Trọng Sinh Chồng Trước Lại Theo Đuổi Tôi


Editor: Chao (@tieuchaodangiu - Wattpad)
Cố Cẩn từ Cố gia dọn ra, liền trở về căn nhà của mình ở thủ đô hành tinh.

Trí não trôi nổi ở bên người Cố Cẩn, đèn cảm ứng "Tít tít" sáng hai lần: "Có khách tới."
Trước cửa nhà, một nữ sinh mặc váy đỏ ngồi ở trên thềm, làn váy lộ ra đôi chân nhỏ xinh đẹp.

Cô đùa nghịch trí não của mình, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người qua đường lưu luyến trên người bản thân.

Tính bảo mật của căn nhà này rất mạnh, không phải ai cũng có thể bước vào —— cho dù là đại tiểu thư Lâm gia, cũng chỉ được đứng ngoài cửa.

Cố Cẩn vốn từ đầu không muốn để ý tới cô, nhưng lúc đi qua cô thì bỗng nhiên Lâm Lạc Tiêu ngẩng đầu, túm được góc áo Cố Cẩn.

"Anh họ,"
Lâm Lạc Tiêu cười hì hì nói, "Nghe nói lễ đính hôn giữa chừng kết thúc, là thất bại đi, thật chính xác nha."
Cố Cẩn: "Buông tay."
Lâm Lạc Tiêu: "Em không."
Cô bám vào cánh tay Cố Cẩn từ trên bậc thềm đứng lên, mỗi một cái móng tay đều đính những viên kim cương nhỏ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, rất đốt mắt người nhìn.

"Em đều biết rồi, thật đáng tiếc."
Lâm Lạc Tiêu nói, "Nếu em không đi cùng anh Lăng Đình gần như vậy là tốt rồi, như vậy anh họ sẽ không ghét anh ấy, càng sẽ không hủy bỏ hôn ước."
Mẹ Lâm Lạc Tiêu là con gái nhỏ nhất của An gia, nhưng cũng không phải con ruột, mà là đứa trẻ mồ côi được An gia nhận nuôi.

Sau đó bà gả đến Lâm gia làm vợ bé, sinh ra Lâm Lạc Tiêu —— bởi vậy Lâm Lạc Tiêu dù không có huyết thống cùng An gia, nhưng vẫn phải gọi mẹ của Cố Cẩn An Y một tiếng "Dì hai".

Giọng nói Lâm Lạc Tiêu mang theo một chút đắc ý, nhưng Cố Cẩn lại lạnh nhạt nói: "Chưa chắc."
Lâm Lạc Tiêu: "Hả? Anh họ anh nói cái gì?"
"Scandal của cô và Lăng Đình, không phải do một tay chính cô chỉ đạo sao?"
Cố Cẩn nhìn Lâm Lạc Tiêu, đôi mắt màu đen không có cảm xúc gì, "Bịa đặt một cảnh ngẫu nhiên gặp, sau đó dẫn dắt truyền thông trắng trợn đưa tin.

Lăng Đình quanh năm sống ở quân đội, từ trước đến nay cũng không để ý lời đồn bên ngoài, chỉ cần anh ta không ra mặt, mục đích của cô liền đạt được."
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Lâm Lạc Tiêu: "......!Anh họ, anh đang nói cái gì vậy." Cô không đợi Cố Cẩn đáp lại, lập tức trả lời, "Bữa tiệc ngày mai em sẽ làm bạn gái đi cùng của Lăng Đình, sẽ còn nhảy cùng anh ấy —— thế nào, anh ấy không như anh nói chứ?"
Cô nói xong liền dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Cố Cẩn, muốn anh trả lời, nhưng Cố Cẩn chỉ bình tĩnh đối mặt với cô, hời hợt nói: "Ừ, biết rồi."
Lâm Lạc Tiêu: "......"
Lâm Lạc Tiêu dậm chân, tức giận nói: "Trong bữa tiệc chúng ta sẽ thấy đi!"
Nói xong những lời này, cô liền rời đi cũng không quay đầu lại.

Cố Cẩn cũng không để ý Lâm Lạc Tiêu, anh liền trở về nhà.

Đây là nơi anh thường ở khi còn là học sinh, tất cả các phương tiện sinh hoạt đều do người máy phụ trách quản lý, mặc dù một thời gian không tới, nhưng các đồ vật trong phòng đều sạch sẽ như mới.


Sau khi sửa sang lại căn phòng một chút, Cố Cẩn liền đi đến một nơi khác —— Phủ Thủ tướng.

"Cố tiểu tiên sinh xin chờ một chút, Thủ tướng đang mở họp."
Thư ký cười cười dẫn Cố Cẩn tới phòng nghỉ, mang cho anh một ly cà phê.

Hiện giờ Thủ tướng liên minh là An Cách, một vị Alpha tinh thần lực cấp A, cũng là cậu của Cố Cẩn.

Đời trước Cố Cẩn bị bỏ lại ở lễ đính hôn, cuối cùng là An Cách chạy đến kết thúc buổi lễ.

Ở trong trí nhớ Cố Cẩn cậu của anh mãi mãi là ôn hòa thân thiện, lúc trước anh là tinh thần lực cấp A cũng vậy, sau đó anh là tinh thần lực cấp C cũng như vậy.

Sau một tiếng rưỡi, cuộc họp của An Cách kết thúc, Cố Cẩn ở trong văn phòng gặp được ông.

"Ngồi đi, Tiểu Cẩn."
Tuổi thọ của con người ở thời đại Tinh tế đều được kéo dài mấy lần, tuy rằng tuổi của An Cách đã gần bảy mươi, nhưng thật chính trực tráng niên, nho nhã anh tuấn, nụ cười trên mặt làm ông như tắm trong gió xuân ấm áp.

"Cậu định tới lễ đính hôn để xem con, nhưng có vẻ bây giờ không cần nữa."
An Cách nói, "Con tới tìm ta cũng là vì chuyện này đi."
Cố Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Con tới xin lỗi cậu, lần này tùy tiện giải trừ hôn ước, là con quá tùy hứng."
An Cách nghe vậy nở nụ cười, nói: "Không cần xin lỗi, Tiểu Cẩn, hôn ước của con thì tự con làm chủ, cậu có thể giúp con, nhưng tuyệt đối không can thiệp."
"Có điều ——"
Ông gõ nhẹ mặt bàn, lại nói, "Tuy rằng mẹ con rất tức giận, nhưng con cũng không cần thiết từ Cố gia dọn ra.

Dù sao con cũng là con trai của em, không phải sao?"
Cố Cẩn trầm mặc một chút, nói: "Con đã trưởng thành, không thể luôn ở trong nhà."
"Ta tin tưởng con có thể độc lập, dù sao con là người con ưu tú, vẫn là khiến môn sinh hài lòng."
An Cách nhu hòa nói, "Nhưng nơi đó cũng là nhà của con, nhớ thường trở về thăm, không cần đi quá xa."
Cố Cẩn biết đây là ý tốt của An Cách, liền đồng ý.

Hai người lại nói chuyện một chút, trong lúc vô tình An Cách nhắc về bữa tiệc tối mai, nói: "Bữa tiệc ngày mai con nên tham gia, để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tốt của con, như vậy thì sẽ không có nhiều lời đàm tiếu nữa."
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Cố Cẩn: "Được ạ."
"Thủ tướng, ở đây có một chút việc......"
Lúc này thư ký gõ cửa đi vào, Cố Cẩn biết An Cách còn có việc phải làm, liền đứng dậy chào tạm biệt.

Lúc đang đi ra khỏi văn phòng, An Cách gọi Cố Cẩn lại một lần nữa, nói: "Tiểu Cẩn, đừng quá trách móc mẹ con, em ấy chỉ bị cái chết của ba con đả kích quá sâu......!Chúng ta đều biết, đó cũng không phải lỗi của con."
Cố Cẩn: "......"
Cố Cẩn gật gật đầu, sau đó liền trầm mặc ra khỏi văn phòng.


Ngày hôm sau bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn tinh tế, là trưởng tử của Cố gia, cháu trai của Thủ tướng liên minh, xưa nay Cố Cẩn cũng không thiếu sự chú ý, ở trong bữa tiệc cũng là một tiêu điểm —— nhưng anh cũng không thích nhiều người, cho nên không bao lâu anh liền thoát khỏi đám đông vây quanh mình, trốn đến một góc của bữa tiệc.

Âm nhạc du dương ở đại sảnh vang lên, trong lúc vô tình Cố Cẩn thoáng thấy một Alpha đi vào, bên cạnh anh ta là một Omega nữ xinh xắn.

Bởi vì Alpha kia có chút quen mắt, ánh mắt Cố Cẩn dừng lại trên người anh ta vài giây, nhưng vẫn không nhớ được.

Ngược lại khi người nọ thấy Cố Cẩn, hơi sững sờ, theo bản năng bước một bước đến chỗ Cố Cẩn —— Omega bên cạnh lập tức nhíu mày, ôm lấy cánh tay anh ta.

Cố Cẩn: "?"
Anh thu hồi ánh mắt, không bao lâu, bên tai liền truyền đến những lời "Xì xào bàn tán".

"Thậm chí ngay cả Lăng thượng tướng cũng từ chối, cậu ta đối với mình cũng quá tự tin."
"Đừng nói nữa, Tạ Tinh cũng bởi vì đắc tội cậu ta, hiện tại còn ở bệnh viện nằm đó."
"Hừ, có cái gì không dám nói? Tôi thấy cậu ta chính là muốn ép Lăng thượng tướng.

Lúc trước không phải ở trước mặt Claire làm bộ làm tịch sao? May là Claire tỉnh táo, không có bị cậu ta lừa."
"Nói đến, cậu ta sẽ không còn thích Claire chứ? Elis, cô cần phải cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi, Claire sẽ không coi trọng đồ vô dụng này, một Omega tinh thần lực cấp C, sinh ra được em bé cũng chỉ có thể là vô dụng."
Cố Cẩn: "......"
Đã được nhắc nhở, anh cuối cùng nhớ được Alpha vừa rồi là ai.

Trước lúc 18 tuổi anh từng có người theo đuổi, là Claire - con trưởng của gia tộc Lâm n, có điều sau khi tinh thần lực của anh xuống cấp C thì không thấy người theo đuổi này xuất hiện nữa —— sau đó nghe nói là cùng con gái duy nhất của một gia tộc, một Omega tinh thần lực gần cấp A ở bên nhau.

"Elis, em ở đây nói bậy bạ gì đó!"
Một tiếng quát lớn ở phía sau Elis vang lên, cô ta giật mình một cái, quay đầu lại thấy khuôn mặt Alpha quen thuộc của mình.

"Claire? Anh nghe lén chúng em nói chuyện?"
"Nếu anh không nghe được, còn không biết em là loại người này."
Claire phẫn nộ nói, "Lại ở sau lưng chê cười người khác, giống kiểu gì!"
"Tại sao em không thể nói!"
Elis không nghĩ tới Alpha luôn luôn đối xử với mình ôn nhu lại có thể nổi giận, liền cũng có chút tức giận, "Em nói sai cái gì sao? Cậu ta còn không phải một phế vật cấp C! Anh bảo vệ cậu ta như thế, là sao, là đau lòng? Muốn cùng cậu ta nối lại tình duyên hả?"
Cô cũng không sợ Cố Cẩn, nghe nói sau lễ đính hôn Cố Cẩn cãi nhau cùng Cố gia, một người sắp mất đi gia tộc bảo hộ, có gì đáng sợ chứ!
Giọng nói Elis không lớn, nhưng vẫn động đến một vài người xung quanh chú ý, mọi người rất nhanh phát hiện "Phế vật" trong lời Elis nói là chỉ Cố Cẩn, mà bản thân Cố Cẩn lại cầm ly rượu đứng ở một bên, trên mặt không gợn sóng, thậm chí có vài phần thích thú xem cuộc vui.

