Mọi người lộ ra thần sắc nghi hoặc nhìn hắn.
Giang Châu bước đến một cái máy may, ngồi xuống, lấy ra một đoạn dây chun cùng một đoạn vải, kéo căng ra rồi căn chỉnh cho hợp lý, sau đó khâu miếng vải gợn sóng lại với nhau thành một bông hoa.
Sau đó lại lật ngược lại, nối phần đầu với phần cuối vào với nhau, thế là một chiếc dây buộc tóc màu đỏ chấm bi xinh xắn đã sẵn sàng.
Công việc này vô cùng đơn giản.
Sau khi quen tay rồi thì làm càng lúc càng nhanh.
Giang Chu đưa dây buộc tóc ra trước mặt mọi người, sau đó cười cười nói: "Thế nào? Mọi ngươi có thể làm được không?"
Tất cả đều là thợ may lão thành.
Chỉ là lúc đầu họ không hiểu hoa cài đầu là cái gì mà thôi.
Lúc này khi Giang Châu đã biểu diễn một lần.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ!
"Được nha! Cái này đơn giản, dễ làm! Chỉ cần giẫm máy may hai ba nhát là xong!"
"Đúng rồi! Chỉ cần có nguyên liệu là làm được! Cái hoa cài này đẹp đấy!"
"Giờ mấy tiểu cô nương thích nhất là loại này đấy! Ông chủ nhỏ à, anh thật tinh mắt!"
…
Các nữ công nhân bắt đầu làm việc.
Một bên cắt vải còn một bên giẫm máy may, may thành hoa cài đầu.
Giang Châu thì là cùng Vu Tự Thanh đến nhà kho, kiểm đếm lại tất cả các nguyên liệu.
"Còn khoảng 1.400 thước ở đây."
Vu Tự Thanh thở dài nói, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Số nguyên liệu này.
Đều là những thứ bản thân phải đích thân đến nhà máy dệt quốc doanh để mua.
Không ngờ rằng Trần Đông Nhĩ đã ra tay trước.
Bây giờ nhìn thấy đóng này cũng không tránh khỏi cảm giác tủi thân.
Trong lòng Giang Châu tính toán đại khái.
Hơn 1.400 thước vải.
Có nghĩa là có thể làm được khoảng hơn 40.000 cái hoa cài đầu.
Một bông hoa có giá 5 hào, sau khi ước tính đại khái, doanh thu có thể đạt đến hơn 20.000 tệ!
Tính tất cả các chi phí.
Hắn cũng có thể kiếm được hơn 10.000 tệ, lúc đó hắn sẽ có đủ tiền để mua lô vải kaki ế kia!
Suy tính xong.
Giang Châu liền ngẩng đầu nhìn Vu Tự Thanh nói: "Chú à, ngày mai chúng ta phải đi chợ nhân công, tìm một vài người cắt hết đống vải này trong hai ngày."
Hơn 1.400 thước vải.
Hoa cài đầu thì chỉ cần đưa lên máy may giẫm hai ba vòng là xong, nhưng việc cắt vải khá là tốn công sức.
Thời đại này không giống như kiếp trước, vẫn chưa có máy cắt vải.
Về cơ bản là với một chồng vải dày thì phải trải lên bàn, kẻ theo đường đã định trước rồi dùng kéo cắt theo đường đó.
Ở thời đại này.
Tất cả đều là làm thủ công, thế nên năng suất rất thấp.
Vu Tự Thanh gật đầu.
"Được! Sáng mai chúng ta sẽ đến chợ lao động! Ở đó có nhiều người! Hoàn toàn không có vấn đề gì!"
Ông ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Giang Châu.
Thực ra.
Vu Tự Thanh đến giờ vẫn không tin Giang Châu có thể kiếm được tiền.
Cái bản thiết kế quần ống loe kia.
Ông đã cân nhắc cẩn thận.
Ông đã thấy rằng kích thước của độ mở ống quần đã được điều chỉnh theo cách kiểu khác nhau.
Xu hướng hiện nay ở Phí Thành là quần ống loe với khoảng hở rất lớn.
Ống quần rộng đến nỗi che đi cả giày, thậm chí dùng gót chân có thể lau sàn được.
Chính vì vậy, nhiều người đã gọi đùa nó là quần giẻ lau.
Nhìn qua cái quần thì chẳng có tí thần thái nào cả, dở dở ương ương, không ít người mang tâm lý bài xích với loại quần này.
Mà cái quần ông leo do Giang Châu thiết kế này.
Cho dù đó là độ mở rộng của quần hay vị trí của phần loe ra đều đã được điều chỉnh.
Mặc dù Vu Tự Thanh có chút chờ mong nhưng ông vẫn phải đặt dấu chấm hỏi về việc nó có thể kiếm tiền hay thậm chí là bán chạy.
Chứ đừng nói là đến việc dùng đống vải ế này làm hoa cài đầu để bán.
Nhưng mà.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đâu vào đấy của Giang Châu, ông lại cảm thấy.
Tựa hồ đứa cháu này của ông có chút đặc biệt
…………
Máy khâu hoạt động đến tận mười rưỡi tối.
Vu Tự Thanh có một cái đồng hồ đeo tay, khi hết thời gian liền cao giọng, hướng vào trong xưởng hô to: "Tan làm thôi! Tan làm thôi!"
