Trong nháy mắt Khấu Đồng ngã xuống đất, từng câu nói ác độc của Trịnh Lăng Vi vẳng đến, sau một lát nàng chỉ có thể nhìn thấy Trịnh Lăng Vi vả vào miệng liên tiếp ba cái, lại không nghe được nửa chữ nào nữa.
Nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại…
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng nghe có người gọi to tên của mình, Đồng nương… Đồng nương…Con tỉnh lại đi, con tỉnh lại đi…
Đồng nương…
Khấu Đồng lòng chua xót, tuy rằng nhắm mắt, nhưng nước mắt mặn chát vẫn từ khóe mắt chảy ra, làm thế nào cũng không ngừng được.
Đồng nương là nhũ danh của Khấu Đồng, trên đời này chỉ có phụ thân cùng mẫu thân gọi nàng như vậy, lúc Khấu Đồng tám tuổi phụ thân rời bỏ nàng, mẫu thân cũng rời bỏ nàng năm nàng mười sáu tuổi.
Từ sau khi mẫu thân qua đời được bốn năm, không còn ai gọi nàng là Đồng nương nữa.
Giọng nói này dịu dàng mang theo nôn nóng cùng không yên lòng, giống giọng nói của mẫu thân như đúc.
Thì ra nàng sắp chết, là mẫu thân tới đón nàng.
Mẫu thân, vì sao người tới trễ như thế?
Mẫu thân, người có biết mấy năm nay nữ nhi sống uất ức cỡ nào không?
Mẫu thân, người có biết nữ nhi hối hận bao nhiêu không?
Đúng vậy, lúc này trong lòng khấu đồng tràn đầy hối hận!
Nàng hận mình ngu xuẩn, nàng hận mình vô năng, nàng càng hận mình bất hiếu!
Nếu không phải nàng cố ý muốn gả tới Trịnh gia, cũng sẽ không đắc tội một nhà tứ bá tổ mẫu trong tộc, nếu không phải đắc tội tứ bá tổ mẫu, mẫu thân cũng sẽ không lẻ loi một mình bệnh chết ở Khấu gia.
Nếu có kiếp sau, ta nhất định tránh xa Trịnh gia, không bao giờ … đem hi vọng ký thác vào tình yêu của phu quân nữa.
Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi!
Có một đôi tay dịu dàng thay Khấu Đồng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Khấu Đồng mở mắt, giữ chặt lấy đôi tay đó, nước mắt lại như nước suối trào ra.
” Mẫu thân , thật là người ? Mẫu thân ! ” Khấu Đồng ngồi dậy , nhào vào trong lòng mẫu thân, như khách tha hương ly biệt nhiều năm, ôm ấp hoài bão rốt cục về cố hương: “Mẫu thân, người không được bỏ con lại, không được bỏ Đồng nương lại… “
Trên người của mẫu thân có mùi xà bông dễ ngửi, thân thể của mẫu thân còn mềm mại như vậy, dường như giống y hệt trong trí nhớ nàng.
Dáng vẻ của Khấu Đồng dọa Tô thị giật mình, bà cảm giác được nữ nhi bất an cùng sợ hãi, vội quay lại ôm lấy Khấu Đồng, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua sau lưng Khấu Đồng, như khi còn bé dỗ Khấu Đồng: “Đồng nương không sợ, mẫu thân ở chỗ này, mẫu thân không đi đâu cả, Đồng nương chớ sợ chớ sợ! “
Giọng nói của mẫu thân vẫn dịu dàng như vậy, giống y hệt khi nàng còn bé!
Chỉ là trong giọng nói của mẫu thân mang theo vài phần yếu ớt, không chỉ có như vậy, ngay cả nhiệt độ cơ thể mẫu thân, hô hấp của mẫu thân nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng!
Cảnh trong mơ này cảm giác quá mức chân thực!
Khấu Đồng không khỏi hoảng hốt, nàng vội từ trong lòng Tô thị ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tô thị, gương mặt này mặc dù có phần tiều tụy, nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ bệnh tật giày vò khi Khấu Đồng xuất giá.
Nàng mở to hai mắt nhìn, liên tục lui về phía sau mấy bước.
Lại không khỏi ngắm nhìn bốn phía, đây…
Khấu Đồng không khỏi run rẩy, phản ứng đầu tiên của nàng, gặp quỷ rồi!
Dáng vẻ Khấu Đồng run sợ làm Tô thị bối rối, bà vội vàng dùng tay sờ lên trán khấu đồng, lo lắng hỏi: “Đồng nương, con làm sao vậy? Có phải bị sốt không?”
Khấu Đồng lại lui về phía sau, tránh được tay của Tô thị!
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mới vừa rồi rõ ràng nàng đang ở trắc viện Trịnh gia, mới vừa rồi rõ ràng nàng cùng Trịnh Lăng Vi cãi vã!
Tại sao chỉ chốc lát, nàng lại xuất hiện ở phạm thủy trấn cách hơn trăm dặm!
Không chỉ có như vậy, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng sống lại.
Mẫu thân so với trong trí nhớ trẻ hơn rất nhiều!
Bài trí bên trong phòng lại giống tám năm trước như đúc.
Nàng vội cúi đầu nhìn mình, nàng mặc xiêm y từ vải thô, thân thể gầy yếu, lại đưa tay ra lắc lắc trước mắt, ngón tay vô cùng tinh tế!
Tay nàng bởi vì trường kỳ chọn dược liệu mà trở nên thô ráp!
Đây hết thảy đều đang mơ hồ nói cho nàng biết một hiện tượng, nàng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, không thể tin được suy đoán của bản thân.
Nàng không để ý chân trần, liền chạy ra khỏi cửa, muốn nhìn xem mình bây giờ là dáng vẻ gì.
Nàng hít một hơi thật sâu mới đưa đầu đến bên giếng nước, trong nước lộ ra khuôn mặt ngây ngô của cô nương mười một mười hai tuổi.
Giờ khắc này, nàng im lặng nở nụ cười, nàng đoán không lầm, thời gian đảo ngược, thời gian đảo ngược vì nàng.
Nàng về tới năm mười hai tuổi ấy!
Thật tốt! Mẫu thân còn ở đây, nàng cũng chưa trở lại bên nội, càng chưa bị họ hàng bên nội làm khó dễ, cũng chưa…chưa gả cho Trịnh Thế Tu…
* * * * * * *
Tô thị bị Khấu Đồng một chốc khóc, một chốc cười dọa sợ, Khấu Đồng khuyên can mãi, Tô thị mới chậm rãi yên lòng.
Đến buổi tối, Khấu Đồng một mình nằm trên giường, vuốt ga giường thô ráp, nghe tiếng bước chân bận rộn đi tới đi lui của mẫu thân, Khấu Đồng nghĩ không còn gì thỏa mãn hơn lúc này.
Một đêm này, Khấu Đồng ngủ say sưa không gì sánh được.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, Khấu Đồng tỉnh lại đúng lúc sáng tinh mơ trong tiếng chim hót, nàng cảm giác mình hiện tại tinh lực dồi dào, toàn thân đều tràn đầy sức lực.
Nhiều năm khổ công đọc sách thuốc khiến nàng dưỡng thành thói quen dậy sớm.
Nàng trở mình từ trên giường đứng lên, mặc quần áo tử tế, cầm chậu gỗ đến bên cạnh giếng múc nước, sau khi rửa mặt, trời đã sáng rồi.
Nàng múc một thùng nước xách đến phòng bếp, sau đó lại múc một thùng nước đổ đầy vào chậu gỗ, để dùng cho mẫu thân rửa mặt, lúc này mới đi gọi Tô thị rời giường.
Mẫu thân trong trí nhớ đều rời giường rất sớm, cho dù là bệnh cũng ít ngủ nướng, tại sao ngày hôm nay khác thường như vậy!
Không tốt!
Khấu Đồng buông chậu gỗ, vội đi tới phòng Tô thị.
Tô thị sắc mặt tái nhợt đang mặc quần áo, bà lắc lư lảo đảo đứng ở nơi đó, nếu Khấu Đồng không nhanh tay lẹ mắt, Tô thị suýt nữa sắp té xuống đất.
“Mẫu thân, người làm sao vậy?” Khấu Đồng lo lắng hỏi.
Tô thị được Khấu Đồng đở đến bên giường, suy yếu nói: “Mẫu thân không có việc gì, có hơi đau bụng, có thể là tối hôm qua cảm lạnh, uống chút nước nóng thì tốt rồi! “
“Dạ! “Khấu Đồng gật đầu: “Vậy người nghỉ ngơi, bây giờ con đi đun nước nóng!”
Tô thị giùng giằng: “Con vừa khỏi bệnh, thân thể yếu đuối, cần điều dưỡng, vẫn để ta đi đun thôi!”
Khấu Đồng đè tay của Tô thị lại nói: “Mẫu thân, thân thể con đã khỏe rồi.
Ngược lại người mới là người cần phải nghỉ ngơi, nếu người cố ý đứng lên, mệt muốn chết rồi, vậy thì phải làm thế nào đây? “
Tô thị nghe xong, gật đầu: “Được rồi! Vậy con cẩn thận chút, cẩn thận bỏng tay, lúc mở nắp nồi, cẩn thận hơi nóng làm bỏng tay! “
Khấu Đồng cười cười với Tô thị: “Mẫu thân, người yên tâm đi! Con cũng không phải trẻ con! “
Sau đó Khấu Đồng đi tới phòng bếp thêm nước, nhóm lửa, đun nước!
Chờ nước sôi, nàng dùng một cái chậu sành thô đen nhánh đựng nước nóng, sau đó múc hơn phân nửa nồi nước sôi, hai tay bưng chậu, cẩn thận đi vào phòng Tô thị.
Khấu Đồng bước qua cửa phòng, thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi thất kinh, chậu sành thô trong tay cũng rơi xuống đất, cũng may nàng tránh được, bằng không nước sôi nóng hầm hập tưới vào chân thì không phải chuyện đùa rồi.
Nhưng vẫn có vài giọt nước nóng bắn tóe lên trên chân nàng, nóng đến mức nàng cuống quýt nhảy dựng lên.
Nàng bất chấp chân nóng, bước lên phía trước vài bước, nhào tới bên người Tô thị: “Mẫu thân, mẫu thân người làm sao vậy? “
Tô thị mặt vàng như giấy, môi trắng bệch, mồ hôi tuôn như nước, hai tay ôm bụng dưới.
Khấu Đồng đột nhiên nghĩ tới…
Năm đó, nàng sốt cao không lùi, mẫu thân vì chăm sóc nàng, hai ngày hai đêm không chợp mắt, đợi được đến khi nàng tỉnh lại, mẫu thân lại bởi vì quá mức mệt nhọc, mà dẫn đến đi tả không ngừng.
Sau cùng gần như đi nửa cái mạng…
Sau đó, tuy rằng chữa khỏi, thân thể mẫu thân lại suy yếu nhiều.
Buổi tối nàng xuất giá, mẫu thân nói cho nàng, là mẫu thân ngâm mình trong nước lạnh, cả người lạnh buốt, lại ôm thân thể nóng rực của nàng, giúp nàng hạ nhiệt độ.
Hiện tại đã là đầu tháng chín, cho dù phạm thủy trấn ở phía nam, thế nhưng đến buổi tối cũng đã hơi lạnh.
Lúc đó ngâm nước lạnh, thân thể phải chịu bao nhiêu lạnh! Huống chi mẫu thân còn hai ngày hai đêm không ngủ không ngớt chăm sóc mình!
Nàng trước đó không rõ, không biết mẫu thân đã hi sinh đến vậy.
Nhưng bây giờ, nàng đọc nhiều sách thuốc như thế, tự nhiên biết bách bệnh bắt đầu từ cảm lạnh! Nàng cũng biết phụ nữ có chồng càng kiêng kỵ lạnh!
Nàng nhớ kỹ một lần kia cũng bởi vì mẫu thân bệnh trị không đúng lúc, làm bệnh tình trễ nãi, dẫn đến thân thể hư nhược nặng.
Lúc có thể xuống giường, để kiếm sống, lại phải giúp người khác giặt quần áo kiếm tiền nuôi gia đình.
Nước mắt dần dần làm nhòe đôi mắt Khấu Đồng, nàng dùng tay áo thô lỗ lau rồi lại lau nước mắt, nhìn thoáng qua Tô thị hôn mê bất tỉnh, liền xoải chân chạy tới một con phố trung tâm thị trấn.
Khấu Đồng một hơi chạy đến nhà Kha đại phu — đại phu duy nhất ở cái trấn này, thấy Kha đại phu đang ngồi ở phòng chính bắt mạch cho một người bên trong, Khấu Đồng bèn bước chậm lại, đứng vững ở cửa.
Đợi một lúc, Kha đại phu cùng người kia nói chuyện, sau đó, người kia liền mang theo vài túi thuốc đi ra.
Khấu Đồng vội rảo bước chạy đến bên cạnh Kha đại phu, cầu khẩn nói:”Kha đại phu, mẹ cháu bệnh nặng, đi tả rất nặng, hôm nay không rời giường, cầu ngài giúp cháu, mau cứu mẹ cháu! “
Kha đại phu nhìn Khấu Đồng trên người mặc xiêm y vải thô có vài miếng vá, hỏi: “Muốn ta đến khám bệnh tại nhà thì cần đưa phí khám bệnh, tiểu nha đầu, ngươi có tiền chứ? “
Tiền?
Khấu Đồng vội hỏi: “Kha đại phu, trên người cháu bây giờ không có tiền, nhưng xin ngài yên tâm, chỉ cần ngài chữa khỏi cho mẹ cháu, cháu nhất định sẽ kiếm đủ tiền, nhất định sẽ không nợ tiền khám bệnh của ngài.”
Nhìn dáng vẻ hắn không tin, Khấu Đồng lúc này mới nhớ tới mình cùng lắm chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, nàng vội giải thích:” Lúc mẹ cháu khỏi bệnh thì có thể làm việc, ngài yên tâm đi, chúng cháu sẽ trả tiền! “
Nàng vừa nói như vậy, Kha đại phu lại giống như bừng tỉnh đại ngộ nói: ” Ồ ~ thì ra là ngươi nha! Mẹ ngươi không phải nói ngươi bệnh sắp chết sao? Tại sao hôm nay sinh long hoạt hổ vui vẻ thế? “
Nói rồi hắn đẩy Khấu Đồng ra nói: “Mẹ con các ngươi đều giống nhau, không bệnh lại giả bệnh! “
Khấu Đồng vội nói: “Không phải, Kha đại phu, mẫu thân cháu ngã bệnh là thật, nào có nữ nhi rủa mẫu thân sinh bệnh chứ! Kha đại phu cầu ngươi mau cứu mẹ cháu! “
Kha đại phu lại trợn mắt một cái nói: “Có bệnh thì sao? Mẹ ngươi còn nói ngươi bệnh sắp chết đấy thôi! Không có ta chữa, ngươi cũng sống lại khỏe mạnh rồi đấy! Đều nói con gái giống mẹ, nói vậy, mẹ ngươi với ngươi mệnh cứng rắn như nhau, không ai chữa cũng không chết được! “
“Ngươi… “
Kha đại phu này tại sao lại không có tình người như thế!
Hắn dù xấu xa, cũng là đại phu duy nhất trên trấn, lúc này Khấu Đồng vẫn trông cậy vào hắn cứu tính mệnh Tô thị, căn bản không dám cùng hắn cãi cọ.
Khấu Đồng thấy Kha đại phu thờ ơ, thẳng thắn quỳ xuống, dập đầu với hắn: “Kha đại phu, van cầu ngài, phát thiện tâm, mau cứu mẹ cháu.
Người tốt sẽ gặp điều lành, cháu sẽ lập bài vị trường sinh ngày ngày thắp nhanh cung phụng ngài, đại ân đại đức của ngài cháu suốt đời cũng sẽ không quên, Kha đại phu, cháu chỉ có một người thân là mẹ, van cầu ngài, van cầu ngài! “