"Nối lại tình duyên cái gì? Em đúng là cái gì cũng có thể nói ra!"
Claire nói, "Hiện tại liền đi xin lỗi cậu ấy, sau đó anh đưa em về, đừng ở chỗ này làm mất mặt!"
Elis: "Xin lỗi?! Em tại sao phải xin lỗi! Anh nói thật đi, anh lại muốn cùng cậu ta bên nhau, được rồi, vẫn là cậu ta quyến rũ anh ——"
Chát!

Một cái tát vang dội ở trên mặt Elis, cô ta đầu tiên sững sờ, rồi sau đó không thể thể tin được trừng mắt nhìn Claire: "Anh đánh em?!"
~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Claire lạnh lùng nói: "Cô không xứng sỉ nhục cậu ấy!"
Cố Cẩn: "......"
Anh để ly rượu xuống, bước đến bên đó.

Elis cảm giác Alpha của mình hoàn toàn biến thành người khác, không chỉ trả lời cô bằng lời lẽ lạnh nhạt, thậm chí động thủ.

Trong mắt cô ta chứa đầy nước mắt, đột nhiên nhào qua, móng tay sắc nhọn cào thành một vết đỏ ở trên mặt Claire.

Claire bị đau đến nhíu mày, liền đẩy Elis ra.

Sức lực của Alpha rất lớn, lần này nếu như đẩy mạnh, có thể trực tiếp làm Elis ngã xuống đất.

Elis sợ hãi hét một tiếng, nhưng té ngã như vậy lại không có cảm giác —— cô được một bàn tay đỡ lấy.

Cánh tay đó khớp xương cân xứng, trắng nõn thon dài, ngọc thạch giống nhau làm người vui tai vui mắt......!Tầm mắt Elis hướng lên, đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của Cố Cẩn.

Elis: "Cậu ——"
Cố Cẩn: "Cô đúng là ngu ngốc, bị loại người như thế đánh, có muốn đi xem lại đầu óc?"
Elis: "......"
Elis bị một câu nói của Cố Cẩn đến nỗi không nói được, mà Claire thấy Cố Cẩn tới, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng không dễ phát hiện, trên mặt lại là tràn đầy xin lỗi: "Rất xin lỗi Tiểu Cẩn, là tôi không để ý cô ấy......"
"Là cô ấy làm sai, sao cậu lại nói đỡ?"
Cố Cẩn trực tiếp cắt ngang lời anh ta, "Claire, anh nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Claire: "......"
"Về nhà đi,"
Cố Cẩn lạnh nhạt nói với Elis, "Chữa trị đầu óc của cô, còn Alpha này, không cần cũng có thể bỏ."
Elis hốt hoảng, ngơ ngác rồi đi.

