Lý Quốc Đống nói chuyện như thể là rất tùy ý.
Vương Thông ở cạnh cũng không nghĩ nhiều, đi tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống, cầm tờ báo lên liếc mắt một cái, nói: "Tin này tôi cũng đọc rồi, Quốc Đống, không nghĩ tới anh lại hứng thú với việc này!"
Sau đó hai người bắt đầu tám chuyện.
Mà Trần Khánh đang nhếch miệng cười, cầm ấm trà trên bàn lên, tự mình rót một ly nước, rồi lại thêm chút lá trà vào.
Anh quay đầu nhìn về phía Chu Khải Văn, khá là cảm khái.
"Đúng thế, kinh doanh trong thời đại này nếu mà sơ ý một cái là biến thành buôn lậu, bị cắt luôn cái đuôi của chủ nghĩa tư bản!"
(D/G: TQ thời đại cách mạng văn hóa ví chủ nghĩa tư bản là con rắn độc, thế nên là phải cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản)
"Ông chủ trẻ tuổi kia quả là lớn gan, thế mà dám đến trường chúng ta bán đồ! Không sợ bị người khác tố cáo sao!"
Chu Khải Văn nghe vậy liền ngây ngẩn cả người.
Đầu óc y chỉ toàn là những lời Lý Quốc Đống vừa nói.
Buôn lậu?
Kết án? Vào tù?
Nói cách khác, việc kinh doanh này của Giang Châu, là có sự mạo hiểm?
Y ổn định tâm trạng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Khánh, cố gắng làm ra vẻ thản nhiên.
"Nói cũng đúng, chuyện này nếu mà bị tố cáo, thì chẳng phải anh ta sẽ bị bắt vào tù sao? Ông chủ nhỏ kia là người mới đến Bắc Kinh, theo lẽ mà nói thì sẽ không thể lấy được giấy phép kinh doanh nhanh như vậy, đúng không?"
Trần Khánh cười cười gật đầu.
Rồi xùy một tiếng.
"Tất nhiên rồi! Cậu thực sự nghĩ rằng kiếm được tiền dễ dàng như vậy sao? Rủi ro đi kèm là rất lớn! Kinh doanh thì chẳng khác gì việc treo đầu trên thắt lưng vậy!"
"Hơn nữa gần đây giấy phép kinh doanh cũng nghiêm ngặt hơn nhiều, bố tôi nói muốn được xét duyệt thì phải liên liên tục tục thông qua mấy cửa liền.
Cực kỳ trắc trở, cũng tốn không ít công phu! Không phải người gốc Bắc Kinh thì căn bản là không kiếm được! Ông chủ nhỏ kia đến đây chưa được một tháng, nhất định là chưa thể có được!"
Trần Khánh nói xong liền cầm đồng hồ điện tử trên bàn lên, lại đi ra ngoài.
Dạo gần đây anh nhìn trúng một nữ sinh khoa Trung văn.
Bộ dáng xinh đẹp, dáng người cao gầy, nhưng có chút cao ngạo.
Trong phòng, Chu Khải Văn đang ngồi bên giường, có chút sững sờ nhìn nhìn chằm chằm vào góc bàn màu xanh lá cây đã phai màu.
Một lát sau, Chu Khải Văn bỗng nhiên đột ngột đứng dậy.
"Tôi đi ra ngoài một chút, buổi chiều nếu giáo viên điểm danh thì giúp tôi một chút!"
Chu Khải Văn bước ra khỏi cửa, khi ra ngoài còn không quên quay đầu nói với Lý Quốc Đống: "Cứ nói là tôi bị ốm!"
Nói xong, y liền vội vàng rời đi.
Sắc mặt Vương Thông lập tức khó coi.
"Lại trốn tiết! Thôi vậy, để tôi điểm danh giúp hắn!
Quả thực là quá phận!"
Lý Quốc Đống không nói gì.
Anh nhìn theo bóng lưng Chu Kỳ Văn chạy ra ngoài, trong đầu đột nhiên nhớ lại những gì Giang Châu nói với mình.
Thiện và ác, cho tới bây giờ cũng chỉ là nhất niệm chi gian của bản thân mà thôi.
Không ai có thể ép buộc được cả.
Trong lòng anh cảm thấy thanh thản hơn không ít.
~~~
Chu Khải Văn ra khỏi đại học Bắc Kinh, rồi đi thẳng ra bên ngoài khuôn viên trường.
Cửa hàng mới mở cửa Giang Châu nằm ngay ở bên kia đường.
Vào những năm 1980, Bắc Kinh cũng có thể được coi là nơi phồn hoa nhất.
Những chiếc xe đạp được coi là trân quý nhất ở những huyện nhỏ, thì ở đây chỗ nào cũng thấy.
Một nhóm người có đầu óc thì đã sớm im ỉm mà phát tài, trở thành triệu phú từ lâu.
Người có quyền lực trong tay cũng không nhàn rỗi, phía đông chấm mút một tí phía tây thò tay vào một cái, tóm lại thì sẽ không để hầu bao của mình thua thiệt hơn so với người khác.
Cửa hàng điện khí của Giang Châu nằm trên một mặt tiền nhỏ, phía ngoài có treo bảng hiệu, sơn trắng chữ đỏ.
Chữ trên đó được viết một cách rất cẩn thận: "Điện khí Liễu Giang."
Trong cửa hàng, Giang Châu đang sắp xếp gọn gàng lại một lô đồng hồ điện tử mới đến.
Dù sao thì ở đại học Bắc Kinh, sinh viên cũng chiếm đa số.
Sau hai ngày mở bán, Giang Châu nhận thấy đồng hồ điện tử và máy ghi âm là thứ bán chạy nhất.
Hai thứ này đáp ứng được nhu cầu của giới trẻ, vì vậy, về cơ bản thì hai ngày này đều là đồng hồ điện tử và máy ghi âm.
Ở trước quầy có không ít học sinh, sinh viên đang nhao nhao hỏi thăm.
Giang Châu cực kỳ kiên nhẫn trả lời từng người một.
Chu Khải Văn đang quan sát cách đó không xa, một lúc sau cuối cùng mới hạ quyết tâm.
"A! Bạn học!"
Y thấy hai nam sinh chuẩn bị đi đến cửa hàng liền lập tức đưa tay ra kéo hai người họ lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Hai người dừng lại, nghi hoặc nhìn Chu Khải Văn.
Chu Khải Văn cũng không nói nhiều.
Y ngay lập tức lấy từ trong túi ra mười tệ, đưa nó cho hai người.
"Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn nhờ hai người một chút!"
Chu Khải Văn hơi cúi người xuống, lùi lại một bước, nhét tiền vào tay cậu nam sinh đang ngơ ngác.
Tiền bạc có thể xui khiến ma quỷ.
Hơn nữa là còn tận 10 tệ.
Từng này là đủ cho chi phí sinh hoạt của họ trong nửa tháng!
"Anh cần giúp gì?"
Chu Khải Văn ngay lập tức đến gần, nghiêng người hạ giọng rồi nói nhỏ một lần nữa với hai người kia.
Sau đó y nói: "Chúng ta đang bảo vệ quyền minh bạch thông tin cho mọi người.
Dù gì thì những chiếc máy ghi âm và đồng hồ điện tử này đều là những vật có giá trị!"
Hai nam sinh nghe vậy cũng cảm thấy có lý.
Nam sinh đứng gần lập tức nhét tờ mười tệ vào trong túi, rồi nói với đồng bạn bên cạnh: "Chúng ta đi theo anh ấy một chuyến, coi như là làm chuyện tốt! Nếu vạn nhất những thứ kia là đồ không rõ nguồn gốc, thế thì đó chính là buôn lậu! Phải cắt cái đuôi của chủ nghĩa tư bản! Chúng ta có nghĩa vụ phải điều tra rõ ràng!"
