Giang Châu vốn đang ngồi trên ghế, nhìn Đoàn Đoàn, Viên Viên và Giang Hạo Minh chơi đùa.
Nghe thấy tiếng.
Hắn ngẩn người.
Vô thức quay đầu liếc nhìn lại.
Vừa nhìn thấy, hắn choáng váng.
Ngoài sân, người đang đứng, không phải ai khác.
Là Giang Thấm Mai.
Chị hai.
Chị hai ruột của hắn.
Trọng sinh một kiếp.
Ký ức trong đầu có hơi không rõ, gương mặt bồng bột của tuổi trẻ và sắc mặt vàng khè của người phụ nữ trước mặt, thật lâu sau mới kết nối lại.
"Chị...!chị hai?"
Giang Châu ngập ngừng, mở miệng gọi.
Giang Minh chợt ngoảnh đầu lại.
Sắc mặt kịch biến.
"Ai? Ai trở về?!"
Giang Phúc Quốc đang lim dim.
Nghe thấy ai đó gọi ngoài cửa.
Ông mơ mơ màng màng rướn mí mắt lên nhìn.
"Gọi ai vậy hả? Cô..."
Những lời còn lại đột nhiên bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra khỏi miệng.
Tề Ái Phân nghe thấy có người đến.
Vội lau tay, cũng chạy ra ngoài.
"Ai tới vậy? Có cần pha trà không?"
Vừa ra tới, nhìn thấy Giang Thấm Mai đứng ở ngoài cửa, Tề Ái Phân nhất thời trợn to mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.
Trong sân, sau một khoảng lặng ngắn ngủi.
Liền nghe thấy tiếng Tề Ái Phân nức nở, run rẩy hét lên: "Thấm Mai à, con, sao giờ con mới về? Sao mấy năm nay con không về thăm nhà chút nào vậy hả? Làm mẹ lo lắng chết mất!"
Giang Thấm Mai nước mắt rơi lả tả.
Bước vào, quỳ "phịch" xuống đất.
Cúi đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Giang Phúc Quốc và Tề Ái Phân, sau đó lại liếc nhìn Giang Châu và Giang Minh.
Giọng nghẹn ngào: "Cha, mẹ, con xin lỗi, tới giờ mới về thăm hai người…"
Tề Ái Phân chạy đến, khóc lóc nhìn lên nhìn xuống một lượt.
Cả hai khóc lóc ôm chầm lấy nhau.
Giang Phúc Quốc không nói gì.
Nhưng mà.
Giang Châu nhìn thấy, tay đang hút thuốc đều run lên.
Về Giang Thấm Mai.
Giang Châu không nhớ nhiều.
Ở kiếp trước, năm chị ta mười tám tuổi, Giang Phúc Quốc và Tề Ái Phân đã giúp chị ta chọn trúng một mối hôn sự.
Tuy nhiên, Giang Thấm Mai không đồng ý.
Ba ngày sau để lại một mảnh giấy và bỏ trốn không một lời báo trước.
Giang Châu khi đó mới mười lăm tuổi.
Sau này mới biết, Giang Thấm Mai đã có người mình thích, bỏ trốn theo trai mấy đêm liền.
Giang Phúc Quốc tức giận bệnh nặng một trận.
Tuy nhiên, suy cho cùng là con gái ruột.
Nhiều năm trôi qua, tuy rằng cơn giận đã nguôi ngoai, nhưng cuối cùng vẫn giận.
Tề Ái Phân không dám nhắc đến.
Giang Phúc Quốc cũng đè nén trong lòng.
Ở kiếp trước, cho đến khi bản thân kiếm được nhiều tiền trở về quê hương, Giang Châu cũng không có tin tức gì về người chị hai này.
Cho tới sau khi trọng sinh trở lại.
Cách hai kiếp, hắn thậm chí gần như quên mất gương mặt của chị hai Giang Thấm Mai.
Hai mẹ con khóc một lúc.
Giang Phúc Quốc cũng hút xong hai điếu thuốc.
"Về cũng về rồi, khóc lóc cái gì?"
Ông buồn bực nói: "Mau lau nước mắt đi, bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn ra thể thống gì nữa?!"
Giang Thấm Mai nhanh chóng lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Giang Phúc Quốc một cách dè chừng.
"Ba…"
Giang Phúc Quốc ngừng một lát.
Không quay đầu lại, hai mắt lập tức đỏ lên.
~~~
Giang Thấm Mai ngồi ở bàn bên cạnh.
Diêu Quyên đặt một tô mì kèm hai quả trứng chiên trước mặt chị ta.
"Ăn từ từ, không đủ vẫn còn."
Giang Thấm Mai gật đầu, cảm ơn, cầm lấy đũa và bắt đầu ăn mì.
"Mẹ, ba, những năm này con sống rất tốt, ở bên ngoài bận rộn nên vẫn luôn không về.
Mấy năm nay A Quý đối với con rất tốt, mọi người đừng lo lắng."
Chị ta nói nhẹ nhàng.
Giang Phúc Quốc đang hút thuốc, không lên tiếng.
Tề Ái Phân đỏ cả mắt, nói: "Tốt với con là tốt.
Mẹ và cha con những năm này cũng đã nghĩ thông suốt, ban đầu không nên ép buộc con gả đi.
