"Bởi vì các ngươi lựa chọn địa điểm rất tốt nhưng người của ngươi lại không có nhiều kinh nghiệm, mà trong phương diện tin tức cũng không phải trong một chốc một lát là có thể lấy được, vừa hay lúc đó ta lại có mấy tin tức này nên đương nhiên là cho người của ngươi rồi..."
"Thế nhưng mà..."
Nhưng mà vẫn có chỗ nào đó không đúng lắm...
"Sau này người của ngươi đúng thật là to gan, ngay ở trong Tứ Thành này mà bọn họ cũng dám tùy tiện làm việc, hoàn toàn không để người bên ngoài vào mắt, ngươi nói xem, chuyện như vậy nếu ta không giúp thì chỉ sợ vị Mạn Mạn cô nương kia đã bị bắt về rồi? Đến lúc đó, ngươi có thể thoát thân hoàn toàn hay không cũng không nói trước được!"
Một câu nói của Dung Tử Hiên đã nói toạc ra thân phận của Yêu Nương khiến cho Ôn Hương sợ ngây người, chuyện này có mấy người biết đâu chứ?
Phải biết rằng ngày đó nàng đem Yêu Nương về rồi sửa lại tên họ cho nàng ta đồng thời cũng tung tin ra ngoài, nói rằng người mua Mạn Mạn ở chợ phía tây sau khi trở về đã tra tấn nàng đến chết.
Chuyện hôm đó ở chợ phía tây, mặc dù nói lớn thì không lớn nhưng nếu nói nhỏ cũng không nhỏ, rất nhiều người bàn tán về chuyện mỹ nhân như hoa như ngọc kia thế nhưng lại hương tiêu ngọc vẫn, ai cũng có chút cảm thán, cho nên tất cả mọi người ở Tứ Thành đều phải nghĩ rằng Mạn Mạn đã chết.
Ngay cả trong lòng Yêu Nương hiện tại cũng chỉ có một cái tên là Tần Yêu Nương, không còn người nào tên là Tần Mạn Mạn nữa.
Nhưng bây giờ người này lại nói ra được thân phận của Yêu Nương, quả thực không thể không khiến người ta kinh hãi.
Nhìn sắc mặt Ôn Hương, Dung Tử Hiên biết nàng bị chuyện này làm cho sợ hãi, hắn nhanh chóng nói ra: "Chuyện này cũng qua lâu rồi, người biết cũng không nhiều nên ngươi cũng không cần quá mức lo lắng đâu, về phần Mạn Mạn cô nương thì sau này không nên tiếp tục ăn mặc như thế nữa, thay đổi phong cách đi..."
Dung Tử Hiên cũng tốt bụng an ủi Ôn Hương một phen, trong lòng Ôn Hương cảm thấy có lẽ người này cũng không đến mức tệ như vậy nhưng câu nói tiếp theo của hắn đã khiến Ôn Hương không chịu nổi.
Ai cũng biết Yêu Nương không nên ăn mặc như vậy nhưng Ôn Hương cũng không biết nên nói như thế nào, nhiều khi vẫn để tùy ý nàng ta.
"Thật ra không phải vì đợi người mà Mạn Mạn cô nương mới không chịu thay một thân váy áo đỏ này, thật ra có đổi hay không cũng không quan trọng, nếu người kia muốn đến thì chắc chắn sẽ đến nhưng nếu người ta đã không muốn đến thì làm cách gì người ta cũng không tới đâu, mặc cả thân váy áo đỏ cũng không có ý nghĩa gì..."
Giọng điệu Dung Tử Hiên nói ra rất lạnh nhạt giống như chuyện vừa nói không hề liên quan tới hắn, lúc này Dung Tử Hiên lại là Dung Tử Hiên lạnh lùng xa cách kia.
Lời này của hắn cũng khiến Yêu Nương đang đi bên ngoài xe ngựa toàn thân chấn động.
Chuyện đã lâu như vậy rồi mà vị Dung thế tử này vẫn biết, xem ra người phía sau Dung thế tử không thể khinh thường được.
"Cho nên, vì lý do an toàn của các ngươi sau này đừng ăn mặc như vậy nữa, còn nữa, nếu xảy ra chuyện gì thì tới tìm ta."Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc ngọc bội sáng óng ánh, phía trên có khắc một chữ Hiên, Ôn Hương biết rõ đây là đồ vật riêng của Dung Tử Hiên, nàng không thể nhận nó được.
"Thứ quý giá như thế, Ôn Hương không dám nhận!"
Ôn Hương cúi đầu, tỏ ý từ chối.
"Là không dám nhận hay là không muốn nhận? Ôn Hương, cái này trong lòng ngươi tự biết rõ..."
Ôn Hương giật mình trong lòng, không biết vì sao mấy chữ cuối cùng này nói đúng đến mức khiến nàng hãi hùng khiếp vía, nàng đành phải nhanh chóng nhận lấy ngọc bội.
Hồi lâu sau, xe ngựa đã chạy được một đoạn xa rồi Ôn Hương mới hồi phục lại tinh thần lại.
"Vì...!Vì sao..."
Nàng cúi đầu, nhìn ngọc bội trên tay không dám nhìn người trước mặt.
"Vì sao...!Vì sao ngươi lại giúp ta...!Ta cũng không có đồ vật gì để hồi báo lại ngươi..."
Ôn Hương cảm thấy rất bất lực, bởi vì lúc này trong lòng nàng rất sợ hắn sẽ nói ra chuyện gì đó mà nàng khó chấp nhận được, nhưng ở một chỗ lại có chút mơ hồ mong mỏi.
"Không có ư?"
Dung Tử Hiên đột nhiên tà ác muốn trêu trọc nha đầu này một chút, dù sao nàng thật sự chơi rất vui.
"Không...!Không có… "
Ôn Hương lập tức kích động nhấn mạnh, ánh mắt Dung Tử Hiên tối lại nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ cười cợt trước đó của mình.
"Ôn Hương...!Ngươi không cần hỏi ta, chờ đến lúc thích hợp ta sẽ nói hết tất cả cho ngươi biết, bây giờ chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa có được không? Giống như ta không hề hỏi ngươi tại sao phải làm những chuyện kia thì ngươi cũng đừng hỏi ta được không?"
Hắn ở rất gần, gần đến mức Ôn Hương cảm thấy trên mặt mình có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, mát lạnh như vậy nhưng lại kích thích Ôn Hương khiến nàng cảm thấy mình hơi hoảng hốt.
"Được..."
Không biết vì sao mặt Ôn Hương lại đỏ lên.
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Giọng nói dứt khoát mà trong trẻo của Phúc Nhi vang lên, trong đó còn mang theo vài phần rụt rè, Ôn Hương lập tức bị giọng nói của nàng ta kéo về thực tế, phát hiện hơi nóng trên mặt mình, trong lúc nhất thời rất tức giận.
Thực sự là...
Sao nàng lại có thể bị người kia lấy mất trái tim đi như thế, sao lại để mặc hắn trêu chọc mình?
...
Tuyết lớn đầy trời, thời gian cứ như vậy từng giờ từng phút trôi qua.
Màn đêm buông xuống, Ôn Hương dẫn theo Phúc Nhi trở về.
Ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi dày như thế, nhìn cảnh sắc này, trong đầu Ôn Hương lại hiện lên hình bóng Dung Tử Hiên, bất tri bất giác, sắc mặt đỏ bừng.
"Tiểu thư...?"
"Sao...!Chuyện gì?" Ôn Hương nhanh chóng thu lại tâm tình của mình, nhìn Phúc Nhi đang vui vẻ, vội vàng hỏi.
Nhưng từ nhỏ Phúc Nhi đã lớn lên với nàng nên sao có thể không nhận ra sự khác thường của nàng?
"Tiểu thư, người sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à, từ lúc người trở về từ bên ngoài vào hôm qua vẫn luôn mất hồn mất vía, thỉnh thoảng mặt còn đỏ bừng lên, hôm qua tuyết rơi dày như vậy, người bị trúng gió ư?"
Phúc Nhi càng nói càng kinh hoảng, giống như Ôn Hương đã bị nhiễm phong hàn vậy.
"Không được, ta phải đi tìm đại phu mới được!"
Chuyện đỏ mặt này bị người ta phát hiện thật sự không phải chuyện gì tốt, trong lòng Ôn Hương có chút xấu hổ, cũng may nha đầu Phúc Nhi này đơn thuần, chuyện gì cũng sẽ không nghĩ đến quá nhiều.
"Phúc Nhi tốt..."
Ôn Hương kéo nàng ta lại.
"Chỉ là hôm qua ta tới gặp mấy người Yêu Nương nên có một số việc cần suy nghĩ kỹ một chút, còn chuyện ta đỏ mặt là do nhiệt độ trong phòng này thật sự quá cao, cho nên mới bị như vậy..."
Ôn Hương chững chạc đàng hoàng nói dối.
Phúc Nhi lại là một người đơn thuần, Ôn Hương nói như vậy thì nàng ta cũng cho rằng như vậy.
"Nhưng ta không hề thấy nóng chút nào mà, cái nhà này cũng chỉ mới vừa tốt..."
Nàng ta nghi ngờ nói khiến trong lòng Ôn Hương càng thêm lúng túng, nàng đành phải làm ra dáng vẻ mình rất nóng.
"Ôi, thật sự quá nóng mà..." Nói xong, còn dùng tay phẩy phẩy.
"Ồ...!Vậy để ta cho người bưng một chậu than ra ngoài!"
Ôn Hương vội vàng gật đầu, tỏ ra mình vô cùng đồng ý.
Phúc Nhi tự mình đi ra ngoài, Ôn Hương thở dài một hơi nhưng vẫn nghe thấy nàng ta lầm bầm lầu bầu nói: "Rõ ràng là ta không hề cảm thấy nóng mà..."
Ôn Hương đối với hành vi lừa gạt tiểu nha đầu có chút trơ trẽn, nhưng mà...
"Tiểu thư, có một chuyện này ta vẫn chưa nói với người!"
Đột nhiên Phúc Nhi mới vừa đi ra ngoài lại trở về, vẻ mặt kích động chạy đến trước mặt Ôn Hương.
Thần kinh của Ôn Hương vốn đã trầm tĩnh lại lại bị sự kích động của nàng ta làm cho trở lại như cũ.
"Chuyện gì?".