Thế rồi cậu bước tới cửa, gạt đám đông sang một bên, lớn tiếng nói: "Anh là ông chủ của nơi này sao?"
Giang Châu đang bỏ một chiếc đồng hồ điện tử ra khỏi hộp.
Nhìn thấy ba người đi tới, hắn lập tức thẳng lưng rồi mỉm cười.
"Đúng, là tôi."
Giang Chu cười nói: "Cậu muốn xem đồng hồ điện tử hay máy ghi âm? Còn có xe đạp nữa đấy.
Đều là kiểu mới nhất, cực kỳ thời thượng!"
Hai nam sinh nghe vậy liền đứng lên phía trước rồi nói:
"Tất cả đều là đồ quý giá, tùy tiện lấy một đồ ra thôi là cũng có có giá trị đến hàng chục nhân dân tệ.
Anh lấy những thứ này ở đâu? Có thủ tục gì không? Có hợp pháp không?"
Hai sinh viên này bắt đầu phun ra những ngôn từ chính nghĩa, nhiệt huyết sôi trào.
Nhất thời cũng làm cho rất nhiều người dừng lại, nhìn thoáng qua về hai phía người họ.
Phía sau quầy, vẻ mặt của Giang Châu đã có chút thay đổi.
Chu Khải Văn thì đứng ở một bên.
Gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Châu.
Nhìn thấy bộ dáng Giang Châu như vậy, thì cực kỳ vui mừng.
Chuyện này…tám chín phần mười là xong rồi!
"Đúng thế! Mở cửa hàng thì phải có thủ tục, giấy tờ chứng minh, giấy phép kinh doanh! Lấy ra đây nhìn chút đi! Nếu không thì anh chính là đang buôn lậu! Đang cướp tiền của sinh viên chúng ta! Đang làm như chủ nghĩa tư bản!"
Chu Khải Văn bắt đầu cất cao âm điệu.
Thanh âm này cơ hồ là đã ngay lập tức khơi dậy được cảm xúc của các sinh viên đứng ở đây.
"Đúng vậy, ông chủ Giang, đồ điện của anh mua ở đâu vậy? Có thủ tục pháp lý nào để bán chúng không? Bảo hành một năm, là thật hay giả vậy?"
"Ông chủ Giang! Đồ điện tử của ông sao lại rẻ như vậy, so với hàng trong cửa hàng bách hóa rẻ hơn rất nhiều! Tôi thấy hộp bên ngoài cũng không giống nhau, có khi bên trong lại là hàng giả! Anh có giấy phép kinh doanh không? Lấy ra cho mọi người nhìn một chút cho an tâm đi!
"Đúng thế! Lấy ra nhìn một chút! Nếu không thì đây chính là làm ăn phi pháp! Sẽ bị ngồi tù đấy!"
…..
Không hổ là người có văn hóa.
Mở mồm ra một cái là chụp mũ.
Sắc mặt Giang Chu nhất thời trở nên khó coi.
Hắn mím môi, khóe miệng giật giật, lộ ra một nụ cười gượng gạo.
"Mọi người, mọi người nghe tôi nói, cửa hàng của tôi đương nhiên là hợp pháp, thủ tục cũng đầy đủ!"
Giang Châu cố gắng gặng ra từng chữ: "Tôi mới đến Bắc Kinh, chưa quen cuộc sống nơi đây, thế nên mở cửa hàng, kiếm miếng cơm ăn.
Bán đồ ở đây cũng nhiều ngày rồi, đồ bán ở đây tốt hay không thì mọi người đều biết, đúng không?! "
Lúc nói ra câu này, mắt hắn có chút né tránh, không dám nhìn thẳng mọi người.
Chu Khải Văn sao không thể nhìn ra việc này được chứ?!
Y bắt đầu cực kỳ kích động.
Liền có chút lâng lâng.
Hắc!
Mình bắt thóp được hắn rồi!.