Trọng Sinh Chơi Chết Hoàng Triều!!


Đình Tây rụt cổ, hắn ta nói năng bình tĩnh đến thế mà tại sao chủ tử lại nhìn hắn ta với ánh mắt này kia chứ.

Ánh mắt ấy dường như tỏ vẻ có thể ném hắn ta ra ngoài bất cứ lúc nào, lần trước là như thế, lần này cũng giống như thế, hắn ta nghi ngờ không biết có phải chủ tử của bọn họ đã yêu Ôn Hương rồi hay không.

“Ta không muốn nghe ngươi ăn nói như vậy, Đình Tây, ngươi biết tính tình của ta đấy.


“Dạ!”
Đình Tây căng thẳng đến nỗi lau mồ tầng mồ hôi.

“Nhị cô nương, tuyết lớn thế này mà cô muốn đi đâu, xem ra cô và Hiên đi cùng một hướng, vừa khéo Hiên cũng muốn ra thành, hay là cô lên đi, bọn ta cho cô đi nhờ một đoạn?”
Sau khi cảnh cáo Đình Tây xong, Dung Tử Hiên xoay lưng gọi Ôn Hương đang tập trung đi đường lại.

Tuyết lớn bay rợp trời, trên đường chẳng thấy bóng người đi bộ.

Giọng nói dịu dàng lịch sự và đầy hấp dẫn của Dung Tử Hiên khiến cho Ôn Hương có muốn từ chối cũng không từ chối nổi.

Nàng chỉ đành xoay lưng lại, khom khom lưng.

“Xin chào Dung thế tử!”
“Nhị cô nương lịch sự quá!” Dung Tử Hiên cũng đáp lễ.

Giọng nói này lại không có vẻ ép bức như ban nãy, Ôn Hương chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là chiếc xe ngựa khiêm tốn nhưng không kém phần xa hoa của Dung Tử Hiên.

Dung Tử Hiên cười đến mê hồn, hắn rất đẹp, ngũ quan sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, nom rất có khí chất, nếu như nhìn tỉ mỉ thì sẽ phát hiện ra sự mạnh mẽ ẩn bên trong xương cốt của hắn.

Chỉ có điều hắn đọc sách từ nhỏ, nhuốm mùi văn thư, không thể nhận ra ngay mà thôi, huống hồ chi trái tim hắn đơn thuần, được Bệ hạ ngợi khen là người có tấm lòng từ bi, công tử nho nhã, xem ra người khác không biết về sự mạnh mẽ của hắn.

Nhưng Ôn Hương biết, chắc chắn người này không phải là quân tử lương thiện gì cho cam.

“Nhị cô nương muốn đi đâu, mỗi lúc tuyết rơi càng dày, sao nhị cô nương ra ngoài mà không mang theo ngựa xe?”
Dung Tử Hiên không tiếp tục nói về vấn đề ban nãy nữa mà hỏi nàng chuyện khác.

Ôn Hương nhíu mày, nếu như người khác hỏi như thế thì sợ rằng nàng sẽ quay đầu đi ngay, tiếc rằng vị thế tử này có ơn với nàng, lại biết bí mật của nàng nên nàng không thể làm như thế được.

“Không cần đâu, Ôn Hương đi gần đây thôi, chẳng cần dùng đến xe ngựa làm chi.


Thật ra làm gì có chuyện đi gần, nàng ra ngoài cũng không muốn gây ồn ào quá, lỡ bị người nhà họ Ôn bám đuôi thì không xong, nhưng vốn dĩ nàng muốn mướn xe ngựa, nào biết nơi này chẳng có xe ngựa gì cả.

“Nhưng dù có gần đến mức nào đi chăng nữa thì bây giờ tuyết mỗi lúc một lớn, nhị cô nương là con gái, đi trong trời tuyết thế này cũng chẳng ổn thỏa, nhị cô nương cũng không thể lấy tính mệnh của mình ra đùa cợt được kia chứ!”
Dung Tử Hiên nói với vẻ mặt nghiêm túc, trông bộ dạng của hắn cứ những tưởng hắn lo nghĩ cho Ôn Hương, nhưng Ôn Hương lại không dám tin.

Nhưng nàng quay người lại nhìn tuyết trắng bốn bề, mỗi lúc tuyết rơi một to, nàng chỉ đành ngồi vào xe ngựa của Dung thế tử.

“Thế thì cảm ơn thế tử!” Ôn Hương lại hành lễ, lễ nghi cần phải giữ thì lúc nào nàng cũng giữ lấy.

Đây là lần đầu tiên nàng đạp chân lên xe ngựa của Dung Tử Hiên, bên trên hết sức sạch sẽ nhưng lại không có món đồ trang trí xa hoa nào cả, chỉ có một túi sưởi, có điều hoa văn trên bốn thân xe ngựa hết sức tinh tế, xem ra người ta đã tốn không ít tâm sức để khắc chúng.

Xem ra Dung thế tử là một người hết sức kỹ tính.

Dung thế tử nhìn Ôn Hương vừa nhíu mày vừa trèo lên xe, dường như bất cứ lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng, không tài nào thả lỏng nổi, hắn thầm thở than trong lòng.

“Nhị cô nương, cô cầm túi sưởi cho ấm đi…”
Tâm lý đề phòng của cô gái này quá nặng nề, đành phải chậm rãi tiến triển thôi.

“Không cần đâu…”
Ôn Hương từ chối một cách dứt khoát, nhưng nàng chợt nhận ra người ta có lòng tốt mà mình không biết trân trọng, bèn vội vàng nói.

“Ý của ta là thế tử đã cho ta đi nhờ một đoạn đường, không cần phải dùng túi sưởi đâu, thế tử giữ lấy dùng đi…”
Nàng giải thích một lúc, không ngờ sắc mặt thế tử càng lúc càng sa sầm.

Ôn Hương cũng không biết mình nói sai điều gì.

Dung Tử Hiên thầm thở dài: “Hiên là nam tử, không cần phải như thế, nhị cô nương là nữ tử, ra ngoài vào lúc tuyết rơi đã không tốt cho sức khỏe rồi, huống hồ chi đi lại giữa trận tuyết lớn lâu như thế, túi sưởi này cũng chỉ có thể giúp cô làm ấm người thôi, nhị cô nương không cần phải từ chối đâu…”
Đã nói đến nước đó rồi, nàng cũng không tiện tiếp tục khước từ.

Trong lúc nhất thời, hai người chỉ im lặng nhìn nhau, Ôn Hương không biết mình phải ăn nói thế nào với Dung thế tử nữa, bởi vì đời trước nàng chẳng quen chẳng biết gì hắn, hôm nay đột nhiên gặp mặt, nàng cảm thấy hơi mông lung.

“Nhị cô nương muốn đi đâu?”
Một hồi lâu sau, Dung Tử Hiên lịch sự hỏi han nàng, dù gì Ôn Hương cũng đã ngồi trên xe của hắn rồi, hắn nên hỏi nàng một câu mới được.

Ôn Hương cũng hiểu điều này.

Nhưng mà không thể nói cho hắn biết nàng xây dựng cục tình báo bên cạnh sông Lâm Thủy, bây giờ có chuyện kỳ quái nên nàng phải đi xem thử được đâu nhỉ?
Đình Tây ngồi kế cạnh người lái xe ở bên ngoài, những lời nói của chủ tử bọn họ đều lọt hết vào tai hắn ta, khiến cho khóe miệng của hắn ta co rút.

Chủ tử, sao ngài nói được như vậy vậy, ngài không biết vì sao người ta ra thành sao?
Người ta ra thành mà ngài cứ đuổi theo, còn cố ý hỏi như vậy nữa, đúng là, đúng là con hồ ly lão làng…
“Ta ra ngoại ô một chuyến, thế tử cho ta xuống ngay Trường Đình đằng kia là xong, lát nữa sẽ có người đến rước ta!”
Ôn Hương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói một cách bình thản, dù gì nàng đã gửi tin tức cho Yêu Nương rồi, chắc hẳn Yêu Nương sẽ cho người đến đón nàng.

“Cũng được!”
Dung Tử Hiên không tỏ thái độ gì, chỉ bình tĩnh đáp lại một câu, trong lúc nhất thời bầu không khí giữa hai người bọn họ vô cùng lạnh nhạt.

Trường Đình, thật ra tên sao đình vậy, đây là một mái đình dài, tầm hai con cầu, còn có vài chiếc ghế, được đặt ở ngã tư bên ngoài Tứ thành.

Những người qua qua lại lại, chỉ cần muốn đi vào Tứ thành thì nhất định phải đi ngang qua Trường Đình.

Nếu là mùa hè thì sẽ có người mang trà lạnh đến đây bán, cũng sẽ có người đến đây bán rượu, chắc hẳn anh hùng hảo hán cũng sẽ đến đây uống một tách trà.

Trước kia Ôn Hương từng đến đây một lần, lúc ấy Trường Đình vô cùng náo nhiệt, bây giờ nhiều năm chưa từng đến đây, bởi vì tuyết rơi nên nơi này không một bóng người.

Ngọn gió lạnh lẽo thổi phần phật, thế nhưng Ôn Hương không muốn ngồi chung với Dung thế tử một chút nào cả, bởi vì không biết vì sao, mỗi lần ngồi cạnh hắn nàng lại cảm nhận được một luồng khí liên tục chuyển động giữa hai người bọn họ.

“Nhị cô nương, trong Trường Đình lạnh lắm, hay là cô ngồi trong xe ngựa chờ đi, cũng như nhau thôi mà!”
Giọng nói của Dung Tử Hiên rất lạnh nhạt, dường như không phải vì hắn hy vọng Ôn Hương ở lại mà hoàn toàn chỉ vì nơi này lạnh quá, bởi thế ta mới kêu nàng ở lại.

Khóe miệng Đình Tây co rút, thế tử nhà bọn họ kỳ quặc thật, rõ ràng hy vọng người ta ở lại, thế mà lại làm ra vẻ hờ hững.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui