Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con FULL


Giang Châu không hiểu quanh co uẩn khúc trong đầu của Chu Khải Văn.
Hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Chu Khải Văn nói: "Thư."
"Thư mẹ vợ của tao gửi cho vọ tao, bị mày giấu đi."
Ngay thời khắc này, Giang Châu lập tức ưỡn thẳng người.
Cả người hắn nghiêng về trước, khí chất trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ.
Nhất là đôi mắt, khoá chặt Chu Khải Văn, khí chất kinh người cùng ánh mắt sắc bén áp bức, khiến cho đầu của Chu Khải Văn ong ong.
Gã sửng sốt, trong nháy mắt tay chân lạnh lẽo.
Quả nhiên!
Giang Châu quả nhiên phát hiện!
Chỉ là Chu Khải Văn vẫn ôm ảo tưởng, còn muốn lý sự cãi cùn.
Gã cúi đầu, dáng vẻ trốn tránh nói: "Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu, thư đâu ra cứ? Nhất định là hiểu lầm!"
Giang Châu chỉ cười khày.
Xăn hai tay áo, để lên bàn, nói: "Chu Khải Văn, không có chứng cứ tao sẽ tìm đến mày sao? Chuyện đã lộ rồi, đừng có mà che che giấu giấu, nếu mày không chịu khai thật, vậy tao đi trước, còn về thư tha thứ...!tao thấy nên vào nhà tắm mà tắm sạch cái não không có nếp nhăn của mình đi."
Giang Châu nói, đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Chu Khải Văn sửng sốt, lại càng hoảng sợ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Ai! Ai! Giang Châu! Chờ một chút!"
Giang Châu lúc này mới cười khẩy ngồi lại chỗ cũ.
Chu Khải Văn nhìn chằm chằm Giang Châu, cắn môi, một lát sau mới nói câu có tính dò xét: "Chỉ cần tôi đưa thư cho anh, ngươi sẽ viết thư tha thứ, đúng hay không?"
Giang Châu nghe vậy, gật đầu.
"Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
Hắn nghiêm túc nói.
Thế nhưng Giang Châu chưa nói một điều, từ trước tới nay hắn đều không phải là quân tử.
Nếu như nội dung thư chỉ là những chuyện thông thường thì cũng thôi đi.
Nhưng nếu Chu Khải Văn thật sự làm chuyện gì đó tổn thương Liễu Mộng Ly.
Giang Châu cũng sẽ không buông tha gã!
Chỉ là hiện nay, đối với Giang Châu mà nói.
Hắn cần phải biết rằng thư ở đâu!
Chu Khải Văn trông rất cụt hứng, nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Giang Châu, trong lòng đã hiểu, e rằng hắn thật đã biết chứng cứ.
"Thư đều để trong rương ở phòng kỳ túc của tôi, bên trong có một cái túi màu đỏ, đều ở trong đó hết."
Gã ấp a ấp úng nói, cầm giấy bút trên bàn, cực kỳ chậm rãi viết vài dòng.
"Anh cầm tờ giấy này, đưa cho bạn học trong phòng ký túc của tôi, bọn họ biết nét chữ của tôi, sẽ để anh lấy đồ đi."
Giang Châu nhận lấy, rồi quan sát.
Đại thể là nhờ bạn cùng phòng giúp gã lấy đồ đưa cho Giang Châu, v.

v…
Giang Châu nhận lấy.
Xếp xong để vào trong túi.
Vừa cười vừa liếc nhìn Chu Khải Văn: "Tao đi lấy thư, mày yên tâm, nếu như điều mày nói là thật, tôi sẽ đưa thư tha thứ."
Giang Châu nói xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Chu Khải Văn tái mặt, thấy Giang Châu muốn đi, lập tức mở miệng nói: "Giang Châu! Anh nói lời giữ lời! Chỉ cần đọc xong thư, nhất định phải đưa thư tha thứ cho tôi!"
Giang Châu dừng bước.
Hắn nhạy bén nghe ra hàm ý khác từ trong lời này.
Giang Châu quay đầu, nhìn Chu Khải Văn, lại ngồi trở về.
Bấm ngón tay, nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn, hăm he nói: "Mày đang chột dạ?"
Giang Châu hạ giọng, quan sát một lúc mới lên tiếng: "Có phải mày đã làm chuyện tổn thương Mộng Ly hay không!?"
Chu Khải Văn lạnh run cả người.
Hắn đã biết!
Biết rồi!
Chu Khải Văn cắn răng, dập đầu lắp bắp nói: "Anh… anh đã hứa rồi, xem xong thư sẽ đưa thư tha thứ cho tôi...!Giang Châu, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, anh không thể nói không giữ lời."
Giang Châu cười khẩy.
Quân tử?
Xin lỗi.
Hắn trước giờ đều không phải quân tử!
Giang Châu đứng phắt dậy, hướng người về phía trước dò xét.
"Chu Khải Văn, tốt nhất mày nói rõ ràng ngay bây giờ! Nếu không...!nếu chuyện này đến tai đại học kinh đô, mày nói xem sẽ là tình huống thế nào đây?"
Chu Khải Văn sửng sốt.
Sắc mặt lập tức trắng như trang giấy trắng.
"Mẹ kiếp! Mày chơi tao?!"
Gã vừa tức vừa gấp.
Mạch máu bị Giang Châu siết chặt.
Chu Khải Văn Đích nhanh chóng nghĩ đến rất nhiều ý nghĩ.
Cuối cùng, nghiến chặt quai hàm rốt cục nhả ra, cả người ngồi phịch ở trên ghế.
"Giang Châu...!tôi sẽ nói hết cho anh biết, thế nhưng oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này cũng không phải do một mình tôi..."
- Xoạch.
Nhưng ngay khi Chu Khải Văn sắp nói ra, cửa phòng vẫn đang đóng chặt chợt mở ra.
Trương Liễu đi đến.
Y liếc nhìn Chu Khải Văn uể oải chán nản, nghĩ đến đều gì đó, sau đó đi tới, vươn tay, khẽ gõ vào mặt bàn.
"Người đến rồi."
Y nhẹ giọng nói.
Chỉ ba chữ thật đơn giản, lại khiến cho Chu Khải Văn vốn đang chán nản sửng sốt.
Gã ngẩng mạnh đầu, trong ánh mắt cứ như có ánh sáng.
"Đến?! Người đến?!"
Gã vô cùng kích động, vươn tay, dùng sức chà chà mặt, lại rất nhanh siết chặt tay, nện mạnh lên bàn, văng tục.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc đã tới!"
Bầu không khí bỗng thay đổi khiến cho Giang Châu mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Trương Liễu cười chuyển một cái ca tráng men cho hắn, bên trong chứa nước nóng, sau đó nói: "Đồng chí Giang, thời gian đến rồi."
Giang Châu là một người thông minh.
Vào thời đại này, thời gian dài ngắn, không phải đều do người định đoạt?
Lúc nãy khi mình tới, Trương Liễu này còn cười híp mắt, nhưng bây giờ...
Lại ngang nhiên đuổi người.
Lại nhìn Chu Khải Văn.
Gã đã tỉnh táo lại.
Gã đứng thẳng người, nhìn Giang Châu, khóe miệng kéo ra một nụ cười, nói: "Đồng chí Giang, điều nên nói ta đã nói xong! Anh trở về đi!"
Giang Châu: "..."
Việc đã đến nước này, cho dù hắn có ngu đi nữa, cũng nhìn ra chút đầu mối.
Chỗ dựa vững chắc của Chu Khải Văn tới rồi.
Giang Châu nhìn chằm chằm Chu Khải Văn, cười cười, lập tức mở miệng nói: "Chu Khải Văn, nếu như tao phát hiện mày làm chuyện không thể tha thứ, vậy thì dù có nhiều người hơn nữa che chở mày, tao cũng nhất định phải để cho mày trả giá thật lớn."
Giang Châu nói xong, xoay người rời đi.
10 phút sau.
Cánh cửa lần nữa được mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác da màu đen bước vào.
Kẻ đó để kiểu tóc thịnh hành nhất Hong Kong tron năm nay, mặc một chiếc áo khoác da rộng màu đen, một chiếc quần jean xanh nhập khẩu, mang giày da trâu.
Đi tới, liếc nhìn Chu Khải Văn, khinh thường nói: "Xem cái dáng vẻ vô dụng này của mày đi! Đúng là đồ gan thỏ!"
Chu Khải Văn giận mà không dám nói gì.
Chỉ cười cười, nói: "Em cũng hết cách mà, ai biết Giang Châu thông minh như vậy."
Người thanh niên nghiêng đầu nhìn gã, nói: "Khai tao ra sao?"
"Nào dám?! Không thể nào! Tiểu Liễu tổng, anh yên tâm! Dù em ăn tim gấu mật báo, cũng sẽ không khai anh ra ngoài!"
Liễu Học Văn hiển nhiên không tin hoàn toàn.
Y lấy ra một phong thư, để lên bàn, nói: "Số tiền này cầm đi, chặn miệng của mày thật chặt! Gặp loại chuyện này, dùng đầu óc một chút, đừng có dùng cái mông thay cái đầu!"
"Sau này không có chuyện gì, đừng tới tìm tao, chuyện tôm tép gì cũng để tao phải giải quyết, mày là sinh viên đại học, éo học được gì hả?"
Liễu Học Văn nói, xoay người bỏ đi, trước khi đi lại nói với Trương Liễu vài câu, người sau vội khom người, gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
Chu Khải Văn liếc nhìn phong thư trước mặt.
Một xấp thật dầy.
Hiển nhiên không ít tiền.
Chu Khải Văn từ bên trong rút ra hai tờ nhân dân tệ, đưa cho Trương Liễu.
Người sau vội nhận lấy.
Chu Khải Văn ước lượng số tiền này, vẻ mặt càng thêm mừng rỡ.
Có tiền, là gã có thể đền tiền cho Giang Châu.
Sau đó...
Mẹ kiếp.
Thằng nông dân đê hèn Giang Châu, lại chơi mình một vố lớn như vậy!
Gã không thể nuốt trôi cục tức này!
Hơn nữa, cùng quan trọng nhất, chỉ cần ngày nào Giang Châu còn ở tại kinh đô, gã sẽ ăn ngủ không yên ngày đó!
Lúc này đây, là mình không chuẩn bị, đánh giá thấp Giang Châu, bị hắn gài bẫy.
Tuyệt đối không có tiếp theo!
Gã cũng không tin, đường đường sinh viên đại học như mình, sẽ đấu không lại một thằng nông dân?!
Lúc đầu đưa thư đi, lại không có hồi âm, Chu Khải Văn còn tưởng rằng người nọ không thèm để ý đến mình nữa, lúc này mới bất đắc dĩ cúi đầu trước Giang Châu.
Mà bây giờ, Liễu Học Văn xuất hiện!
Gã có chỗ dựa rồi!
~~~
Giang Châu tìm Lý Quốc Đống.
Đưa tờ giấy cho gã nhìn, người sau nhận ra chữ viết của Chu Khải Văn, lập tức trở lại ký túc xá, từ trong rương lấy ra một túi vải đỏ giao cho hắn.
"Chu Khải Văn bị bắt rồi sao?"
Lý Quốc Đống cau mày nhìn Giang Châu.
Giang Châu khoát khoát tay, cười nói: "Hắn không phạm tội gì lớn, nhiều lắm bị tạm giam, không cố ý hành hung, muốn ngồi tù, còn chưa đủ tư cách."
Lý Quốc Đống sửng sốt.
"Tôi không có ý này, ý của tôi là..."
Giang Châu nhếch miệng cười.
"Bạn học Lý, tôi hiểu ý của cậu."
Giang Châu đưa tay, vỗ vai cậu ta: "Có đôi khi, quá thiện lương chưa chắc là chuyện tốt."
Lý Quốc Đống không nói gì.
Giang Châu tùy ý hỏi: "Sau khi cậu tốt nghiệp đã có dự định gì chưa?"
Đề cập đến chuyện tốt nghiệp.
Con mắt của Lý Quốc Đống lập tức sáng lên.
"Đương nhiên là dấn thân vào xã hội chủ nghĩa, làm ra cống hiến vì kiến thiết quốc gia của chúng ta! Thành một con đinh ốc của quốc gia, trở thành một viên ngói một viên gạch kiến thiết tòa nhà khổng lồ! Quốc gia cần tôi đi nơi nào, tôi sẽ đi nơi đó!"
"Chỉ cần có lý tưởng, nơi nào cũng có thể nở hoa!"
Thanh âm vô cùng dõng dạc.
Mang theo sự bồng bột cùng dại dột của thời đại đó.
Giang Châu nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy cậu ta hơi quen mắt.
Trong đầu hắn, một bóng người bỗng nhiên nhanh như cắt hiện ra.
"Nhà cậu...!chẳng lẽ ở Giang Khê sao!?"
Đời trước mình từng buôn bán qua nơi đó.
Địa linh nhân kiệt, đất thiêng xuất hiện hiền tài, người từ nơi đó đều xuất sắc xinh đẹp.
Còn xuất hiện một vị "quan phụ mẫu" rất vĩ đại.
Bắt đầu từ chức trưởng trấn, trải qua nhiều thăng trầm, đến thủ đô làm viên chức chính phủ.
Dù làm bất kỳ cương vị nào, đều vất vả làm việc, thật sự vì dân phục vụ.
Trên bàn ăn, hắn từng nghe không ít người nhắc đến.
Chỉ là mỗi lần đều là dùng Lý trấn trưởng thay thế, rất ít nghe tên thật.
Giang Châu nghe qua một hai lần, thế nhưng nhiều năm như vậy, cũng đã quên.
Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy Lý Quốc Đống, thấy gò má kiên nghị trầm ổn, còn có đôi mắt rạng ngời rực rỡ của cậu ta, mỗi góc độ đến cực kỳ giống điều nhắc đến trên báo chí.
Hắn mới nhớ ra.
Lý Quốc Đống gật đầu, rất bình tĩnh.
"Đúng, đến từ Giang Khê, nếu có thể, tôi hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể được gọi về, vì những hương thân phụ lão đã gom góp tiền cho tôi đi học, làm ra cống hiến của mình."
~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui