Vén lớp vải bên ngoài ra, Giang Châu thấy rằng kết cấu và màu sắc không khác nhiều so với lớp vải bên trong.
Sờ vào cảm nhận còn thấy rất phẳng phiu.
Rất tốt.
"Thế nào?!"
Hứa Chí Diệu bước vào cười nói: "Chất vải và số lượng không thành vấn đề đúng không? Chỉ là màu sắc đậm hơn một chút, may thành quần áo cũng có chút lỗi thời.
Nhưng giá cả tôi đưa ra cũng đủ thấp, mua về may thành quần áo rồi bán rẻ đi, tuyệt đối có thể hồi vốn!"
Giang Châu không nói nhiều, chỉ cười cười.
Hắn kiểm tra lại một chút.
Bảy mươi cuộn vải.
Nói một cách chính xác, đây là khoảng 2.000 thước vải.
Giang Châu cực kỳ vui mừng.
Woa!
Từng này là kiếm đủ!
Vương Quý Long nói: "Ở đây có tổng cộng có 21.620 thước vải.
Vì giám đốc nói rằng tính theo 20.000 thước, thế nên tôi sẽ tính cho anh giá 20.000 thước!"
Vương Quý Long hơi cao giọng: "Làm ăn là kết giao bằng hữu! Cũng không giấu anh, anh đã giúp đỡ nhà máy của chúng tôi một đại ân đấy!"
Sau khi nói xong.
Vương Quý long liền bảo thư ký gọi kế toán đến.
Cùng theo một đám bàn tính.
Xuất vải kèm theo danh sách.
Bên này, Hứa Chí Diệu cũng đã viết xong một thỏa thuận mua bán.
Anh đi tới, đưa cho Giang Châu.
"Đồng chí xem lại chút xem.
Nếu thấy không sai thì chúng ta cùng ký tên."
Giang Châu nhận lấy.
Đọc cẩn thận một lần.
Không thấy vấn đề gì.
Hắn gật đầu và ký tên vào hợp đồng mua bán.
Sau đó, nhìn vào hóa đơn.
20.000 thước vải, bốn hào một thước, tổng cộng là 8.000 tệ.
Vương Quý long xoa xoa tay.
Anh liếc nhìn Giang Châu, nói: "Đồng chí, tám vạn tệ này anh định trả trước bao nhiêu? Theo thông lệ của xưởng dệt chúng ta thì không thể thấp hơn ba mươi phần trăm!"
8000 tệ.
Đây không phải là một con số nhỏ.
Đặc biệt là với một xưởng may Thanh Thanh mà chưa ai biết đến.
Vương Quý long cùng Hứa Chí Diệu đều đồng ý về việc này.
30% cũng là 2.400 tệ.
Đủ để trả phúc lợi cho 3 tháng.
Hai người lúc này có chút căng thẳng nhìn Giang Châu.
Sợ hắn thậm chí không thể lấy ra 2.400 tệ.
Giang Châu liếc nhìn Hầu tử.
Hầu tử ngay lập tức hiểu ý.
"Giám đốc, xưởng trưởng Khoa, chờ một chút!"
Cậu nói rồi lập tức cởi áo.
Vương Quý long cùng Hứa Chí Diệu giật nảy mình.
Hai người đang định nói thì nhìn thấy từng bó từng bó được cuộn lại rồi buộc trên người Hầu tử.
Hai người bị dọa tới mức con ngươi co lại đột ngột!
Vô thức lùi lại một bước.
Cũng may là động tác của Hầu tử cũng đủ nhanh.
Một dải những tờ nhân dân tệ được nhét trong bọc ni lông đã được nhanh chóng gỡ xuống.
"Tiền ở chỗ này!"
Hầu tử cười toe toét.
Tiền sao?
Lúc này Hứa Chí Diệu mới nhìn thấy rõ ràng.
Những cuộn giấy giấy san sát nhau được nối thành một dải dài kia, đều là những bó tiền được cuộn lại trong túi nilon.
Hai người nhìn nhau.
Đều thấy trong mắt nhau là một chút ngượng ngùng xấu hổ vi diệu.
"Khụ khụ..."
Hứa Chí Diệu che miệng, ho khan một tiếng.
Sau đó.
Anh quay đầu đối nói với kế toán: "Đi kiểm lại một chút đi."
Kế toán nghe vậy liền đưa tới tới.
Hầu tử thấy vậy liền mở tất cả các bó tiền ra.
Từng bó, từng bó được bóc ra.
Đủ 8000 tệ, không thiếu một xu.
"Tám nghìn tệ!"
Kế toán đếm xong, liền mừng rõ quay đầu nói với Hứa Chí Diệu cùng Vương Quý Long: "Giám đốc, trưởng phòng, tiền kết toán đã đủ rồi!"
Hứa Chí Diệu giật nảy mình.
Tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài!
Khá đấy!
Thanh niên này bình thường thì "bất hiện sơn, bất lộ thủy", mà một khi ra tay thì đến tận 8.000 tệ?!
"Giám đốc Hứa, có thể giao hàng được chưa?"
Giang Châu cười hỏi.
Hứa Chí Diệu định thần lại, nhanh chóng gật đầu.
"Trưởng phòng Vương, đến nhà máy của chúng ta tìm người đến giúp đỡ, chuyển những hàng hóa này tới cửa!"
Lần giao hàng này là 8.000 tệ.
Làm cho tâm trạng Hứa Chí Diệu cực kỳ tốt.