Bây giờ con sống tốt, mẹ và cha con cũng yên lòng."
"Chị hai, chị và anh rể hiện giờ đang ở đâu?"
Giang Châu hỏi.
Giang Thẩm Mai ngẩng đầu liếc nhìn Giang Châu, trong lòng có chút cảm khái.
"Mấy năm nay không gặp, em trai cũng đã lớn như vậy rồi?"
Chị ta cười cười, nói: "Ở Phí Thành! Anh rể nuôi gia đình, chị chăm sóc bọn trẻ.
Nếu rảnh em cứ đến chơi! Nằm ngay chỗ trạm xe lửa!"
Giang Châu gật đầu.
Không nói gì.
Chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Giang Minh.
Hai anh em nhìn nhau.
Ngầm hiểu ý nhau.
Giang Thấm Mai ăn mì xong, bị Tề Ái Phân kéo ra nói chuyện gia đình.
Nhiều năm không gặp, hai mẹ con có vô vàn điều muốn nói.
Đoàn Đoàn, Viên Viên đã đi ngủ.
Giang Hạo Minh cũng đang làm bài tập về nhà.
Trong sân.
Ba người Giang Phúc Quốc, Giang Châu và Giang Minh ngồi lại với nhau.
Sau một lúc im lặng, Giang Phúc Quốc nói: "Hai con, lát nữa lấy ít tiền ra, lúc Thấm Mai rời đi nhét vào túi nó, đừng để nó biết."
Giang Minh ngẩng đầu, kinh ngạc liếc nhìn Giang Phúc Quốc, tuy không nói lời nào, nhưng Giang Phúc Quốc biết ý của y.
"Con cho rằng ta mù?"
Giang Phúc Quốc buồn bực nói, lấy một điếu thuốc khác ra, chân mày nhíu đến nỗi có thể kẹp chết ruồi.
Đôi mắt u sầu và ưu phiền.
"Nhìn tay của nó! Đều sắp theo kịp mẹ của con luôn rồi! Trên người không có lấy ba lạng thịt!"
"Lúc đi là một cô gái mơn mởn mộng nước, việc nặng ông đây đều không nỡ để nó làm!"
"Trở về chuyến này, gầy thành dạng gì rồi chứ?!"
Giang Phúc Quốc càng nói càng tức giận.
"Thằng nhóc kia, sao không trở về cùng? Ông đây không đập chết hắn là không được!"
Giang Minh gật đầu.
"Trong tay con có khá nhiều, đợi lát nữa..."
Còn chưa kịp nói xong, Giang Châu đã vươn tay vỗ vỗ trên mu bàn tay Giang Minh.
"Anh, để em."
Thấy Giang Minh còn muốn nói, Giang Châu lắc đầu ngăn lại.
Trong thời gian này, hắn đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ kinh doanh váy hoa.
Trừ chi phí, nhân công và một số chi tiêu khác, hắn kiếm được chừng 20.000 tệ cho công việc kinh doanh này.
Cộng với hơn 5.000 tệ vốn ban đầu của mình.
Bây giờ hắn đã có một khoản tích lũy không nhỏ.
Mà bây giờ.
Nếu đã quyết định đến thành phố để học tập.
Thì hắn vẫn còn một năm thời gian.
Trong một năm này, hắn phải thu xếp ổn thỏa cho cả nhà.
Ít ra có thể không phải lo cơm áo gạo tiền, dù mình rời đi cũng có thể sống sung túc, vui vẻ.
"Ba, hai ngày này, tìm người tu bổ nhà chúng ta đi."
Giang Châu nhìn Giang Phúc Quốc nói.
Nói xong, lại quay đầu nhìn Giang Minh.
"Sau khoảng thời gian bận bịu này, chúng ta đưa ba lên tỉnh thành tháo bột, sẵn tiện xem xem làm chút kinh doanh lâu dài trên tỉnh thành."
"Món ăn dân dã, lươn vàng, đều là sinh kế trông cậy vào ông trời."
Giang Châu dừng một chút, sau đó lại nói: "Hạo Minh là người có khiếu học hành, nếu đến Phí Thành lập căn cơ, đó mới là điều tốt nhất."
Giang Minh khựng lại.
Y nghi ngờ liếc nhìn Giang Châu.
Luôn cảm thấy lời này của hắn có gì đó không ổn.
"Còn em thì sao?"
Giang Châu sửng sốt.
Ngay lập tức vui vẻ.
"Tất nhiên là phải làm chuyện đại sự."
Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn hắn.
"Chuyện đại sự gì? Chớ nghĩ tới những chuyện khác thường!"
Giang Châu cười cười.
Nhìn hai người.
"Ba, anh cả, con dự tính đi học, năm sau thi vào đại học."
Hắn nói xong từng từ một.
Gậy thuốc lá trong tay Giang Phúc Quốc rơi xuống đất, kêu lên "cạch cạch".
"Gì, gì?"
Giang Phúc Quốc trừng to hai mắt.
Nhìn chằm chằm Giang Châu, hồi lâu mới thả lỏng.
"Mày nói mày muốn làm gì?!"
"Thi, thi vào đại học?!"
Giang Minh cũng sững sờ.
Ông nghi ngờ, có phải tai mình đã nghe nhầm?!.