Giang Châu nói: "Hiện tại chiếc quần ống loe của chúng ta được sản xuất theo phiên bản gốc của nước ngoài, nhưng dáng người của chúng ta khác với bọn họ.
Tôi đã cải thiện điều này, nếu không tin, anh có thể tìm người mặc thử.
Nếu hiệu quả không tốt, bữa trà sáng này tôi mời.
Được không? "
Thái độ của hắn không kiêu ngạo không tự ti, tự nhiên hào phóng chậm rãi mà nói.
Trần Mã Long nhìn hắn một cái, uống thêm một ngụm trà, dường như đang xem xét tính xác thực trong lời nói của Giang Châu.
Giang Châu cười cười nói thêm: "Lần này tới đây rôi mang theo 400 cái, bán trên đường Cao Đệ, trong vòng chưa tới một ngày đã bán hết sạch."
"Anh Long, nếu anh không tin, anh có thể xem thử.
Quần này thật sự rất dễ bán, nếu anh lấy số lượng lớn rồi bán ở Hồng Kông, tôi tin rằng nhất định sẽ bán được với giá cao."
Đôi mắt Trần Mã Long sáng lên một chút.
"Cậu có thể đảm bảo rằng đây là do cậu sản xuất?"
Trần Mã Long hỏi.
Giang Châu gật đầu, nhìn anh chằm chằm: "Anh Long là người thông minh, Quảng Châu lớn như vậy, anh Long kiểm tra một chút là rõ.
Quần của tôi là của một nhà duy nhất, nếu anh chấp nhận, tôi tuyệt đối không bán cho những người khác nữa.
"
Trần Mã Long trầm ngâm một lát.
Rồi đặt ấm trà xuống, đứng dậy thanh toán hóa đơn.
"Đi, đi theo ta."
Giang Châu theo anh đến một tiệm may do anh đứng tên.
Quần áo được làm ở đây, một số quần áo vận chuyển từ Hồng Kông tới cũng được bán ở đây.
Trần Mã Long tìm hai cô gái dáng người không khác nhau là mấy, đưa cho một người mặc chiếc quần ống loe từ Hồng Không mang đến, người còn lại mặc chiếc quần ống loe do Giang Châu mang đến.
Vào lúc này, khi cả hai thay xong quần rồi bước ra, ánh mắt Trần Mã Long hoàn toàn sáng lên.
Hiệu quả của cái quần này, quả là trực quan!
Chiếc quần ống loe do Giang Châu mang đến có phom dáng rất vừa vặn và phù hợp với người Trung Quốc, khi mặc vào người ta lập tức lộ ra đôi chân thon dài, miệng loe vừa phải, rất đẹp mắt!
Mà cái quần ống loe lấy từ Hồng Kông kia đơn giản chỉ là bản sao rập khuôn từ phiên bản nước ngoài.
Vừa dài lại vừa lòe xòe.
Trần Mã Long quay đầu nhìn về phía Giang Châu, hưng phấn vỗ một cái vào vai hắn!
"Mẹ kiếp! Tới công chuyện luôn!"
Giang Châu cười nói: "Anh Long, kiếm tiền phải kiếm ngay từ sáng sớm! Tốt nhất là nên bán luôn lô hàng đầu tiên này luôn! Nếu anh muốn, hai ngày qua tôi sẽ xuất 100 chiếc quần trước cho anh, nếu bán tốt, tôi sẽ tìm cách để vận chuyển quần đến đây với số lượng lớn, thế nào? "
Đây có thể coi là bảo hiểm kép.
Trần Mã Long liếc nhìn Giang Châu, càng ngày càng cảm thấy thiếu niên này hợp khẩu vị.
"Thành giao! Tuần sau ta sẽ gửi một đợt hàng đến Hong Kong! Cậu tận dụng thời gian gửi vài trăm chiếc qua đây, đến khi nào bán chạy, chúng ta cùng phát tài!"
Trần Mã Long là một người sảng khoái.
Ngay sau đó anh tìm giấy bút, vừa trong miệng ngậm điếu thuốc, vừa ký kết thỏa thuận với Giang Châu.
Tổng cộng có 600 chiếc quần đã được đặt hàng..
Về giá cả, Giang Châu cũng không lừa hắn, một cái là 11 tệ, ngang với giá bán buôn.
Dù sao thì Quảng Châu cũng không phải quá rộng lớn.
Chỉ cần Trần Mã Long ra ngoài hỏi thăm, là biết ngay giá cả.
Đến lúc đó cái việc Giang Châu bán cho anh với giá cao lại biến thành vấn đề vướng mắc, ảnh hưởng đến sinh ý sau này, được không bằng mất.
Thỏa thuận được ký kết.
Giang Châu đang chuẩn bị tạm biệt Trần Mã Long và rời đi.
Trần Mã Long lại đột nhiên vươn tay ra ngăn hắn lại.
"Anh Long?"
Giang Chu nghi hoặc mở miệng.
"Không cần tiền sao?"
Trần Mã Long khịt mũi, châm một điếu thuốc đưa lên miệng, ậm ừkhông rõ ràng: "Cậu đi làm từ thiện đấy à? Lấy tiền đặt cọc đi!"
Chỗ này vốn là cửa hàng của Trần Mã Long.
Sáu trăm cái quần, tổng cộng hơn 6.000 nhân dân tệ.
Trần Mã Long giao tiền cọc 3000 tệ cho Giang Châu.
"Nhanh lên, ta đợi cậu!"
Giang Chu sững sờ.
Theo lý mà nói, khi hàng về rồi mới trả tiền cọc, khi nào bán chạy ở Hong Kong thì mới thanh toán hết cho hắn.
Giang Châu mỉm cười.
Lúc này hắn cũng không khách khí, cầm lấy tiền, vẫy tay với Trần Mã Long cười nói: "Cảm ơn anh Long!"
Nói rồi hắn cất tiền đi rồi rời khỏi tiệm may.
Giờ trong túi hắn có rất nhiều tiền.
Trong túi đều là những tờ 10 tệ.
Giang Châu tìm một ngân hàng dự trữ của bưu điện rồi gửi tiền cọc cùng tiền bán quần trước đó vào, tổng cộng là 5.200 tệ..
Sau đó hắn trở lại phố Cao Đệ.
Sắc trời lúc này đã hơi tối.
Một dòng người vẫn đang đều đặn đổ về đường phố Cao Đệ.
Giang Châu chen vào dòng người rồi cuối cùng cũng đến được gian hàng của mình.
Hầu tử đang ngồi xổm ở gian hàng, đột nhiên cậu nghe thấy Tề Lỗ Sinh gọi mình.
"Hầu tử! Hầu tử! Ông chủ của cậu đến rồi!"
Hầu tử khựng lại một chút.
Một lúc sau mới kịp phản ứng lại, ông chủ trong miệng bọn họ chính là Giang Châu.
"Anh Giang đã về rồi sao?"
Cậu lập tức đứng dậy.
Nhìn ra bên ngoài, cậu thấy Giang Châu đang chen ra từ trong đám đông.
Hầu tử lập tức chạy ra rồi hô lên: "Anh Giang!"
Giang Châu đi tới.
Đáp lại một câu, rồi liếc nhìn gian hàng.
"Bán hết rồi sao?"
Hầu tử gật đầu.
"Đúng rồi! Bán hết rồi! Quần áo mua từ đồng chí Diệp cũng bán hết rồi! Nó phối với quần ống loe của chúng ta rất hợp, kiểu gì cũng đẹp!"
Cậu nói rồi lấy ra một cái hộp các tông, đưa cho Giang Châu.
"Tiền đây! Anh kiểm lại đi!"
Đây là tiền của 196 cái quần ống loe còn lại.
Giang Châu nhận lấy rồi đếm lại, tổng cộng là 2.234 tệ.
Hắn thu lại rồi nhét vào cặp.
Sau đó, trả lại cái hộp.
Diệp Lâm Lâm đang đứng bên cạnh.
Giang Châu bước tới, đưa túi vải cho cô.
Hắn cười nói: "Ba cái quần này coi như là tiền công của cô, cô cầm về xem có ai trong nhà mặc được không.
Kiểu dáng này phù hợp cho cả nam lẫn nữ.
Đây là cỡ lớn nhất, nếu người yêu của cô có thể mặc được, thì cứ đưa cho người yêu của cô."
Diệp Lâm Lâm sững sờ.
Mặt cô chợt đỏ lên.
"Tôi chưa có người yêu..."
Nghe vậy, Giang Châu lặng lẽ dùng cùi chỏ huých Hầu tử.
Hắn cố ý kéo dài giọng: "Ồ? Vẫn chưa có người yêu!"
Hầu Tử sững sờ.
Giờ cậu mới kịp phản ứng lại, cậu lập tức hô nhỏ: "Anh Giang?"
Giang Châu nhịn cười.
"Vậy cô cầm mấy cái này đi bán cũng được, lần này xin đa tạ."
Nói xong, Giang Châu vươn tay vỗ vỗ Hầu tử.
Rồi nói với hai anh em Tề Lỗ Sinh cùng Tề Lỗ Danh đứng bên cạnh: "Đi thôi, đã muộn rồi, mời hai người ăn cơm!"
Trong lòng hai anh em Tề Lỗ Sinh cùng Tề Lỗ Danh lúc này cũng đã ngứa ngáy.
Vữa nãy Giang Châu đang nói chuyện, nên bọn họ cũng không dám lên tiếng..
Thực ra.
Hôm nay khi Giang Châu cho họ mượn tiền để ăn cơm, cả hai vẫn đang hoài nghi Giang Châu nói thật hay giả.
Biện pháp kiếm tiền mà Giang Châu nói cho bọn họ.
Có đáng tin cậy hay không?
Có khi hắn lại lừa bọn họ đến đây, sau đó thì giam lại rồi bắt bọn họ làm mấy công việc tốn sức thì sao?
Ở thời đại này.
Có không ít người mất tích.
Hai người chưa quen cuộc sống nơi đây, không thể không phòng bị.
Nhưng mà
Trên người họ cũng không có tiền, lại thêm việc thấy Giang Châu cùng Hầu tử đúng là không giống với người xấu.
Thế nên sau khi hai người họp bàn, liền nghiến răng quyết định đến phố Cao Đệ để tìm hiểu.
Kết quả là nhìn thấy Hầu tử đang bán quần.
Hầu tử đang bị một đám người vây quanh, bận đến tối mày tối mặt.
Hai người quá kinh ngạc, liền đếni xem một hồi, phát hiện thực sự là đang bán quần!
Việc làm ăn này tốt đến dọa người, quả là khiến cho hai người bọn họ mở rộng tầm mắt!
Tề Lỗ Sinh cùng Tề Lỗ Danh cuối cùng cũng tin tưởng rằng hai người kia cũng có bản lĩnh.
Đi theo bọn họ nhất định sẽ kiếm được tiền!
Ít ra!
Có thể kiếm được đủ tiền về nhà!
………….