Ba mươi nữ công nhân nghe vậy liền lập tức đứng dậy.
Khi bước ra cửa, họ đã thấy Giang Châu đang đợi họ.
Trong tay hắn là một cái túi.
Miệng túi đang mở rộng..
Ngước mắt nhìn vào bên trong, có thể thấy những chồng tiền hào xanh xanh đỏ đỏ.
"Mỗi người được một tệ năm hào, theo số thứ tự, từng người đến một."
Giang Châu cao giọng nói.
Nghe thấy điều này.
Mọi người lập tức phấn khích.
Ai nha!
Đúng vậy sao!
Đúng là mỗi ngày đều được trả tiền công!
Các nữ công nhân lập tức cao hứng.
Từng người đến nhận tiền, sau khi đếm lại thì liền cất vào túi quần áo cá nhân, rồi quay lại bàn tán cùng bạn bè.
Rất nhanh trong xưởng chỉ còn lại Vu Tự Thanh cùng Giang Châu.
"Đã trễ rồi, giờ nếu về nhà trọ khá phiền phức, nếu không thì về nhà chú ngủ một đêm được không?"
Vu Tự Thanh nói.
Giang Châu lắc đầu, từ trong túi móc ra một tờ tiền năm tệ, nhét vào tay Vu Tự Thanh.
Ông lập tức ngạc nhiên.
Sau đó ông vội vàng nhét lại tờ tiền vào tay Giang Châu.
"Cháu đang làm cái gì đấy?!"
Giang Châu cười thành tiếng..
"Chú à, đây là tiền chứ không phải củ khoai lang nóng bỏng tay.
Chú ném lại làm gì?"
Giang Châu nhìn ông rồi nói: "Đây là tiền lương của chú! Mỗi ngày cháu cũng sẽ trả lương cho chú! Mỗi ngày năm tệ!"
Vu Tự Thanh mở trừng mắt.
Cái gì, cái gì vậy?
Ông còn được trả tiền lương sao?!
Vu Tự Thanh sững sờ ngay tại chỗ, nửa ngày cũng không tỉnh táo lại được.
Hai vai ông khẽ run lên, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào tờ tiền, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Ông thực sự đang thiếu tiền.
Nhưng mà...
Vu Tự Thanh tự thấy rằng đứa cháu này của ông đã giúp ông quá nhiều rồi.
Ông không thể lại đòi tiền lương từ đứa cháu này nữa!
Quá trái với lương tâm!
Vu Tự Thanh lắc đầu.
Ông ngẩng đầu nhìn Giang Châu, liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ nói: "Cháu à, chú của cháu cũng là người có cốt khí.
Cho dù bây giờ cuộc sống khó khăn, nhưng mà phải cầm tiền của cháu thì chú thật là không làm được.
Chú biết, giờ cháu còn phải bán hoa cài đầu rồi lại phải mua vải may quần dài.
Cháu có chút tiền thì cũng đã đưa cho chú dùng để trả nợ rồi.
Cái nhân tình này chú còn chưa biết trả làm sao, sao giờ lại có thể cầm tiền của cháu được nữa chứ?
Đến lúc trở lại thôn Lý Thất, chú biết nói với Giang lão tam thế nào đây!
Chứ thật sự là không thể cầm số tiền này!"
Giang Châu nhìn chằm chằm vào Vu Tự Thanh.
Thở dài trong lòng.
Việc làm ăn, phải gian xảo, phải tinh cẩn, phải hung ác cùng có dã tâm.
Có đủ những thứ trên mới kiếm tiền được.
Dựa theo phong cách hành sử của Giang Châu trong kiếp này, tuyệt đối lại không liên quan gì đến những thứ kia.
Dù sao thì hắn cũng được coi là người có bàn tay vàng trong làng trùng sinh, có thể nắm bắt được chuẩn xác mọi cơ hội.
Mà Vu Tự Thanh thì...
Coi như lần đầu tiên kiếm tiền gặp nhiều may mắn.
Thì trong những chặng đường dài phía trước, sẽ luôn có những lúc bị lật thuyền.
Giang Châu không nói thêm nữa.
Hắn thu 5 tệ lại vào trong núi, rồi nói: "Chú à, vậy thì khi đợt hoa cài đầu đầu tiên kiếm được tiền, cháu sẽ trả lương cho chú, được không?
Hơn nữa đây không phải là cháu cho chú tiền.
Chú phải làm trong nhà máy hằng ngày mới kiếm được tiền lương cơ mà."
Nghe vậy, Vu Tự Thanh rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
"Vậy thì được! Không thành vấn đề! Chờ khi nào cháu kiếm được nhiều tiền thì trả lương cho chú là được!"
Hai người đã hiệp nghị xong.
Giang Châu cũng lại cự tuyệt việc ngủ lại nhà Vu Tự Thanh.
Sau khi Vu Tử Thanh rời đi, Giang Châu liền xoay người trở lại nhà kho.
Thời gian không còn nhiều.
Hắn có thể làm thêm một chút là nhanh hơn một chút.
Ngay sau đó.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Giang Châu ngồi xổm trên mặt đất, cầm kéo trên tay, nghiêm túc cắt vải theo đường phấn..