Giang Châu vội vàng nói: "Chờ đã, chị Mỹ Vân."
Hắn nói rồi lại nhìn về phía chuồng lừa.
Có chút bất đắc dĩ nói: "Chú Trương à, không thì chú đi ra nói rõ với chị Mỹ Vân được không?"
Trương Mỹ Vân choáng váng.
Ngay lập tức cô "đóng băng" tại chỗ.
Cô bàng hoàng quay lại, trong đêm đen nhìn thấy một bóng người, đang từ từ bước ra khỏi chuồng lừa.
Dáng người cao lớn năm đó giờ đã khom người xuống, chiếc áo sơ mi trên người rách nát, đôi giày vải đang đeo lâu ngày đã sờn rách.
Tóc ông cũng đã chuyển sang hoa râm, giờ đang cúi đầu, không dám nhìn cô.
Đôi bàn tay của ông đã chuyển thành tông màu nâu do quanh năm phơi nắng, lòng bàn tay phủ đầy vết nứt.
Giờ đôi tay ấy đang xoa vào nhau, hơi co lại lộ ra chút bất an.
"A Vân..."
Trương Tài Thắng khẩn trương đến mức cổ họng thắt lại, chỉ dám ngập ngừng hô lên một tiếng.
Ông ngẩng đầu, nhìn Trương Mỹ Vân rồi nở một nụ cười lây lòng.
"Bố sợ là con không chịu nhận đồ, cho nên mới nói là do chú của con cho.
Nếu như con không thích, sau này bố sẽ không cho..."
Trương Tài Thắng giải thích.
Vừa nói, ông vừa lo lắng liếc nhìn Giang Châu.
"Cháu trai cả à, chú đi về trước, ngày mai chú sẽ mang hai con gà rừng đến."
Trương Tài Thắng bước đi hai bước rồi lại quay đầu nhìn lại Trương Mỹ Vân với đôi mắt đỏ hoe.
Đây là con gái của ông.
Người thân duy nhất trên thế giới này.
Đáng tiếc.
Thật tiếc lúc còn trẻ ông không biết quý trọng, giờ già rồi, coi như là tự chuốc họa vào thân mà thôi.
Ông cúi đầu, quay người, khom lưng bước ra ngoài.
Tuy nhiên, chưa bước được vài bước.
Ông đột nhiên lại nghe thấy sau lưng mình vang lên giọng nói của Trương Mỹ Vân, giọng nói có chút run rẩy.
"Bố……"
Cô run rẩy nói: "Sao bố về nhà mà không bảo con đi cùng?"
Trương Mỹ Vân lau nước mắt.
Cô đi đến bên cạnh Trương Tài Thắng rồi nói: "Con về cùng với bố."
Thân thể Trương Tài Thắng đột nhiên kịch liệt run rẩy.
Dưới màn đêm.
Giọt nước mắt đục ngầu của ông lăn dài trên má.
"Chào……"
Trương Tài Thắng lên tiếng, cố gắng rút ra từng từ từ bên trong cố họng của mình.
"Về… về…về nhà! Bố đưa con về nhà xem một chút."
Hai người một trước một sau, rời khỏi nhà Giang.
Giang Châu thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra.
Trong lòng hắn biết rõ rằng cái bức chướng ngại này thể nào cũng sẽ được xuyên thủng.
Nhưng không ngờ nó đến sớm như vậy.
Xem ra.
Cái kết này cũng khá là viên mãn rồi.
…………
Thời gian cứ thế mà trôi qua nhanh chóng.
Nhà mới xây xong, gia đình mới ở được một hai ngày thì cũng không nên quá ồn ào.
Giang Phúc Quốc hiện đã kiếm được tiền, cái eo của ông cũng thẳng hơn không ít.
Ai trong làng nhìn thấy ông cũng tươi cười chào hỏi.
Thời gian này ông thường mang theo hai đứa cháu ngoại, hai đứa cháu gái tiện thể mang thêm cả Trần A Tinh đi chơi.
Lái xe lừa rồi đi thu mua gà rừng và thỏ hoang trong thôn.
Những lúc rảnh rỗi, ông lại dắt theo một đám trẻ con xuống sông tắm và bắt cá.
Mấy ngày nay, cả đám đều đen hơn một chút, cũng trông rắn chắc khỏe khoắn hơn không ít.
Nhất là Trần A Tinh.
Khi mới đến từ Quảng Châu, A Tinh gầy như một con gà bệnh, trên người không có nửa lạng thịt, lúc nào trông cũng rụt rè và ốm yếu.
Sau khoảng thời gian lăn lộn trong sông lớn núi cao chốn thôn quê.
Bây giờ cũng đã trở thành một con khỉ bùn rồi.
Hôm nay.
Buổi sáng, Đoàn Đoàn Viên Viên còn đang ngủ say thì Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly đã dậy.
Ban đầu cả hai dự định sẽ đưa cả Đoàn Đoàn Viên Viên đi cùng.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cả hai đã nghĩ lại.
Đầu tiên, lần này cả hai đến thành phố Thượng Hải, không biết là sẽ phải đối mặt với những gì, họ sợ hai đứa nhỏ nếu ở đó sẽ gặp nguy hiểm.
Thứ hai, Giang Thấm Mai hiện đang ở nhà.
Đại Phi Tiểu Phi, còn có Trần A Tinh và Giang Hạo Minh đều ở nhà.
Nhiều trẻ con thì cũng có nhiều bạn chơi cùng, không phải lo lắng hai tiểu bảo bối sẽ buồn.
Anh cả Giang Minh và chị dâu Diêu Quyên đã đến Phí Thành để quản lý nhà máy may Thanh Thanh.
Giang Châu vẽ một bản thiết kế, rồi nhờ anh mang đến để chỗ Vu Tự Thanh để chỉnh sửa lại trước khi bắt đầu tuyển người để sản xuất lại.
Hai người không mang theo quá nhiều đồ.
Mùa hè thì cũng ít cần phải thay quần áo hay giặt giũ.
Sau khi sửa soạn xong đồ rồi bỏ vào rương, cả hai rời thôn Lý Thất thẳng tiến đến thành phố Thượng Hải khi trời vừa hửng sáng.
…………
Đi hết một ngày một đêm..
Sau một hồi nhìn cảnh sắc chập trùng bên ngoài chuyến tàu, cuối cùng sau một hồi còi tàu ngân dài, mọi người đã đến Thượng Hải.
Giang Châu dọn dẹp hành lý rồi đứng dậy nắm tay Liễu Mộng Ly, hắn phát hiện trong lòng bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh.
"Vợ à?"
Giang Châu nhẹ giọng nói: "Sao vậy?"
Liễu Mộng Ly lắc đầu.
Cô hít sâu một hơi, đứng dậy rồi đi theo Giang Châu ra ngoài xe lửa.
"Em chỉ...!hơi lo lắng."
Liễu Mộng Ly ngẩng đầu lên nhìn Giang Châu, miễn cưỡng nở ra một nụ cười.
Giang Châu vỗ vỗ tay cô an ủi.
"Không sao."
Hắn nói: "Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt với nó".
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Thành phố Thượng Hải vào những năm 1980 có đầy những con hẻm.
Không phồn hoa giống như là hậu thế, xung quanh chỉ toàn là gạch xanh ngói xám, người đi bộ cùng đi xe đạp chiếm phần lớn.
Sinh cơ bừng bừng, cực kỳ náo nhiệt.
Nếu để nói về chỗ phồn hoa, thì phải kể về Tô Giới.
Khắp nơi đều là những tòa nhà kiểu tây phương.
Những tòa nhà kiểu phương Tây điển hình này cũng là một trong những phần đặc sắc của Thượng Hải thời xưa.
Sau khi xuống tàu, bước ra khỏi ga, xung quanh đã thấy rất nhiều taxi đang đón khách.
Taxi ở thời đại này, không được phong cách cùng thời thượng như ở phương tây.
Mà chỉ là một "con rùa nhỏ" có ba bánh, di chuyển chậm chạp, nhưng dù sao cũng không phải dựa vào sức người.
"Đồng chí, đi xe có phải không? Ta lấy rẻ cho!"
Khi cả hai vừa ra khỏi bến thì thấy một người đàn ông trung tuổi mở cửa xe mời chào hai người.
Giang Châu gật gật đầu kéo tay Liễu Mộng Ly lên xe.
"Đi đâu vậy?"
Người đàn ông trung niên nói với giọng đặc trưng của thành phố Thượng Hải.
"Tầm này là vừa lúc để đi ăn bánh bao thịt tươi! Anh có đi không?"
Liễu Mộng Ly nắm lấy tay Giang Châu, lắc đầu.
Cô nói: "Chú à, chúng ta đi đường Đông Nam Kinh."
"Đường Đông Nam Kinh? Ý bạn là đường Anh Đại Mã đúng không?"
Người đàn ông trung niên khởi động xe, dẫn hai người vào trong đám đông, cười nói: "Nơi đó rất phồn hoa! Có rất nhiều người! Cửa hàng có thể mở cửa đến tận tám giờ tối! Cực kỳ náo nhiệt! "
Dọc đường.
Giang Châu nhìn ra ngoài, bắt đầu đánh giá về Đường Nam Kinh.
Đây là một trong những nơi thịnh vượng và phát triển nhất của thành phố Thượng Hải, cho dù giờ là những năm 80 thì vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Đường Nam Kinh Đông, ở gần Bến Thượng Hải, là thuộc địa của đế quốc "mặt trời chưa bao giờ lặn."
(D/G: Nước Anh hồi trước nhiều thuộc địa đến nỗi quốc gia này đã từng tuyên bố rằng "Mặt trời không bao giờ lặn trên nước Anh")
Vì vậy mà nếu phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, bạn có thể thấy dấu vết được lưu lại ở khắp mọi nơi.
Bên ngoài cửa sổ xe là khách sạn Hòa Bình, cửa hàng bách hóa số 1 Thượng Hải, cửa hàng ăn uống số 1, công ty thời trang quần áo số 1 ….
tất cả cứ thế mà lướt qua.
Trong quá khứ, có Hiệu sách Tân Hoa xã, Cửa hàng tơ lụa và tơ tằm Thượng Hải, v.
v.
Những mặt tiền của cửa hàng này đều có phong cách sang trọng, là những cửa hàng thịnh vượng nhất và lớn nhất trong thời đại này.
"Chỗ, dừng lại ở chỗ này là được!"
Khi nhìn về phía trước, mắt Liễu Mộng Ly đột nhiên hơi sáng lên.
Cô lập tức đưa tay chỉ ra ngoài cửa kính xe.
"Được!"
Người đàn ông trung niên gật đầu rồi đỗ xe cạnh lề đường.
Giang Châu đưa tiền, sau đó cùng Liễu Mộng Ly xuống xe.
Hắn nhìn về hướng Liễu Mộng Ly chỉ.
Ở đó có mấy tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây nằm san sát nhau.
Hàng rào sơn đen giờ đã bong tróc đi không ít
Trên đó có một tấm biển bằng gỗ với bốn chữ - Dinh thự Quang Vinh..