Anh cười nói với Giang Châu: "Tôi sẽ gọi điện cho công ty vận tải và nhờ họ lái xe qua đây.
Phí vận chuẩn cậu trả, giá hữu nghị.
Thế nào?"
Giang Châu lập tức đồng ý.
"Vậy thì đa tạ giám đốc Hứa!"
Mọi thứ đã định.
Một lúc sau, người của công ty vận tải đã đến.
Một xe 10 tệ.
Một mức giá khá hữu nghị.
Phải mất ba chiếc xe tải mới có thể chuyển hết vải khỏi nhà kho.
Động tĩnh lớn như vậy cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tin tức rất nhanh đã truyền đến xưởng may số 3, vào trong tai Trần Đông Nhĩ.
Nghe thấy chuyện xưởng may Thanh Thanh mua vải.
Ngay lập tức sắc mặt của ông trở lên khó coi.
"Lại là xưởng may Thanh Thanh?"
Trần Đông Nhĩ đứng dậy rời khỏi ghế.
Ông cầm tách trà trên tay, đi đi lại lại trong phòng làm việc.
"Không phải vẫn đang làm hoa cài đầu sao? Sao lại đến xưởng mua vải?"
Vẻ mặt ông nặng nề, liếc nhìn người đang đứng bên cạnh: "Mua vậy liệu gì vậy? Đã hỏi chưa?"
"Hinh như là một lô vải khó bán, vải bố cotton.
Lần trước giám đốc nhà máy Hứa đã đến nhà máy của chúng ta hỏi có muốn không, rồi đưa ra giá năm hào một thước.
Anh nói chất liệu vải bố cotton hiện tại không hợp để may quần áo, thế nên anh đã từ chối."
Người đàn ông thận trọng nói.
Nghe xong sắc mặt Trần Đông Nhĩ thậm chí còn khó coi hơn.
Thực ra.
Ông không buồn bực vì lô vải này được mua bởi người của nhà máy Thanh Thanh.
Mà vì.
Hiện tại ông căn không thể nhìn thấu được bên kia sẽ làm gì!
Lần trước, ông phái người đi thăm dò, vất vả lắm mới biết được bên kia đang làm hoa cài đầu.
Vật liệu được sử dụng là loại vải georgette chấm bi hồi trước.
Hỏi thăm một chút.
Thì biết một cái hoa cái đầu giá tạn đến 4 hào.
Không kiếm được nhiều tiền lời.
Hơn nữa ông cũng không biết rõ về thị trường tiêu thụ của đối phương.
Thế nên Trần Đông Nhĩ cũng không bắt chước theo.
Không ngờ việc này lại cho xưởng may Thanh Thanh có cơ hội thở dốc.
Kiếm được khoản tiền đầu tiên.
Thế mà mua được cả 2000 thước vải!
Nhưng mà đối phương định làm gì với đống vải ế kia?
Mặc dù bây giờ quần áo vẫn có thể may bằng vải bố cotton, nhưng mà cho dù là màu sắc hay là hoa văn thì nó cũng đã lỗi mốt đến mấy đời rồi!
Ông cũng đã thấy qua loại vải bố cotton kia.
Mang nó ra làm thành quần áo, cũng không dễ bán chút nào!
Xưởng may Thanh Thanh muốn làm trò gì chứ?
Trần Đông Nhĩ cực kỳ bực bội.
Cái cảm giác bị dắt mũi thế này thật là khó chịu!
"Ngài Trần."
Trưởng phòng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng gọi ông.
"Có chuyện gì vậy?"
Trần Đông Nhĩ bực bội nhìn lại anh ta.
"Chúng ta tìm người lẻn vào xem một chút, không phải là sẽ biết rồi sao?"
Trưởng phòng Lưu nghĩ một chút rồi nói: "Lúc này, bọn họ nhất định sẽ bắt đầu may quần hoặc áo, lúc đó chắc chắn sẽ thiếu người.
Chúng ta phái người trà trộn vào đó xem thử.
Nếu kiểu dáng đẹp, chúng ta lập tức làm theo.
Nếu nó không tốt, thì chúng ta căn bản là không cần phải lo lắng.
"
Đây quả thực là một biện pháp tốt.
Lúc trước ông cũng tìm người đi trộm quần áo thành phẩm chưa bán ra của Vu Tử Thanh, vì thế mới có thể chuẩn bị vải vóc cùng một loạt thủ tục để phát động cuộc chiến giá cả một cách nhanh nhất.
Thậm chí có thể nhanh chân bán trước đối phương.
Trần Đông Nhĩ gật đầu.
Ông lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, híp mắt nói: "Cậu đi thu xếp đi."
…………
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt đã đến ba ngày sau.
Trong khoảng thời gian này, Giang Châu đến thị trường lao động tìm người, đại khái là tìm người phụ trách phần cắt vải.
Để may quần, tấm vải phải có chiều dài khoảng 1 mét và chiều rộng 1,5 mét.
Cũng là 5 thước vải..
Ở thời đại này, mọi thứ đều được làm thủ công, tốn rất nhiều công sức.
Vốn tất cả những nữ công nhân đạp máy may ở đây đều mang theo kéo cắt vải.
Thế nên Giang Châu mới kiếm được chút thời gian rảnh rỗi.
Để trở về thôn Lý Thất.
Buổi tối lúc ăn cơm, Giang Châu ngẩng đầu nhìn mọi người nói: "Ngày mai cả nhà đều đi Phí Thành à?".