Claire nhìn Cố Cẩn, còn muốn lôi kéo anh giải thích:
"cậu hiểu lầm rồi Cố Cẩn, thực ra tôi ——"
"Anh họ."
Một giọng nữ kiều diễm xen vào giữa bọn họ, một người xuất hiện bên cạnh Cố Cẩn, là Lâm Lạc Tiêu vừa mới đến bữa tiệc.

~~~~~Hãy đọc ở Wattpad @tieuchaodangiu nà~~~~~
Lâm Lạc Tiêu nhìn Claire, ngoài cười nhưng trong không cười: "Người yêu cũ của anh nhiều ghê, cái mặt hàng cũng coi trọng được sao?"
Claire: "......"
Cố Cẩn nhìn cô ta, nói: "Cùng Lăng Đình nhảy không được?"
Lâm Lạc Tiêu "Hừ" một tiếng, bắt lấy ống tay áo của Cố Cẩn, kéo anh đến một bên.

Claire chăm chú nhìn bóng lưng Cố Cẩn, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể để anh rời đi.

Không sao, còn có cơ hội.

Anh ta an ủi lòng mình.


Hiện tại Cố Cẩn vẫn chưa tỉnh ngộ hoàn toàn, cũng không cùng liên minh cắt đứt, anh ta vẫn còn thời gian, lần này không thể có được thiện cảm của Cố Cẩn, vậy tranh thủ lần tiếp theo.

Ở của đại sảnh truyền đến một trận ồn ào nhỏ, Claire nghe tiếng nhìn sang, khi nhìn thấy bóng người thon dài cao ráo, trong mắt không thể che giấu sự sợ hãi.

Lăng Đình......!Sát thần đó, kẻ điên!
Claire cắn răng, trốn vào trong đám người, trong nháy mắt biến mất.

——
Thượng tướng liên minh xuất hiện ở bữa tiệc, đây là điều tất cả mọi người không nghĩ tới.

Ánh mắt Lăng Đình lướt qua đại sảnh, đôi mắt đen lạnh lẽo như vực sâu, không giống tới tham gia bữa tiệc, ngược lại như là tới......!Bắt gian.

Lâm Lạc Tiêu liên tục kéo Cố Cẩn vào góc, nhưng vẫn bị Lăng Đình nhìn thấy.

Alpha nhíu mày, nét mặt không thay đổi đi về phía bọn họ.

"——"
Lâm Lạc Tiêu lẩm bẩm, nghe giọng nói đó, khẳng định không phải điều tốt.

Cố Cẩn: "......"
Anh không trốn, nhìn Lăng Đình đi đến trước mặt mình, sau đó không đợi đối phương mở miệng, nói thẳng: "Xin lỗi không tiếp được."
"Không được."
"Không thể!"
Hai câu nói đồng thời vang lên, Lâm Lạc Tiêu nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy cánh tay Cố Cẩn: "Em còn chưa có nhảy đâu! Đều do anh, anh phải bồi thường em!"
"Liên quan gì đến tôi,"
Cố Cẩn rũ mắt nhìn nàng, "Lúc này đang không có người, em đi tìm anh ta đi."
Lâm Lạc Tiêu: "Hừ!"
Ánh mắt Lăng Đình chằm chằm chỗ cánh tay Cố Cẩn bị Lâm Lạc Tiêu ôm, lạnh lùng nói: "Buông tay."
Lâm Lạc Tiêu: "Buồn cười quá, anh ấy là anh họ của em, người ngoài như anh dựa vào cái gì đòi quản!"
"Em ấy là vị hôn thê của tôi."
Lăng Đình nói, "Chúng tôi thế nào không đến lượt em quản."
"Đợi đã,"
Cố Cẩn nói, "Hai người tiếp tục cãi nhau, tôi phải đi, tạm biệt."
Lăng Đình: "Không được đi."
"Không được, tôi còn muốn khiêu vũ!"
Lâm Lạc Tiêu nói, "Anh họ, anh phải ở lại giúp em!"
Lăng Đình: "Em hoàn toàn có thể tự mình nhảy, dù sao cũng không đẹp."
"Anh đả kích thân thể! Em chịu đựng anh hếc sức rồi!"
Lâm Lạc Tiêu nói, "Anh họ, lựa chọn đi —— anh muốn ai làm bạn nhảy của anh?!"
Cố Cẩn: "......"
Hai người có vấn đề sao?
- ------------------------------------
Lời editor: bão thì vẫn bão chứ tui vẫn muốn đăng, huhu mong là bão sẽ qua nhanh.

Ngôi nhà nhỏ này của tui hong chống đỡ được đâu ;-;.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận