơn đã bong ra từng mảng ngăn cách bên ngoài.
Trong viện vắng vẻ nhưng Khấu Đồng lại không hề để ý chút nào, nàng đã vượt qua thương cảm cùng khiếp sợ khi bị giáng làm thiếp thất, nàng thả cuốn 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》 trong tay xuống, rót cho mình một chén nước.
Tại sao ngày hôm nay yên ắng vậy? Hai tiểu nha hoàn vốn thích tranh cãi với nàng đi đâu rồi?
Mà thôi! Các nàng không ở đây càng tốt!
Chỉ cần các nàng ở đây, nếu không châm biếm mình đường đường là chính thê bị giáng làm thiếp thì lại oán giận vì mình mà bị liên lụy, làm cho các nàng phải ở trắc viện hẻo lánh hoang vắng làm người hầu.
Khấu Đồng ra khỏi phòng, thấy cây chổi cùng một chậu gỗ đựng nước chỉ còn một nửa nằm ngổn ngang trên nền đất trong viện.
Nàng thở dài, bước tới chuẩn bị thu dọn mấy thứ đó.
Lại đột nhiên nghe được một loạt tiếng khua chiêng gõ trống từ xa xa truyền tới, hết sức náo nhiệt.
Không biết là nhà ai đón dâu làm hỉ sự, gióng trống khua chiêng như vậy, náo nhiệt như vậy, âm thanh còn truyền tới cái trắc viện nhỏ hẻo lánh này.
Nàng không khỏi nghĩ đến bốn năm trước khi nàng xuất giá, cũng vui vẻ náo nhiệt như thế.
Tuy rằng bà bà cùng công công làm chủ, lấy danh nghĩa bốn năm không có con giáng nàng làm thiếp thất của phu quân, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần phu quân trở về, nhất định sẽ làm chủ cho mình.
Chỉ cần phu quân còn thừa nhận người vợ như nàng, nàng còn có gì phải sợ chứ?
Phu quân rời nhà đã tròn một năm, mặc dù nàng không được tận mắt chứng kiến, nhưng từ trong miệng người bên ngoài cũng nghe nói phu quân của nàng ở thái y viện kinh thành nở mày nở mặt cỡ nào!
Phu quân của nàng trị bệnh cho thái hậu, được đương kim thánh thượng khen ngợi, được phong làm ” Trịnh diệu thủ “, toàn bộ triều Đại Tấn không người không biết, không người không hay.
Nàng không khỏi bật cười một tiếng, phu quân là Trịnh diệu thủ, chẳng phải nàng là diệu thủ nương tử, hoặc giả diệu thủ phu nhân?
Phu quân nghĩ nàng rất ngốc nghếch, không thích nói chuyện với nàng, để lấy lòng phu quân, từ mấy năm trước nàng vẫn luôn học cách phân biệt thuốc, để đến lúc phu quân cần, nàng có thể lập tức tìm ra vị thuốc kia.
Mỗi khi nàng lấy đúng vị thuốc, phu quân sẽ luôn luôn mỉm cười một tiếng với nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc cùng lắm là như vậy mà thôi.
Trong một năm phu quân rời nhà, nàng thuộc nằm lòng rất nhiều điển tịch về thảo dược, động vật dược, khoáng vật dược.
Hôm nay nàng không chỉ có thể nhận biết những thảo dược đó, còn có thể nói trôi chảy công dụng của chúng.
Chờ phu quân trở về, nhất định hắn sẽ thích nói chuyện cùng mình.
Chỉ cần phu quân thích mình, bà bà làm khó dễ nàng cũng không sợ! Chỉ cần phu quân thích mình, nguyện ý chung phòng với mình, một ngày kia, nàng sinh hạ Lân nhi, bà bà
xem ở phân lượng đứa trẻ sẽ không bao giờ … làm khó dễ nàng nữa!
Cho tới bây giờ nàng cũng không lo lắng, dù ngày phản chính còn rất dài! Thời gian lâu dài, nàng luôn có thể làm phu quân vui lòng, nàng không có gì phải sốt ruột!
Phu quân của nàng giữ mình trong sạch, ngay cả một thị thiếp chung chăn gối cũng không có, bên người chỉ có một người là nàng.
Nàng một chút cũng không sốt ruột.
Chung quy có một ngày, phu quân sẽ thích mình.
“Cạch “một tiếng, cửa bị người đẩy ra.
Tiếng vang đột ngột dọa Khấu Đồng giật nảy.
Có phải phu quân đã trở về không?
Lòng nàng tràn đầy vui mừng, ngẩng đầu lên, lại không thấy được gương mặt mình chờ mong!
Thấy người nọ bước về phía mình, nàng không nói hai lời, xoay người đi vào phòng.
Người tới lại không muốn buông tha nàng, nàng ta tiến lên một bước, kéo tay áo Khấu Đồng: “Chị dâu, chị đừng đi nha! “
Một mùi thơm nồng nặc kèm theo giọng nói làm người ta chán ghét truyền đến.
Khấu Đồng vung tay, người nọ không đề phòng, lảo đảo một cái, bổ nhào xuống đất.
Khấu Đồng thất kinh, thật không ngờ chỉ một cái vung tay, lại có thể làm cho đối phương chật vật như vậy!
“Tiện dân vẫn chỉ là tiện dân! Cho dù gả vào Trịnh gia ta bao nhiêu năm, bản tính thô tục vẫn sửa không hết! “, người trên đất xé bỏ ngụy trang trên mặt, lộ ra bản chất ác độc.
Nhìn nàng ta chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng mà phủi bụi bặm trên người, trên mặt không che giấu được châm chọc cùng giễu cợt! Khấu Đồng không khỏi nhớ tới cũng bởi nàng ta, phu quân mới không thích mình; cũng bởi nàng ta, bà bà mới muốn đuổi mình đi!
Thù mới hận cũ đan vào một chỗ, khiến Khấu Đồng không bao giờ … muốn nhẫn nại nữa, không khỏi thốt ra lời phản bác: “”Tiện dân? Ta là tiện dân, phu quân của ta là ca ca của cô, vậy lại là loại người nào? Ta là tiện dân, cô gọi ta một tiếng chị dâu, vậy cô là loại người nào? “
Không sai! Người này chính là Trịnh Lăng Vi – em gái của phu quân Khấu Đồng.
“Cô… ” Trịnh Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn Khấu Đồng trước mắt đột nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng.
“Vài ngày không gặp, chị dâu trở nên lợi hại hơn rất nhiều nha! “
“Hừ! “Khấu Đồng không chút nào tỏ ra yếu kém: “Đó cũng là nhờ tiểu cô ban tặng, nếu như không phải cô phái hai nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng, xảo thiệt như hoàng, đổi trắng thay đen, phỏng chừng Khấu Đồng ta ngày hôm nay hãy còn giống như thường ngày, ngoan ngoãn bị cô răn dạy! Khấu Đồng ta có thể có ngày hôm nay, không thể không có công của tiểu cô! “
Trịnh Lăng Vi lần này rốt cuộc mở rộng tầm mắt! Khấu Đồng trước đây ở trước mặt ả chỉ cúi đầu thuận theo mặc ả bài bố, tại sao hôm nay càng trở nên miệng lưỡi sắc như kiếm thế?
Khấu Đồng ở trong lòng cười khẩy: khi trước vì làm vui lòng phu quân, nàng lấy lòng bà bà cùng tiểu cô, cho nên mọi chuyện mới phải thuận theo.
Hiện tại nàng đã suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, nàng đã biết tiểu cô khẩu phật tâm xà, âm thầm ngáng chân nàng, cố ý khiến nàng làm chuyện bà bà, phu quân không thích.
Nàng cũng biết tiểu cô còn thừa dịp phu quân không ở nhà, xúi giục bà mẫu đuổi mình đi.
Khấu Đồng nàng không thông minh, nhưng cũng không phải hạng người ngu xuẩn, bốn năm, đủ để khiến nàng thấy rõ bộ mặt thật của một người.
“Chị dâu “, Trịnh Lăng Vi vội che miệng mà cười: “Xem ta này, thực sự là rất đãng trí! Ta đã quên mất, chị đã không còn là chị dâu ta! Cùng lắm là một tiện thiếp của ca ca ta mà thôi! “
“Chậc chậc chậc! “Nàng ta lắc đầu liên tục, châm chọc nói rằng: “”Tiện dân vẫn là tiện dân, quả nhiên chỉ xứng làm tiện thiếp! Chỉ bằng cô, còn muốn làm vợ cả được ca ca ta cưới hỏi đàng hoàng? Chỉ bằng cô, còn muốn làm đương gia chủ mẫu của Trịnh gia ta? “
Dường như nàng ta nghĩ đến thiên đại chê cười gì đó, cười khúc khích không ngừng!
Nhìn dáng vẻ phách lối của nàng ta, Khấu Đồng chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào.
Đột nhiên nàng tiến đến bên tai Trịnh Lăng Vi nói: ” Cô thật đáng thương! “
Trịnh Lăng Vi lại như mèo bị dẫm phải đuôi vùng lên, tức giận thở hổn hển chất vấn: ” Cô nói cái gì? “
Khấu Đồng lại mỉm cười: “Ta thương hại cô! Khấu Đồng ta làm vợ hoặc làm thiếp, dù là làm nô tì rửa chân, nhưng tốt xấu gì ta vẫn là người của ca ca cô, ta có thể quang minh chính đại tiếp cận ca ca cô.
Nhưng còn cô? Tiểu cô tốt của ta, cô thích ca ca của mình, sợ rằng cả đời này cũng không thể tới gần hắn! Cô vĩnh viễn cũng chỉ có thể lấy thân phận muội muội đứng bên cạnh hắn, mà ta, lại là nữ nhân của hắn! “
Trịnh Lăng Vi sắc mặt đại biến, nàng ta hoảng sợ nhìn Khấu Đồng, sau đó vội nhìn xung quanh, thấy trắc viện vắng vẻ yên tĩnh không người, chỉ có hai người bọn họ, nàng ta mới thét lên phủ nhận: ” Cô nói bậy, cô nói bậy,cô nói bậy! “
Nàng ta quá mức khiếp sợ, thế cho nên nói tới nói lui, cũng chỉ có ba chữ ” Cô nói bậy “!
Khấu Đồng nhìn nàng ta la hoảng, chỉ cảm thấy một niềm vui sướng tràn trề!
Nhưng, niềm vui sướng của nàng còn chưa duy trì được mấy phút, đã nghe Trịnh Lăng Vi khẽ nói: “Ca ca ta đến kinh thành lâu như vậy cũng chưa trở về, lẽ nào cô không lo lắng hắn đi tìm đường tỷ của cô sao?”
Khấu Đồng nghe xong lời này trong lòng rơi rụng lộp bộp, đường tỷ Khấu Nghiên lớn lên xinh đẹp lại yêu kiều, người phu quân trước nay vẫn thích là đường tỷ!
Lập tức nàng hủy bỏ ý nghĩ của mình, đường tỷ là cô nương xuất sắc nhất Khấu gia, lớn lên được trưởng bối yêu thương, lại gả cho người tốt!
Đường tỷ gả cho con trai của cô cô ruột nàng – - thế tử của An Bình Hầu, nghe người ta nói vợ chồng hoà thuận, vô cùng ân ái.
Khấu Đồng nhất thời trở nên cảnh giác, báo cho mình nghìn vạn lần không nên để câu nói của Trịnh Lăng Vi làm loạn trận tuyến.
“Cô nói bậy bạ gì đó? Phu quân đã cưới ta, đường tỷ cũng là phụ nữ có chồng, lời của cô để người khác nghe thấy, sẽ phá hỏng thanh danh của phu quân! “
Trịnh Lăng Vi quăng cho Khấu Đồng một ánh mắt, thấy trên mặt nàng hoảng loạn, cảm giác thống khoái áp chế chua xót trong lòng, nàng ta hỏi ngược lại: “Nếu thế tử biểu ca của cô là một quỷ đoản mệnh, bệnh chết, chỉ để lại một mình đường tỷ cô thủ tiết thì sao? “
Khấu Đồng nghe xong, quá sợ hãi: “Thế tử làm sao chết được? Cô nghe ai nói? “
“Cô chớ hỏi ta nghe ai nói! “
Trịnh Lăng Vi lại hăm dọa hỏi: “Nếu cô mẫu cô không nỡ để đường tỷ cô thủ tiết, muốn nàng ta tái giá thì như thế nào? “
“Nếu ca ca ta bởi vì được thánh thượng khen thưởng mà thỉnh cầu thánh thượng tứ hôn, kiên quyết muốn cưới đường tỷ Khấu Nghiên của cô, cô lại làm thế nào đây?”
Một tiếng lại một tiếng chất vấn sắc bén!
Khấu Đồng chỉ cảm thấy trong đầu ong ong: nếu phu quân muốn cưới đường tỷ, ta phải làm gì? Ta phải làm gì…
Đột nhiên, nàng xông lên trước mặt Trịnh Lăng Vi hô: ” Cô gạt người! Phu quân sẽ không như vậy! Phu quân hắn… “
Khấu Đồng há miệng, phát hiện ngay cả một câu phản bác mình cũng nói không nên lời!
Nhìn dáng vẻ Khấu Đồng lúc này ngây ra như phỗng, bị đả kích lớn, Trịnh Lăng Vi cười thống khoái!
“Ta cho cô biết! Ca ca ta đã trị khỏi bệnh cho thái hậu, hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng gì, ca ca ta không cầu gì khác, duy nguyện muốn cưới Khấu Nghiên đang thủ tiết! Thánh thượng cảm động thâm tình, đã hạ thánh chỉ tại chỗ.
Đâu chỉ thánh thượng cảm động, toàn bộ kinh thành đều bị sự si tình của ca ca ta cảm động! Ngày hôm nay là ngày thành hôn của ca ca ta cùng đường tỷ tốt Khấu Nghiên của cô đấy!”
Nàng ta lôi kéo y phục Khấu Đồng, kéo nàng ra ngoài cửa: ” Cô nghe tiếng đàn sáo xem, cô nghe tiếng ồn ào náo động xem, tất cả đều là tân khách tới chúc mừng! Cô có nghe hay không! “
Khấu Đồng nghe được!
Nàng đâu chỉ nghe được, dường như nàng còn thấy được tiếng tân khách ồn ào nhốn nháo cả thính đường Trịnh gia, tiếng chúc mừng cùng tiếng ăn uống linh đình hòa vào cùng một chỗ, phu quân của nàng mặt mày thanh tú, anh tuấn vô song, mặc hỉ bào đỏ thẫm bức người, vẻ mặt tươi cười.
Tựa như bốn năm trước, giống y hệt ngày thành thân với nàng!
Thế nhưng chỗ khác biệt là, tân nương phu quân dắt trong tay không còn là nàng, mà là đường tỷ của nàng!
Bên tai truyền đến giọng nói châm chọc của Trịnh Lăng Vi: ” Cô khổ công phân biệt dược liệu có tác dụng gì? Cô khổ công đọc sách thuốc có tác dụng gì? Đường tỷ cô một viên thuốc cũng không biết, một quyển sách thuốc cũng chưa từng đọc qua, ca ca ta còn yêu nàng ta như trân như bảo! Cả đời này của cô, vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng đoạt được trái tim của ca ca ta, cả đời này của cô cùng lắm chỉ là một câu chuyện cười, là một câu chuyện cười mà thôi… “
Khấu Đồng trong lòng xúc động, một ngụm máu tươi liền phun ra, nàng cười lạnh ngã xuống đất, trong lòng còn thì thầm câu nói của Trịnh Lăng Vi: đời này của ta, cùng lắm chỉ là một câu chuyện cười mà thôi…