Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em


Chiếc xe băng băng trên con đường lớn thân quên nhưng hôm này lại trở nên xa lạ.

Chiếc xe ô tô chạy nhanh trên con đường lớn nhộn nhịp đầy xa hoa bậc nhất.

Lúc này con đường tất nghẽn lại một lần nữa chạy một cách dễ dàng! ba con người tưởng chừng như không thể đoàn tụ trở lại thành một gia đình vui vẻ lại cười nói như chưa từng có gì.

Tiếng nói chuyện vui vẻ không biết từ bao giờ thời gian lại ngắn như thế vậy mà đã đến nhà hàng rồi.

Hai mẹ con cậu đưa vào nhà hàng trước còn ông đi đậu xe.

Mạc Thiên Mộc đeo khâu trang cùng đôi kính râm vuông nhưng không thể nào phong ánh được nhan sắc của cậu.

Hai mẹ con cậu bước vào phòng vip được đặt trước , một lúc sau Mạc Gia Hưng cũng đi vào.


Liễu Như Thu cũng đã gọi món cho ông rồi vì dù gì cũng ở bên nhau hơn 20 năm nên bà biết ông thích gì và không thích gì.

Mạc Thiên Mộc nhìn ông lo lắng ,
- " Ba có sao không? Sao người ba chảy nhiều mô hôi thế !"
Ông nhìn cậu lo lắng cho ông lòng mát dạ biết bao nếu không phải lúc đi đổ xe ông ta nhìn thấy cảnh con đàn bà lăng loằng đó đi cùng người đàn ông khác không tức muốn nổ máu chứ kể đến cái sừng mà bà ta cho ông nhưng ông phải cố nhịn để giáng một đòn nặng hơn lên người bọn họ khiến bọn họ phải mất hết tất cả và phải trả giá cho những gì bọn họ đã làm với con gái ông ta.

Mạc Thiên Mộc nhìn ông đầy khó hiểu nhưng vẫn thuận tay lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán ông.

Nhìn đứa con gái mà mình từng ghét bỏ từng kì thị mà đau lòng ,
- "Ba không sao con mau vào ăn thôi !"
Ánh mắt ngây thơ nhìn ông gật đầu lia lịa ,
- " Dạ ! Ba cũng ăn đi ạ !"
Nhìn đứa con gái ngoan hiền mà lòng ông thật nhói biết bao.

Ông vừa ăn vừa nhìn đứa con gái bên cạnh mà bật cười nếu lúc trước ông không trọng nam khinh nữ có lẽ con gái ông đã sống một tuổi thơ hạnh phúc rồi.

Nhìn cậu ăn ông lại thấy con miệng biết bao.

- " Ba nhất định sẽ bù đắp mọi tội lỗi của mình ! đối với con và bà ấy! chỉ xin con đừng hận ba !"
Sau nghĩ dùng bữa sáng xong Mạc Gia Hưng đưa hai mẹ con cậu đến khu vui chơi mời mà cậu hằng mong ước.

Thiên Mộc chạy lại nhìn xung quanh hỏi

- " Mẹ ơi! đây là trò gì thế mẹ! còn đây nữa! !"
Nhìn cậu vui vẻ chạy nhảy nô đùa như những đứa trẻ lòng ông đau nhói vô cùng ,
- " Là cậu trượt nước đó con! còn cái kia là tàu lượn siêu tốc! !"
Liễu Như Thu nhìn con gái bà vui vẻ lòng bà cũng thắn lại có lẽ vì quá để ý đến ông và công việc mà bà đã quên đi đứa con gái bé bỏng của mình chắc.

Bà chưa từng đưa cậu đi đâu chơi hay kể cả du lịch ngày ngày bù đầu vào công việc.

Hai ông bà nhìn cậu chảy nhảy hỏi từng những trò chơi mà kể cả những đứa trẻ nhỏ tuổi đã biết còn cậu thì chưa bao giờ được biết đến.

Nhưng vì cậu hai ông bà vui vẻ mỉm cười không khóc cậu cũng biết điều đó không hỏi mà chảy nhảy quanh họ rồi thử chơi những trò chơi ,
- " Ba ơi! con muốn chơi trò đó !"
Ba gật đầu đi mua vé cho cả gia đình còn bà chảy lại lâu mồ hôi cho cậu ,
- " Không cảnh thận kẻo té !"
Cậu gật gật đầu rồi mỉm cười tươi,
- " Dạ !"
Cậu được ba mẹ cậu đưa đi chơi tất nhiều trò chơi trong khu vui chơi nhưng lại không thấy mệt nhưng vì thời gian không cho phép cậu chỉ có dừng lại mà thôi.


Mạc Gia Hưng nhìn thấy cậu buồn vì phải về ông không ngừng an ủi ,
- " Lần sau ba lại đưa hai mẹ con đi chơi nữa mà! con đừng buồn!"
Mạc Thiên Mộc nghe vậy nhìn ông hớn hở ,
- " Vậy ba nhớ giữ lời đó !"
Ông nhìn cậu vui vẻ trở lại liền đưa tay ra ,
- " Vậy chúng ta móc méo !"
Mạc Thiên Mộc móc méo tay với ba cậu xong vui vẻ nhìn hai ông bà cười ,
- " Hôm này là con vui rất trong cuộc đời! chỉ mong ngày nào cũng như vậy ba mẹ nhỉ !"
Bà nhìn cậu không ngăn được nước mắt lăn dài xuống đôi gò má ông nhìn cậu lòng đầy chua sót tim như muốn nức ra ,
- " Xin lỗi! là tại ta quá ít kỉ mà quên đi con !"
Cậu cố gắng không khóc mà đi về phía trước ánh mắt nhìn về xa xăm ,
- " Có phải chị quá ít kỉ không ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận