Trong điền trang này vốn dĩ không có ai, An ma ma chết rồi, cho nên cũng chỉ còn hai người Ôn Hương và Phúc Nhi, vì thế Ôn Hương chỉ có thể quay người phân phó Phúc Nhi đi đun ít nước nóng.
Vừa dặn dò Phúc Nhi xong, Ôn Hương trong khoảnh khắc đưa mắt lại, lập tức ngẩn người tại chỗ.
Chỉ thấy Dung Tử Hiên mặc một chiếc áo bào rộng màu trắng, ống tay áo dài rũ xuống, cây châm cố định tóc, gương mặt nho nhã, hắn yên lặng đứng ở dưới hiên tối tăm này như vậy, tựa như khảm trong tranh cuộn vậy.
Thỉnh thoảng ánh sáng trắng lóe lên, mưa gió rít gào, lại không làm mất vẻ phong hoa trên người hắn.
Ôn nhuận như ngọc, quân tử vô song.
Chắc là câu nói này.
Dung Tử Hiên thấy Ôn Hương có hơi thất thần, khóe miệng vụt qua một tia cười nhạt không dễ phát giác, nói: “Nhị cô nương, làm phiền rồi.”
“Dung Thế tử không cần đa lễ.” Khóe miệng của Ôn Hương nặn ra một nụ cười cứng nhắc.
Nàng cứ cảm thấy, trên người Dung Tử Hiên này có khí tức nguy hiểm.
Tuy nhiên, nàng chạm vào đôi mắt nhàn nhạt đó, trong lòng sửng sốt!
Hắn vậy mà nhìn được!
Không đúng, nên nói...!Dung Tử Hiên của lúc này, hai mắt còn chưa mất thị lực!
Sau khi ý thức tới điểm này, Ôn Hương không khỏi nhíu mày, ánh mắt trầm tư.
Nàng nhớ, vào kiếp trước, phụ vương hình như từng nói...!Dung Tử Hiên, là vào một năm trước khi hắn 20 tuổi, trên đường bị hành thích, từ đó mất đi thị giác.
Ôn Hương bây giờ chỉ có 15 tuổi, mà Dung Tử Hiên ước chừng lớn hơn nàng bốn tuổi.
Cũng tức là, hắn bây giờ hơn 19, không đủ 20 tuổi.
Hai mắt của hắn không nhìn thấy, chính vào năm nay!
Ôn Hương sững sờ ngẩng đầu nhìn sang Dung Tử Hiên, trong lòng không khỏi thương tiếc, người tài hoa như này, vậy mà sẽ gặp phải chuyện bất công như thế.Mà khi Dung Tử Hiên nhìn thấy ánh mắt có hơi khác lạ của Ôn Hương, nhất thời cảm thấy vừa nghi hoặc vừa buồn cười.
“Thế tử!” Đột nhiên, một giọng rõng rạc của nam đã phá vỡ bầu không khí yên ắng giữa hai người, ở góc Ôn Hương không nhìn thấy, Dung Tử Hiên đã nhíu mày.
Đưa mắt nhìn, là thị vệ Đình tây đã sắp xếp xe ngựa xong, tay cầm trường kiếm, đứng ở đằng sau Dung Tử Hiên.
Sự xuất hiện của Đình tây, khiến Ôn Hương tỉnh lại từ trong ký ức, nàng khẽ hành lễ, nói: “Thời gian không sớm nữa, sương phòng phía tây ta đã phái nha đầu dọn dẹp xong rồi, hai vị nghỉ ngơi sớm.”
Dung Tử Hiên đáp lễ, giọng nói như sương mù mờ trong mưa ở núi cao phương xa, nói: “Đa tạ nhị cô nương.”
“Cáo từ.” Ôn Hương cụp mắt.
Nàng xoay người, đi về phía sương phòng của mình.
Đình tây quỳ một chân, ôm quyền trầm giọng bẩm báo: “Thế tử, thuộc hạ đã dò xét qua điền trang này rồi.”
“Như thế nào?” Gương mặt nho nhã mà lúc đầu Ôn Hương thấy, lúc này lại trong nháy mắt phủ kín băng sương, mặt mày lạnh lùng.
“Tồi tàn rách nát, không một bóng người.
Ngoài Ôn tiểu thư và nha hoàn đó ra, không có một ai nữa.” Đình tây nói từng câu từng chữ.
Nghe thấy lời của Đình Tây, mắt của Dung Tử Hiên dần lạnh, nhíu mày nói: “Đường đường đích tiểu thư của Vương phủ, sao lại luân lạc ở đây?” Giọng nói của hắn như pha lẫn băng sương, khiến người ta sinh ra cảm giác rét lạnh thấu xương.
Thấy thần sắc hờ hững của Thế tử, Đình tây lập tức cúi đầu, nói: “Theo mật báo từ kinh thành, là lão Vương phi...!đuổi Ôn tiểu thư ra khỏi phủ, nói là tới điền trang...!tu thân dưỡng tính.”
“Ha.” Giữa cánh môi mỏng màu nhạt đó nhả ra một tiếng cười lạnh, đáy mắt của Dung Tử Hiên giống như cuộn trào màu sắc tăm tối: “Tu thân dưỡng tính? Ta thấy, là hận không thể dồn vào con đường chết.”
Nghe thấy sát ý trong ngữ khí của Thế tử, bắp thịt trên người Đình tây đều căng lên.
Khí tức lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, không khí dường như trong nháy mắt ngưng đọng lại.
Hồi lâu, Dung Tử Hiên mở miệng nói: “Ngày mai, đưa nàng về phủ.”
“Không được!” Đình tây bỗng ngẩng đầu, đáy mắt là vẻ căng thẳng và lo lắng: “Thế tử, người quên rồi, y tiên đó tối mai sẽ rời đi rồi!”
Ánh mắt của Dung Tử Hiên bỗng trở nên lạnh nhạt xa cách, cụp mắt nhìn Đình tây, đáy mắt là sắc đen đậm đặc ai cũng nhìn không thấu, hắn nói: "Đình Tây, ngươi quá phận rồi.”
“Nhưng mà...” Đình tây còn muốn nói cái gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Dung Tử Hiên ép nuốt trở lại, chỉ có thể cúi đầu, có hơi bực tức không cam lòng nói: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
“Đình tây, ngươi phải nhớ, đây là ta nợ nàng.” Dung Tử Hiên từ từ thu ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Đình tây về, đôi mắt như mực nhìn màn mưa phía xa.
“Nếu như không có người đó, ta bây giờ đừng nói là mang bệnh trên người, mà là căn bản không thể đứng ở đây!”
Trong mắt Đình tây xuất hiện thần sắc khó tin.
Mà Dung Tử Hiên vẫn đang nói.
“Hắn vì ta mà chết, là ta nợ hắn.
Ngươi nhìn Phủ Hoa Vương to lớn, phần tình này, ngoài nhị cô nương ra, còn có thể trả cho ai?”
Đình tây trầm mặc rồi.
Khi xảy ra chuyện đó, hắn ta còn chưa làm thị vệ bên cạnh Thế tử.
Nhưng, mỗi khi dính tới chuyện đó, nỗi áy náy trong lòng Thế tử càng nặng nề khiến người ta nghẹt thở.
Dung Tử Hiên không mở miệng nữa, ánh mắt của hắn phiêu du mà ngưng trọng, khiến người ta đoán không được suy nghĩ của hắn.
...
Múc một gáo nước nóng, Ôn Hương cẩn thận lau vài vết máu đã khô trên mặt, nhìn Phúc Nhi đứng ở một bên, nghĩ tới người trong sương phòng phía tây, vì thế khẽ căn dặn: “Phúc Nhi, ngươi đi xem thử, người bên sương phòng phía tây đã nghỉ ngơi hay chưa, nếu như còn chưa thì ngươi đưa nước nóng qua đó.”
“Vâng, tiểu thư.” Phúc Nhi cúi người nói.
Tuy điền trang này hoang phế rất lâu không dùng, nhưng dụng cụ cơ bản vẫn là đầy đủ.
Ôn Hương vươn tay, nhìn nước trong thùng gỗ này, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng trong thủy lao.
Nàng nhắm mắt lại, cởi y phục, đem mình hoàn toàn chìm vào trong nước.
Một giây sau, nàng ngoi ra khỏi nước, mặt mày lạnh lẽo dường như đã dịu đi rất nhiều do hơi nước nóng tiến vào.
“Cốc cốc cốc...” Có tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Hương bỗng đưa mắt nhìn, chỉ thấy xuyên qua bức bình phong, nhìn thấy bên ngoài có một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng đó.
Nàng lạnh giọng nói: “Ai?”
“Là ta...” Người đó hơi khựng lại: “Dung Tử Hiên.”
Nghe thấy là Dung Tử Hiên, thần kinh căng thẳng của Ôn Hương nới lỏng ra, nhưng tình cảnh lúc này cũng quá ám muội xấu hổ rồi, nàng chỉ đành đứng dậy, lau qua người rồi khoác chiếc áo choàng vào, cất giọng nói: “Dung Thế tử có việc gì?”
“Hiên có vài lời muốn nói với nhị cô nương.” Giọng nói của hắn như trăng thanh gió mát gột rửa tâm thần, khiến người ta không sinh ra tia chán ghét.
Ôn Hương mở cửa ra, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng lạnh nhạt tuấn nhã đó.
Khoảng cách của hai người có hơi gần quá, hơi nước ấm áp trên người Ôn Hương dường như đều nhiễm tới người của Dung Tử Hiên, đôi mắt đen láy sáng trong đó giống như có ánh sáng lưu chuyển.
Hai người bỗng chốc đều cứng ngắc rồi.
Dung Tử Hiên dần dần hoàn hồn lại, lập tức lùi lại sau một bước, cụp mắt nói: “Là Hiên mạo phạm rồi.” Ở góc Ôn Hương không nhìn thấy, làn da bên tai của hắn đã nhiễm một lớp ửng đỏ.
Ôn Hương cảm thấy trên mặt mình có hơi nóng.
Vì thế, khi Dung Tử Hiên ngước mắt lần nữa, đập vào mắt chính là cảnh đẹp như hoa đào nở..