Nhà Kha đại phu nằm ngay trên con đường phồn hoa nhất của trấn Phạm Thủy, chỉ trong chốc lát, ngoài cửa đã đứng không ít người.
Trước mặt mọi người, Khấu Đồng quỳ xuống dập đầu vang dội mấy cái với Kha đại phu!
Nhưng Khấu Đồng lại không cảm thấy bối rối, ở Trịnh gia việc xấu hổ hơn nàng đều trải qua, nay vì mẫu thân, chỉ cần mẫu thân có thể khỏe lên, dập đầu vài cái tính là gì!
Kha đại phu lại nói: “Ta không muốn bài vị trường sinh gì cả, cái đấy thì có ích gì! Chỉ cần ngươi có thể lấy bạc đến đây, ta sẽ đến khám bệnh! “
Ngoài cửa bắt đầu có tiếng nghị luận nho nhỏ.
Kha đại phu là thầy thuốc, thể diện chung quy phải có.
Khó xử một tiểu cô nương như vậy, không phải việc mà quân tử nên làm.
Nghĩ đến đây, Khấu Đồng như nhận được cổ vũ.
Nàng xê dịch lên phía trước, ôm cẳng chân Kha đại phu, khóc cầu xin nói: “Kha đại phu, cháu cùng với mẫu thân cháu sống nương tựa lẫn nhau, nếu mẫu thân cháu xảy ra chuyện gì không may, cháu…”
Nghĩ đến đây, Khấu Đồng chợt nhớ tới những ngày tháng sau khi mẫu thân rời đi, nước mắt của nàng cuồn cuộn chảy xuống, nghẹn ngào không chịu nổi, rốt cuộc nói không ra lời.
Ngoài cửa có người không thể nhìn được nữa, nói giúp: “Kha đại phu, xin ngài thương xót, giúp cô bé đi! “
“Đúng đấy, tiểu cô nương này rất đáng thương! “
“Đúng vậy! Đúng vậy! “
Khấu Đồng cảm kích nhìn người ngoài cửa, nói: “Cám ơn, cám ơn mọi người! “
Kha đại phu lại một cước đá văng Khấu Đồng ra, vô cùng không kiên nhẫn nói: “Đi đi đi, đừng khắp nơi kích động nhân tâm bôi nhọ thanh danh ta, ta nói cho ngươi, không có tiền, đừng mơ ta đến khám bệnh! “
“Kha đại phu, sao ngài có thể làm thế? “
Không đợi Khấu Đồng mở miệng, ngoài cửa có người căm giận hỏi.
Kha đại phu lại uy hiếp nhìn người nọ liếc mắt một cái: “Sao? Muốn làm người tốt à! Vậy về sau ngươi đừng đến mời ta chữa bệnh nữa!”
Vậy không được! Mẹ già trong nhà hắn còn phải trông cậy vào thuốc của Kha đại phu!
Người nọ vội im bặt không nói gì thêm!
Người khác thấy, nghĩ rằng ai cũng không thể cam đoan mình cùng người nhà không sinh bệnh, cũng không dám nói thêm nữa!
Kha đại phu đắc ý nhìn khấu đồng, Khấu Đồng lại ” Vụt ” từ trên đất đứng lên, nói: “Thì ra là ác y (thầy thuốc xấu) tâm địa đen tối! Lãng phí nửa ngày nước bọt của ta!”
Kha đại phu không giận ngược lại cười: ” Ác y? Ngươi còn không phải quỳ xuống cầu ta? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi tiếp tục quỳ xuống cầu ta, nhận sai với ta, quỳ trước cửa nhà ta đến khi mặt trời lặn, nói không chừng ta sẽ đại phát từ bi, bố thí cho ngươi một ít thuốc trị đi tả!”
Ánh mắt Khấu Đồng sáng lên!
Lập tức nàng nhìn thấy tươi cười trào phúng trên mặt Kha đại phu!
Khấu Đồng cười lạnh một tiếng, đột nhiên cất cao giọng, nói với mọi người: “Ta quỳ xuống cầu ngươi, là vì ta xem ngươi là người, không nghĩ tới, ngươi lại không coi mình là người! Là Khấu Đồng ta hôm nay mắt kém, đến giờ phút này mới phát hiện ngươi không hơn không kém súc sinh! “
Giọng nàng lanh lảnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, một chút không nghe ra khiêm tốn yếu đuối vừa nãy, lời của nàng, giống một cái tát vang dội đánh vào trên mặt Kha đại phu.
Chung quanh yên tĩnh! Những người này không hề nghĩ đến, tiểu cô nương quần áo cũ nát, ấy mà lại có thể nói ra lời như vậy!
Càng nhiều người trong lòng trầm trồ khen ngợi, bọn họ bị Kha đại phu áp bức nhiều năm, hôm nay rốt cục có người thay bọn họ hết giận.
Phẫn nộ! Oán hận! Kha đại phu nhìn chằm chằm Khấu Đồng, ánh mắt kia giống như muốn ăn sống nuốt tươi Khấu Đồng.
Khấu Đồng lại không chút nào úy kỵ, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ngẩng đầu ra khỏi cửa Kha gia.
Đầu tiên nàng trấn định tự nhiên, tiếp đó càng chạy càng nhanh, sau khi rời xa phố xá, dứt khoát vùng chạy.
Nàng vừa chạy, vừa lau nước mắt, vừa tự trách mình: khấu đồng à khấu đồng, tại sao mày vô dụng thế, mày thế này, làm sao có thể cứu được mẫu thân.
Mời đại phu không được, thuốc không mang về được, bệnh mẫu thân liền trị không được, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn mẫu thân bị bệnh tật tra tấn giống kiếp trước sao?
Không!
Khấu Đồng hô to một tiếng, nàng lại vùng chạy.
Nàng mặc kệ đầu đầy mồ hôi, trong lòng nói cho chính mình, nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp… Nhất định có biện pháp trị khỏi bệnh tả của mẫu thân.
Đột nhiên, nàng dừng lại…
Trị bệnh tả…
Nàng khẩn cấp lục soát trong đầu sách thảo dược từng xem qua.
Sơn Dược…
Sơn Dược bổ hư, trừ sốt rét tà khí, ích thận khí, kiện tính khí, trị tiết lỵ, tiêu đờm, nhuận ngoại tướng.
Khớp với chứng bệnh của mẫu thân!
Nhưng đi nơi nào mua Sơn Dược!
Đúng rồi! Nàng đột nhiên nâng cao chân, chạy tới đầu tây thôn.
Tháng chín, chính là mùa Sơn Dược chín.
Khấu Đồng nhớ không lầm, trên sườn núi nhỏ đầu tây thôn, xác thực mọc rất nhiều Sơn Dược hoang.
Mà thời điểm này, Sơn Dược chỉ là một vị thuốc, chưa có người phát hiện nó có thể ăn được, cho nên, một số lượng lớn Sơn Dược hoang mới có thể lông tóc không tổn hao gì tiếp tục nằm ở trên sườn núi nhỏ.
Bốn năm sau, Sơn Dược bị phát hiện có thể ăn , Sơn Dược trên núi bị người đào sạch.
Khấu Đồng thở hồng hộc đi vào sườn núi nhỏ, cám ơn trời đất, trên sườn núi có từng phiến đất hơi hơi lộ ra, trên đất bao trùm dây leo màu vàng, trên dây leo lác đác lá cây.
Chính là Sơn Dược!
Khấu Đồng hết sức cao hứng, vội chạy tới quỳ trên mặt đất, lấy tay đào bới!
Đất xốp hơn nàng tưởng tượng, nhưng vẫn rất khó đào!
Nếu có cái xẻng nhỏ thì tốt, nàng nghĩ như vậy.
Ngay lúc nàng nghĩ vậy, lại phát hiện bên chân mình có một cái xẻng sắt nho nhỏ.
Thật sự là trời cũng giúp ta!
Khấu Đồng đắc ý nghĩ, ngoại trừ kha đại phu, hôm nay hết thảy giống như đều vô cùng thuận lợi.
Nàng thuận tay tóm lấy cái xẻng nhỏ, đào vô cùng hăng say.
” Trộm từ đâu đến? Rõ như ban ngày cứ như vậy trắng trợn trộm đồ! “Một giọng nói tức giận lớn tiếng quát.
Khấu Đồng không hề nghĩ đến trên sườn núi nhỏ này còn có người, nàng vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đang lòng đầy căm phẫn nhìn mình.
Khấu Đồng buông cái xẻng, đứng lên nói với hắn: “Vị tiểu ca này, có phải huynh nghĩ lầm rồi không! Sơn Dược này mọc hoang, sao lại nói là của huynh? “
“Sơn Dược này tại sao không phải của ta? Ngày ngày ta tưới nước bón phân, nhổ cỏ bắt sâu, Sơn Dược này đương nhiên là của ta! Không chỉ Sơn Dược, những cái khác trong đây, cũng đều là của ta! “
Khấu Đồng vội nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, Sơn Dược bốn phía, vừa thấy đã có thể nhìn ra có người tỉ mỉ chăm sóc.
Ngoài Sơn Dược, trên sườn núi còn có rất nhiều miếng đất khác, bên trong có các loại cây khác nhau.
Đám cây đó đại bộ phận Khấu Đồng đều nhận biết, có Bạch Thuật, cỏ Ích Mẫu, Kim Ngân Hoa, Uy Linh Tiên cùng nhiều loại trung thảo dược!
Thiếu niên trước mắt nói không sai, triền núi này hiện tại có chủ.
Đất trên triền núi cũng không phì nhiêu, gieo trồng trên đó lúc thu hoạch cũng không được bao nhiêu, cho nên lâu dần, liền thành núi hoang không người.
Luật pháp triều Đại Tấn có văn bản quy định rõ ràng, đối với núi hoang không người quản lý, ai gieo trồng thu hoạch trên đó, quyền sở hữu sẽ thuộc về người đó.
Cho nên, thiếu niên này nói mình là trộm cũng không oan uổng mình!
Nhưng, mình rõ ràng nhớ rõ sườn núi nhỏ này là đất vô chủ, tại sao đột nhiên lại có người?
Chẳng lẽ là mình nhớ lầm?
Ngay lúc Khấu Đồng sững sờ một lát, thiếu niên kia đi đến bên cạnh khấu đồng, một bàn tay nhặt xẻng sắt bị khấu đồng đặt xuống đất lên, một tay còn lại ôm Sơn Dược Khấu Đồng đào ra.
Dùng ngón tay cầm xẻng sắt chỉ vào Khấu Đồng nói: “Ngươi trộm đồ, còn giả ngu! Đừng ngẩn người nữa, theo ta đi gặp sư phụ đi! “
Nói xong còn vô cùng thô lỗ đẩy khấu đồng một cái.
Khấu Đồng bị cậu ta đẩy lảo đảo một cái, quay đầu trợn trắng mắt, thất tha thất thểu đi lên trước.
Trên dốc thoải dựng mấy gian nhà tranh, một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi trước cửa nhà tranh, lão giả kia đang nằm trên ghế mây, nhìn qua hết sức nhàn nhã thong dong.
Ông nhìn thấy hai người khấu đồng lại đây, đại khái đã hiểu được sao lại thế này, nhưng ông cũng không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm nhìn khấu đồng nói: “Tiểu cô nương, là ai sai cháu đến lấy Sơn Dược? “
Khi ông nói chuyện, ánh mắt híp thành một khe hở, gần như sắp nhìn không thấy.
Khấu Đồng nhìn dáng vẻ ông lão có vẻ vô cùng dễ nói chuyện, bèn nói: “Không có ai nói cho cháu biết, mẫu thân cháu mắc chứng đi tả, cháu nghe người ta nói Sơn Dược có thể trị đi tả, cho nên muốn lấy một ít nấu cháo cho mẫu thân ăn! “
“Ồ! “Lão giả kia nghe xong lời Khấu Đồng, lập tức từ trên ghế mây ngồi dậy, ánh mắt vốn híp thành một khe hở cũng lộ ra thần thái khác thường.
Ông lão gật gật đầu với Khấu Đồng, giọng nói càng lộ ra hòa ái: “Tiểu cô nương, vậy cháu nói cho ta biết, cháu nghe ai nói Sơn Dược có thể trị đi tả! “
” Cái này… “Khấu Đồng cúi đầu, suy nghĩ một lúc nói: “Cháu không nhớ rõ! “
“À! “Lão giả dường như hơi sáng tỏ, lại dường như hơi thất vọng tiếp tục nằm lại trên ghế mây.
Khấu Đồng thấy, vội vàng nói: “Lão trượng, không phải cháu cố ý muốn trộm Sơn Dược nhà ngài.
Cháu tưởng rằng Sơn Dược này không có ai cần, nhà cháu ở sau nhà địa chủ Lưu trong trấn, mẫu thân cháu thật sự bị bệnh.
Nếu Sơn Dược này là của ngài, cháu tuyệt đối sẽ không lấy không, Sơn Dược này xem như cháu mua! Chờ mẫu thân cháu hết bệnh rồi, cháu sẽ đưa tiền lại đây! Ngài xem, được không?”
Giọng điệu Khấu Đồng càng lộ ra nôn nóng cùng khiêm tốn.
Lão giả nọ mở to mắt, nhìn Khấu Đồng một lúc, sau đó khoát tay: “Không cần, mấy gốc Sơn Dược mà thôi! “
Sau đó nói vọng với thiếu niên đứng sau Khấu Đồng: “Tử Mặc, đem Sơn Dược cho nha đầu kia đi! “
“Sư phụ… “, thiếu niên được gọi Tử Mặc vô cùng không vui, còn muốn ngăn cản.
Lão giả nọ lại khoát tay nói: “Không cần nhiều lời, cho cô bé đi! “
“Dạ! “
Thiếu niên kia thế này mới vô cùng không tình nguyện đem Sơn Dược đưa cho Khấu Đồng, nổi giận đùng đùng nói: “Cho ngươi! Cái đồ không làm mà hưởng! “
Khấu Đồng lấy được Sơn Dược, hết sức cao hứng, cũng không thèm để ý sắc mặt thiếu niên kia, tươi cười rạng rỡ cúi đầu hướng về lão giả cùng thiếu niên: “Cám ơn! “
Sau đó không đợi trả lời liền ôm Sơn Dược chạy xuống sườn núi nhỏ.
Khấu Đồng về nhà, vào xem Tô thị trước, cho Tô thị uống một chút nước trong, liền vội vàng bận rộn rửa sạch Sơn Dược, lột vỏ, băm nhão, sau đó đong gạo, đổi nước, nấu cháo!
Bên trong bếp lò hơi nóng hôi hổi, sáng trưng, không đến một lúc sau Khấu Đồng đã ngửi thấy mùi gạo cùng Sơn Dược thoang thoảng bốc ra, nàng mới phát hiện mình còn chưa ăn điểm tâm.
May mắn, cháo nấu không ít, mẫu thân hẳn là ăn không hết.
Nàng lấy tay sờ bụng nói: “Bụng ơi bụng, mày đừng kêu, đợi mẫu thân nếm qua, ta lại cho mày ăn! “
Khấu Đồng bưng cháo Sơn Dược nóng hầm hập, thơm ngào ngạt đi vào bên giường Tô thị, cẩn thận nâng đầu Tô thị lên, đặt hai cái gối đầu sau lưng Tô thị, sau đó nhẹ nhàng mà gọi Tô thị: “Mẫu thân, mẫu thân, dậy đi! “