Sau một ngày bận rộn, mãi đến bảy giờ tối đám đông mới dần tản đi.
Tề Ái Phân đang cầm chổi quét lại sân cho sạch se
Có quá nhiều người tới đây, thế nên mặt đất bị phủ bởi một lớp vỏ dày của hạt dưa và những thứ lặt vặt.
Cũng may đây là nền xi măng.
Dễ quét hơn nhiều so với nền sân bằng bùn đất trước kia.
Tề Ái Phân quét được một nửa.
Thì thấy Trương Tài Thắng cũng đang cầm lấy một cây chổi để quét phụ.
Bà vội vàng cười nói: "Anh Trương, anh mau về đi! Rác ở đây không có nhiều, tôi quét một chút là xong! Hôm nay anh vất vả nhiều rồi! Phải bận bịu chạy khắp nơi!"
Giang Phúc Quốc cũng đi tới, vươn tay vỗ nhẹ vào vai Trương Tài Thắng.
Ông không nói.
Chỉ đưa một gói thuốc lá qua.
"Làm một điếu đi!"
Giang Phúc Quốc nói.
Trương Tài Thắng lập tức xua tay từ chối.
"Sao tôi có thể lấy thuốc lá của anh được?"
Trương Tài Thắng buồn bực nói tiếp: "Mấy ngày nay, nếu mà không phải anh đưa tôi đi làm ăn, thì đến cám tôi còn không có mà ăn.
Bây giờ có đủ tiền mua được cả gạo, cuộc sống không biết tốt lên bao nhiêu lần! Tôi còn chưa biết làm thế nào để cảm tạ anh đây này! "
Ông nói rồi vội cầm chổi đi quét sân.
"Cái sân này cũng không lớn, quét xong thì tôi về!"
Trương Tài Thắng nói rồi cười toe toét.
Tề Ái Phân cùng Giang Phúc Quốc chỉ biết nhìn nhau.
Cả hai không biết làm sao, chỉ có thể để Trương Tài Thắng thích làm gì thì làm.
Giang Châu bước ra sân.
Hắn vừa rút ra được nửa điếu thuốc trong cái xó xỉnh nào, chuẩn bị đưa cho Giang Phúc Quốc.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ ngoài sân.
Sau đó, có tiếng người gõ cửa.
"Giang Châu?"
"Giang Châu, cậu có ở đó không?"
Giang Châu sửng sốt.
Vừa nghe là hắn đã biết giọng nói này là của Trương Mỹ Vân.
Trong sân.
Cơ thể của Trương Tài Thắng căng cứng lại gần như giống với một phản xạ có điều kiện, ông vội vàng đặt cây chổi vào trong góc.
Hiển nhiên là bây giờ không thể ra ngoài.
Ông do dự rồi liếc nhìn Giang Phúc Quốc.
"Tôi, tôi sẽ trốn trong chuồng lừa, con gái tôi cũng không muốn gặp tôi."
Không đợi Giang Phúc Quốc lên tiếng, ông đã vội vàng chạy vào chuồng lừa.
Giang Chu bước tới, mở cổng.
Trong đêm mù sương, hắn nhìn thấy Trương Mỹ Vân khóc đến mức đôi mắt sưng húp.
Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vừa mê mang vừa thống khổ.
Giang Châu thấy mà giật mình.
"Chị Mỹ Vân?"
Lúc này Liễu Mộng Ly cũng đi ra.
Nhìn thấy Trương Mỹ Vân, cô lập tức rót một cốc nước nóng đưa cho Trương Mỹ Vân.
"Chị Mỹ Vân, chị bị sao vậy?"
Trương Mỹ Vân nhận lấy rồi bước vào trong sân, uống vài ngụm nước nóng rồi ngồi xuống để bình tĩnh lại.
Trong sân, lũ trẻ đang rượt đuổi đùa giỡn với nhau..
Đoàn Đoàn Viên Viên nhìn thấy Trương Mỹ Vân, rồi khi thấy cô ấy đến gần, hai tiểu bảo bối liền lại chạy lại với một nụ cười, mỗi đứa hô một câu "Chào dì!".
Cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng đã phục hồi lại tinh thần.
Tề Ái Phân cũng vội vàng chạy đến rồi đưa cho cô hai cái bánh.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Tề Ái Phân lo lắng nói: "Ăn chút gì đi, có đói không?"
Chỉ là.
Giờ khắc Trương Mỹ Vân làm gì còn tâm trạng để ăn uống nữa chứ?
Cô lắc đầu, lại cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Với đôi mắt đỏ hoe, cô nhìn chằm chằm vào Giang Châu nói: "Giang Châu, hôm nay chị đến nhà chú chị."
"Nhưng, nhưng chú ấy, chú ấy đã đến Bằng Thành từ nhiều năm trước rồi! Chú ấy không bao giờ quay lại nữa!"
Trương Mỹ Vân càng nói càng kích động.
"Không phải em nói những thứ kia là do chú của chị đưa cho sao?"
Giọng của cô mang theo thanh âm nức nở: "Giang Châu, tại sao em lại nói dối chị?"
Đối với Trương Mỹ Vân mà nói.
Cả đời cô như bèo không rễ.
Từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, người thực sự quan tâm đến cô, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Kể từ khi người chú kia gửi đồ cho cô vào hai năm trước.
Đối với một người cặm cụi làm việc một mình trên huyện như Trương Mỹ Vân mà nói, nó chẳng khác gì việc một linh hồn phiêu bạt đã tìm được một cọng cỏ để bám vào.
Bây giờ cuối cùng cô đã kiếm được tiền, muốn trở về giúp người chú của mình mở mày mở mặt.
Chỉ cần biết cô có đủ tiền, chú cô cũng thấy yên tâm.
Nhưng mà.
Thật không ngờ, hôm nay cô vừa đến thôn Thủy Qua, lại thấy ngôi nhà bằng đất của chú cô chỉ còn còn một nửa.
Trương Mỹ Vân vốn tưởng rằng chú mình đã xây nhà ở chỗ khác trong thôn.
Kết quả là cô chạy quanh làng đi hỏi rất nhiều người, cuối cùng đến gặp tận trưởng thôn thì mới biết gia đình chú đã chuyển đi nơi khác.
Bọn họ đã đến Bằng Thành trong nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy trở lại.
Trương Mỹ Vân biết tin này xong như gặp phải sấm sét giữa trời quang.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng trở về?
Thế thì trong hai năm qua, ai là người mang đồ đến cho cô trong những dịp liên hoan và sinh nhật?
Đầu Trương Mỹ Vân giờ là một mớ hỗn độn.
Phản ứng đầu tiên của cô là tìm đến Giang Chu.
Dù sao thì Giang Châu cũng đã mấy lần mang đồ đến, đều nói là đồ của chú cô gửi tới.
Giang Châu sao có thể nói dối cô được chứ?
Mắt Trương Mỹ Vân giờ đã đỏ sọng.
Liễu Mộng Ly vô thức liếc nhìn Giang Châu.
Giang Phúc Quốc đang ngồi ở cửa hút thuốc lá khô, lâu lâu lại liếc nhìn về phía chuồng lừa.
Bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng.
Trong lòng Giang Châu biết bây giờ không thể che giấu nữa.
Hắn liếc nhìn Trương Mỹ Vân rồi nói: "Chị Mỹ Vân, người nào tặng đồ cho chị, chị còn không hiểu sao?"
Em còn tưởng rằng chị đã biết chút gì đó.
Dù sao thì có ai trên đời này, lại có thể âm thầm quan tâm chị đến như vậy chứ?"
Nói đến thế thôi.
Giang Châu không cần nói thêm nữa.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Mộng Ly.
Dưới màn đêm nhợt nhạt, đôi bàn tay nhỏ bé của cô vừa mềm mại lại vừa lành lạnh.
Trương Mỹ Vân đứng sững ngay tại chỗ.
Cô chỉ cảm thấy hai bên thái dương đang giật từng hồi, trong đầu ong ong.
Đúng thế.
Ai có thể lẳng lặng mà quan tâm đến cô được như vậy cơ chứ?
Nói rằng chú cô mang đồ đến cho cô một hai lần cô còn có thể chấp nhận được.
Nhưng sau khoảng thời gian dài như thế, trong nội tâm cô cũng sẽ hoài nghi chứ.
Lúc trước chú của cô cũng đâu đối tốt với cô như thế.
Làm gì có khả năng tặng đồ cho mình trong hai năm liên tiếp được?
Cô cũng đã nghi ngờ.
Thế nhưng lại không muốn đi kiểm chứng.
Cô sợ mình sẽ nhận được kết quả mà cô không mong muốn.
Trương Mỹ Vân đỏ mặt.
Nước mắt rơi lã chã.
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, làm thế nào cũng không thể cầm được nước mắt.
Giang Phúc Quốc thực sự là không thể nhìn thấy cái cảnh này thêm được nữa.
Ông gõ gõ tẩu thuốc xuống đất, đứng dậy rồi bước đi..
Ông nói với giọng nghẹn ngào: "Đời này có ai chưa từng mắc sai lầm chứ? Anh Trương mấy năm nay cũng chỉ ăn trấu nuốt rau.
Giờ vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, nhưng mà nửa xu ông ấy cũng không nỡ tiêu, chỉ nghĩ đến cách đưa tiền cho cháu.
Trong thôn của chúng ta, ông già nào có thể hết lòng vì con cháu được như vậy chứ?"
Tề Ái Phân lập tức kéo ông lại.
Ra hiệu cho ông đừng nói nữa.
Trương Mỹ Vân cúi đầu ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong đầu nghĩ ngay đến Trương Tài Thắng.
Đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy ông ấy.
Cái người mà cô gọi là cha.
Trương Mỹ Vân bỗng nhiên đứng lên.
Nhấc chân đi ra ngoài.
Giang Châu sửng sốt hô lên "Chị Mỹ Vân?"
Trương Mỹ Vân quay lại, cụp mắt xuống, khó khăn nói: "Chị...!chị quay lại xem một chút.
Lâu lắm rồi chị cũng chưa trở về đó."
Cô nói, "Trở về xem một chút."
Năm đó rất nhiều chuyện đã xảy ra, bây giờ trưởng thành biết suy nghĩ rồi, hồi tưởng lại thì lại thấy mình quá mức tính toán..
Cô cũng là một người bướng bỉnh.
Không bao giờ tùy tiện cúi đầu.
Đi ra ngoài rồi là không nhớ quay lại nữa
Bây giờ ngẫm lại, thì tất cả cũng chỉ là một chút tôn nghiêm mà thôi..