"Này? Giang Châu, anh đi đâu vậy?"
Liễu Mộng Ly nghi ngờ hỏi.
"Tìm anh trai nói chuyện.
"
Dưới cây long não.
Giang Minh đang định châm điếu thuốc thứ hai.
Nhưng còn chưa kịp buông tay, một bóng người đã ngã xuống trước mặt, sau đó thuận tay rút điếu thuốc trong tay anh ra.
Giang Minh cau mày, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Châu.
"Sao lại là em?"
Giang Minh buồn bực nói: "Sao lại lấy thuốc của anh? Trả cho anh.
"
Giang Châu nhét điếu thuốc vào trong hộp thuốc, cũng tìm một chỗ ngồi xuống, buồn cười nhìn anh: "Anh cả, anh có chuyện gì vậy? Cãi nhau với chị dâu à?"
Giang Minh: "! "
"Chị dâu bao năm qua đều siêng năng, tận tâm với gia đình, đối tốt với Hạo Minh, không có gì để nói!"
Giang Châu nói: "Cho dù chị ấy không đề cập đến, chúng ta cũng nên đưa tiền cho chị ấy, để chị ấy gửi về nhà, đừng để người phía nhà mẹ chị ấy coi thường chị ấy, không phải sao? Xưởng may chúng ta xây dựng nên, sẽ có tiền, không cần để tâm đến số ít này.
"
Giang Minh sửng sốt.
Cau mày, nhìn hắn: "Em cho rằng anh sẽ giận cô ấy vì tiền sao?"
Giang Châu dừng lại.
"Em quá coi thường anh rồi.
"
Giang Minh bực bội nói: "Kiếm tiền, ít nhiều miễn cho no bụng là được, cô ấy mang cho nhà mình, anh đều không nói nửa lời.
"
Giang Châu: "! "
"Vậy là vì chuyện gì?"
Mí mắt hắn giật giật, chỉ cảm thấy có hơi gượng gạo.
Vốn dĩ cứ nghĩ là do chị dâu gửi tiền về nhà mẹ đẻ nên anh cả khó chịu trong lòng, nhưng không ngờ không phải vậy.
Sắc mặt Giang Minh thay đổi, quai hàm cắn thật chặt.
Vừa định nói lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cả hai cùng quay đầu nhìn ra cửa.
Giang Châu chỉ nhìn thấy một cô gái tươi tắn xinh đẹp, mặc một chiếc váy vải lụa mỏng màu đỏ hai lớp, tóc xõa ngang vai, thò đầu, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, nhìn vào bên trong.
"Anh Giang!"
Cô cười nói: "Em mang hộp cơm này đến trả cho anh! Đồ ăn rất ngon, cảm ơn anh!"
Giang Minh lập tức đứng dậy, đi ra ngoài, cầm lấy hộp cơm từ trong tay cô gái.
Cô gái nói: "Anh Giang, buổi tối anh có rảnh không? Ông nội lại có vẻ khó chịu ở lưng! "
Cô gái nói, hốc mắt hơi đỏ, cắn chặt môi, vẻ lo lắng.
Giang Minh ngẩn người hồi lâu, sau đó gật đầu.
"Muộn một chút tôi sẽ ghé qua, cô bảo ông cụ đừng trông chờ.
"
Cô gái nghe vậy, lúc này mới lộ ra nụ cười.
"Vậy em về trước!"
Cô nói rồi lại lấy một túi vải từ phía sau đưa cho Giang Minh, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng.
Diêu Quyên nghe thấy động tĩnh vốn định ra ngoài phụ giúp nấu ăn, sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức tái nhợt, quay người lau nước mắt rồi lại trở về phòng, lần này, cả cửa cũng đóng chặt.
Giang Châu: "! ??!!"
Chờ một chút!
Điều này không đúng!
Mí mắt Giang Châu nhảy dựng, không đợi Giang Minh nói gì, hắn đã đoạt lấy cái túi trên tay Giang Minh.
Mở ra và nhìn vào bên trong.
Ối trời!
Bên trong lại có một cái gối, trên đó có ghi dòng chữ - "Anh Giang Minh, đây là quà cảm ơn, xin anh hãy nhận lấy.
"
Giang Châu dù gì cũng là người đã sống hai kiếp.
Ngay lập tức hiểu ra.
Sắc mặt lạnh lùng, quay đầu nhìn Giang Minh, hắn gằn từng chữ: "Anh cả, anh đã mắc phải sai lầm chính trị! Anh quá có lỗi với chị dâu!"
Giang Minh nghe xong lời này, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi!
"Em trai! Em chớ nói lung tung! Chuyện này không phải như em nghĩ!"
Giang Minh cũng là một người tính tình ngay thẳng.
Ngay lập tức, ở trước mặt Giang Châu, kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện này.
Thì ra trong khoảng thời gian này, sau khi Giang Minh trở về, anh đã luôn cùng Vu Tự Thanh lên kế hoạch cho chuyện quần áo kiểu mới.
Đúng lúc sắp xếp quần áo xong, Giang Châu chuẩn bị đi mua vải thì đã xảy ra sự cố trên đường.
Giang Minh đạp xe đến xưởng in nhuộm, không ngờ lúc qua đường, không cẩn thận đụng phải một cụ già.
Cụ già lập tức ngã xuống đất.
Giang Minh vội vàng đưa ông đến bệnh viện.
Bệnh viện chẩn đoán không có chuyện gì đáng ngại, chỉ đụng xương sụn sưng bầm tím, phải nghỉ ngơi một thời gian mới khỏi.
Lúc nằm viện, cháu gái của ông cụ cũng đến.
Cô cháu gái này tên là Tề Hà Phi, cô rất xinh đẹp và trẻ trung.
Mấu chốt ở chỗ, sống nương tựa cùng cụ ông, cha mẹ đã mất từ lâu.
Tề Hà Phi vừa tới, thấy cụ ông ngã thành ra như vậy, lập tức khóc không ra hơi.
Cụ ông té bị thương.
Lau người và thay quần, để một cô gái làm dù sao cũng không tiện.
Giang Minh tính tình chính trực, sợ người ta nói mình đụng phải người không chịu trách nhiệm, cho nên dứt khoát mỗi ngày tan làm đều đi chăm sóc ông cụ.
Thường xuyên qua lại, Tề Hà Phi và Giang Minh cũng trở nên thân thiết hơn.
Sau đó thì cô thường xuyên chạy đến sân nhà.
Dăm ba hôm lại gửi một thứ gì đó cho Giang Minh.
Nói là quà cảm ơn, không đáng tiền.
Cô nói cũng không sai.
Đích thực là một số món đồ lặt vặt không đáng bao nhiêu tiền, nhưng rất nhiều trong số đó đều là do cô gái tự làm.
Chẳng hạn như khăn tay.
Chẳng hạn như bánh bao tự làm.
Hoặc là một bức tranh nhỏ.
Vân vân và mây mây.
Mấy lần Giang Minh không có nhà, Tề Hà Phi liền giao trực tiếp vào tay Diêu Quyên.
Giang Minh tính tình cục mịch, không biết tâm tư của cô gái, nhưng Diêu Quyên làm sao có thể không biết?
Hai vợ chồng nhất thời nảy sinh khúc mắc.
Giang Minh tính tình bộc trực, không quanh co.
Đối với anh mà nói.
Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ nghĩ rằng mình không làm gì có lỗi với Diêu Quyên, anh cũng không cảm thấy chột dạ!
Thêm vào đó.
Ông cụ đó, không biết là do lớn tuổi hay thực sự té nặng.
Luôn miệng nói mình đau hết chỗ này đến chỗ kia.
Tóm lại là luôn thay đổi cách gọi Giang Minh tới.
Thường xuyên tới lui.
Chuyện đã trở thành như bây giờ.
Sắc mặt Giang Minh đen như đáy nồi.
Anh buồn bực nói: "Chuyện này anh không thẹn với lòng, anh không làm gì có lỗi với chị dâu của em cả! Anh cũng không có suy nghĩ ong bướm đó!"
Giang Châu chỉ cảm thấy ấn đường đau nhức.
Ài!
Anh cả này của mình!
Thực sự quá không hiểu phụ nữ!
Giang Châu vốn dĩ muốn giải thích với anh ấy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh ấy nhất định sẽ không nghe.
Giang Châu lúc này mới suy tư một chút rồi nói: "Như vậy đi, đêm nay em giúp anh xem ông cụ này, sao hả?"
Ông già này.
Thật là tinh quái.
Bác sĩ cũng đã nói không có gì nghiêm trọng, mà thường xuyên tới lui như vậy non nửa tháng vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi?
Bao gồm cả cô gái Tề Hà Phi đó.
Nghĩ sao mà lạ.
Hầu hết các cô gái thời đại này đều sống khép kín và hòa nhã.
Nhưng cho dù là một vài cô có tính tình đanh đá, nói cho cùng, đều coi trọng danh dự quan trọng hơn cả mạng sống.
Nếu không biết anh cả Giang Minh của hắn chưa kết hôn thì còn được.
Đây rõ ràng đã gửi đồ đến tay vợ người ta, sao lại còn chạy tới tặng đồ như vậy?
Giang Châu suy tư.
Đặc biệt là sau khi sống hai kiếp, có một số chuyện nhìn thấu suốt hơn Giang Minh nhiều.
Cô gái này, ông già này, đều không đúng đắn lắm.
Giang Minh nghe vậy, liếc nhìn Giang Châu, dừng một chút rồi nói: "Em thật sự đi thay anh?"
Giang Châu trịnh trọng gật đầu.
Lập tức nhìn thấy vẻ mặt Giang Minh như trút được gánh nặng.
"Được, vậy anh cả cảm ơn em nhiều.
".