Nhà ông ngay cạnh trường học, rất là thuận tiện.
Ngô Đức Lai cầm tờ giấy kiểm tra lần lượt đưa cho hai người, mỗi người một tờ.
"Hai người làm thử xem!"
Ngô Đức Lai cười nói.
Giang Châu quay đầu liếc nhìn Lưu Mạnh Lệ.
Thì đã thấy mắt cô trở lên sáng lấp lánh, cẩn thận cầm tờ giấy kiểm tra, háo hức nhìn bài tập bên trên.
Đây là bài thi tuyển đại học năm ngoái.
Nói cách khác, từ cái này có thể chứng thực được một số phương diện, xem có thể thi đỗ đại học được hay không!
"Vợ à, Anh làm trước đây!"
Giang Châu trêu chọc cô.
Liễu Mộng Ly mỉm cười và liếc hắn một cái.
"Giang Châu."
Cô mở miệng, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm: "Cố gắng lên!"
Ngay sau đó.
Hai người bắt đầu làm bài thi.
Thành thật mà nói, Giang Châu rất tin tưởng vào Liễu Mộng Ly, nhưng bản thân hắn lại thấy việc thi đại học này vẫn là có chút quá sức.
Dù sao thì kiếp trước hắn cũng chẳng bao giờ đọc sách vở.
Mặc dù sau khi trùng sinh, biết tầm quan trọng của việc học, cộng với sự đốc xúc của Liễu Mộng Ly thế nên hắn đã cố gắng đọc sách được trong vòng nửa năm.
Nhưng chung quy lại hắn vẫn chỉ là một con gà mờ.
Cho dù trùng sinh, thì hắn cũng không thể biến nửa thùng nước thành một thùng nước đầy được.
Làm xong mấy tờ đề thi.
Trời cũng đã sắp tối.
Ngô Đức Lai vẫn luôn trông coi từ ấy đến giờ, lúc này trong lòng đã ngứa ngáy, không nhịn được đứng lên xem bài thi của hai người một chút.
Trên thực tế.
Trình độ của Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly đã vượt xa khỏi sự mong đợi của ông!
Thậm chí ban đầu ông còn nghĩ rằng hai người còn chưa biết hết mặt chữ.
Thế nhưng không ngờ bọn họ lại đã đạt đến trình độ "hạ bút thành văn"!
Đặc biệt là cô gái này, nét chữ thật là gọn gàng dễ nhìn!
Ông cẩn thận quan sát.
Liền thấy cô gái này, trả lời các câu hỏi một cách rất có trật tự.
Thậm chí cách cô trả lời mấy câu hỏi về khoa học xã hội, đều là những cách mà thậm chí ông còn không nghĩ tới!
Ngô Đức Lai càng nhìn mắt càng trừng lớn!
"Hiệu trưởng Ngô?"
Giang Châu làm xong bài thì, đưa cho Ngô Đức Lai.
Lúc này, Ngô Đức Lai đang cầm trên tay tờ giấy thi chính trị mà Liễu Mộng Ly đã làm xong, đang tỉ mỉ đọc, trên mặt vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng.
"A?!"
Ngô Đức Lai định thần lại, phát hiện Giang Châu đang gọi mình, lập tức vội vàng vươn tay cầm lấy giấy kiểm tra của Giang Châu, nói: "Làm xong rồi sao? Ồ, xem nào, xem nào!"
Ông lập tức mở tờ giấy kiểm tra của Giang Châu ra.
Cơ mà.
Có lẽ là Liễu Mộng Ly đã khiến ông khiếp sợ quá lớn.
Thế nên khi mở bài thi của Giang Châu ra, ông chỉ nhìn lướt qua rồi lại bắt đầu tỏ vẻ thất lạc.
"Hiệu trưởng Ngô, có chuyện gì vậy?"
Giang Châu hỏi: "Làm không tốt sao?"
Ngô Đức Lai nghe vậy vội vàng xua xua tay, rồi cẩn thận cất tờ giấy kiểm tra đi, sau đó mới nở một nụ cười.
"Không, tôi đã xem qua bài thi của anh, nhất là tiếng Anh."
"Trước đó giáo viên trương Thanh đã nói rằng tiếng Anh của anh rất tốt.
Tôi đã đọc qua rồi, thực sự nó rất tốt."
Ngô Đức Lai dừng lại một chút rồi nói: "Nói thế này, nếu tổng điểm mà không có điểm của môn tiếng Anh, anh vào đại học thì có chút quá sức.
Nhưng nếu có điểm tiếng Anh, thì điểm của anh lại cao vượt trội.
Nếu ôn tập thêm nửa năm nữa, thì tôi nghĩ việc anh thi vào đại học khẳng định không phải vấn đề! "
Quả nhiên.
Giang Châu không ngạc nhiên chút nào.
Hắn cười cười rồi nói lời cảm ơn.
Vào lúc này Liễu Mộng Ly cũng đã viết xong.
Cô đặt bút đi và đưa tờ giấy kiểm tra cho Ngô Đức Lai.
"Hiệu trưởng Ngô, tôi cũng đã viết rồi, ông xem qua."
Ngô Đức Lai lập tức cầm tờ giấy kiểm tra lên.
Ông tỉ mỉ đọc, càng xem càng kích động.
"Ôi, vợ của anh có thành tích này phi thường tốt!"
Ngô Đức Lai hiểu rõ rằng...
Ở thời đại này, kỳ thi tuyển sinh đại học giống như chọn tướng trong binh vậy.
Đặc biệt là trong mấy năm nay, khi mà kỳ thi đại đọc mới được khôi phục lại, người có thể thi đỗ đại học đã ít nay càng thêm ít.
Bài thi này chắc chắn là bài thi tốt nhất mà ông từng thấy!
"Có thể lên Kinh Đô học không?"
Giang Châu cười hỏi.
Ngô Đức Lai xoa xoa tay vào nhau, sau một hồi suy nghĩ thì nghiêm túc nói: "Tôi nhìn sơ qua thì rất có thể, cơ mà lúc này cũng chưa có đáp án cụ thể để đối chiếu, vì thế không thể tính được điểm cụ thể..
"
Ông nói xong liền lập tức nói thêm: "Tóm lại thì mọi người cứ cố gắng ôn tập nửa năm nữa, phấn đấu thi đại học cho tốt là được!"
"Còn về tư cách học sinh, chờ bao giờ khai giảng thì tôi sẽ giúp mọi người!"
Nghe Ngô Đức Lai nói xong.
Liễu Mộng Ly rốt cục cũng nở nụ cười.
Cô vui vẻ đưa tay nắm lấy áo của Giang Châu, nắm thật chặt.
Giang Châu vỗ vỗ vào mu bàn tay cô.
Mọi việc cũng coi như là đã ổn thỏa, hai người liền từ biệt Ngô Đức Lai.
Lúc trở ra, bên ngoài trời đã tối hẳn.
Hôm nay cũng đã gần tới rằm, trăng rất sáng.
Nhất là trên mặt đất lại có một lớp tuyết trên chưa kịp tan, ánh trăng rọi xuống làm cả mặt đất sáng như ban ngày.
Giang Châu mặc một chiếc áo khoác quân sự có một lớp bông dày.
Hắn dắt chiếc xe đạp ra, ngồi lên.
Cái xe đạp này được Giang Minh mua từ vài ngày trước.
Hắn dạy Giang Phúc Quốc lái xe đạp một lần nữa, lần này thì ngã một phát đau khiến Giang Phúc Quốc trừng mắt tức giận.
Thấy Liễu Mộng Ly chuẩn bị ngồi ở phía sau, Giang Châu lập tức duỗi tay ra, túm lấy cổ áo cô, kéo cô đi qua.
"Chuyện gì vậy?"
Liễu Mộng Ly nghi ngờ nói.
Bởi vì cổ áo bị Giang Châu kéo lên, thế nên cả đầu cô đều co vào trong cổ áo, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, đôi mắt quyến rũ sáng ngời nhìn chằm chằm Giang Châu.
Trông cực kỳ dễ thương.
"Ngồi ở phía trước."
Giang Châu cười nói.
"Ừm?"
Liễu Mộng Ly nghi hoặc nhìn Giang Châu.
Anh buông cô ra, vỗ vỗ thanh ngang xe đạp trước mặt rồi nói: "Ngồi ở đây."
Mặc dù Liễu Mộng Ly muốn ngồi ở phía sau nhiều hơn, nhưng Giang Châu lúc này đã lên tiếng, thế nên cô đành thành thật ngồi đằng trước.
Sau khi ngồi đợi một hồi, Giang Châu cũng không nhúc nhích.
Liễu Mộng Ly nghi hoặc nhìn hắn: "Lại làm sao vậy?"
Giọng điệu này khiến Giang Châu mỉm cười.
"Còn không phải là đau lòng tiểu nương tử sao?"
Giang Châu nói rồi cởi cúc áo khoác của quân đội ra.
Hắn ôm Liễu Mộng Ly vào lòng, dùng khăn quàng cổ quấn chặt lấy cô vào mình.
Nhiệt độ cơ thể của cô xen lẫn với nhiệt độ chỉ có ở Giang Châu.
Trái tim của Liễu Mộng Ly cũng ấm lên.
"Ôm chặt anh."
Giang Châu nói tiếp: "Nếu không mà ngã xuống thì thể nào cũng khóc nhè."
Liễu Mộng Ly: "????"
"Còn lâu em mới ngã!"
Cô hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng thành thành thật thật ôm lấy Giang Châu.
Lồng ngực kề nhau.
Nhiệt độ truyền cho nhau.
Trái tim Liễu Mộng Ly nhảy lên tưng tưng.
Đó thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời.
Cho dù là lúc trước sinh con, hoặc là biết Giang Châu là cha của Đoàn Đoàn Viên Viên, cô cũng không có cảm giác gì nhiều.
Nhưng bây giờ……
Cô xem như đã hiểu rõ, thế nào là tâm động, thế nào là ưa thích.
Tim cô đang đập rất mạnh.
Liễu Mộng Ly không kìm được ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của Giang Châu.
"Giang Châu."
Cô gọi hắn nhẹ nhàng như một con mèo con kêu.
"Ừm?"
Giang Châu cúi đầu nhìn xuống rồi hôn lên tóc cô.
"Em thích anh."
Cô nói.
Giang Châu mỉm cười, lấy cằm cọ cọ mái tóc bồng bềnh của cô.
Một lúc sau, hắn mới nói: "Nếu mà em thích anh, thế thì tối hôm nay em ở trên được không?"
Liễu Mộng Ly: "???"
"Thích ai thì phải chủ động, hiểu chưa?"
"Giang Châu!"
Cô bị mấy cái lời linh tinh này làm cho đỏ hết mặt.
Rồi giận dỗi vươn tay nhéo mạnh phần thịt trên eo Giang Châu.
"Em không thèm để ý đến anh nữa!"
"Vậy tối nay em có đồng ý không?"
"...!chỉ tối nay thôi đấy!".