"Dương Thụ Long!"
Anh ta cười hề hề, bắt tay Giang Châu.
Hai người coi như làm quen.
Giang Châu làm người, mặt lạnh, tim nóng.
Mỗi lần nhìn thấy Dương Thụ Long ăn mảnh nhỏ bánh màn thầu, hắn thầm hiểu, cũng không nói ra, chỉ là lúc mua cơm hộp sẽ mua thêm một phần.
Dương Thụ Long mấy lần đều cảm kích rớt nước mắt.
Há miệng, huyên thuyên, dùng giọng đặc sệt Bắc Kinh, kể hết chuyện của thủ đô từ tận hàng trăm năm trước.
Giang Châu coi như nghe để giải buồn cũng không tệ.
Dọc theo đường đi, tiếng tàu chạy ầm ầm, lúc đến Dương Thành đã là hai ngày sau.
Giang Châu tạm biệt Dương Thụ Long, một mình ngồi xe, đi tìm Trần Mã Long.
Sau khi đợi trong tiệm may cả tiếng đồng hồ, Trần Mã Long mới đến.
Nhìn thấy Giang Châu, y sửng sốt, đi tới, ngạc nhiên vỗ vỗ bả vai của Giang Châu.
"Ủa em tới rồi sao? Sao không báo một tiếng, để anh đi đón em nha!"
Trần Mã Long nói, chỉ chỉ vào chiếc xe đang đậu ở lối đi bộ bên ngoài.
Lada, phong cách Đức, rất giống với Jeep hiện tại, toàn thân đều là màu trắng, cũng là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay.
"Mới mua, lái đi chơi đã lắm!"
Giang Châu cười cười.
"Anh có bằng lái xe không?"
Trần Mã Long đưa tay móc từ trong túi quần.
"Mua, 1,000 tệ! Chú muốn không, anh mua cho chú một chiếc lái cho vui!"
Đây là bằng lái xe đời cũ, bìa ngoài màu đỏ, bên trong có dấu in nổi, nhưng kiểu dáng xe, tên chủ sở hữu,… đều được điền bằng tay.
.
"Không cần, chờ em có tiền mua xe sẽ tự mua một cái.
"
Giang Châu cười trả lại cho y.
Trần Mã Long có vẻ đang rất vui vẻ, lại đưa Giang Châu đi ăn cơm.
Hai người ngồi trên bàn ăn, chọn món, Trần Mã Long hỏi: "Con người chú, khôn khéo có đầu óc, không có việc thì chẳng đến chỗ anh làm gì, nói đi, có chuyện gì?"
Giang Châu nói: "Đương nhiên là làm ăn.
"
"Làm ăn? Kinh doanh trang phục?"
Y nói xong, lại lắc đầu, đánh giá Giang Châu: "Kinh doanh trang phục đã đi vào quỹ đạo, sao em lại tới đây vì chuyện đó được! Để anh đoán một chút! "
Trần Mã Long kéo dài âm điệu, ném một củ lạc vào trong miệng.
Chợt bật cười.
"Chẳng lẽ là kinh doanh thiết bị điện sao?"
Giang Châu bèn tươi cười đáp.
"Anh Long thông minh.
"
Trần A Long xì một tiếng, rót chén rượu cho mình: "Thông minh đi nữa cũng không thông minh bằng người nội địa các chú! Kiếm tiền đủ mọi cách, sao anh bằng các chú được?"
Y uống một ngụm rượu, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như em kinh doanh thiết bị điện, anh có thể tiến cử người cho em, kinh doanh trang phục trong tay anh mới vừa phát triển tốt, anh không có hơi sức đâu đi kinh doanh thiết bị điện.
"
Lúc này cơm nước đã được bưng lên.
Trần Mã Long đẩy bình rượu qua, nói: "Nếm thử đi! Phật Khiêu Tường! Thanh niên mà, bổ một chút, sinh con trai!"
Giang Châu suýt chút nữa bị nghẹn.
Hắn cầm lên, nếm thử.
Vào thời đại này, Phật Khiêu Tường có vị ngon, sử dụng nguyên liệu thật, quả nhiên uống ngon.
Hai người vừa ăn cơm, Trần Mã Long vừa giải thích tình hình chung của Dương Thành cùng Bằng Thành hiện giờ.
Từ sau khi Bằng Thành được phân thành đặc khu kinh tế, các ngành công nghiệp điện tử gần như phát triển vượt bậc.
Quạt điện, điều hòa, tủ lạnh, đồng hồ điện tử, máy tính điện tử bỏ túi!
Ngoài mặt thì vận chuyển đồ điện tử đến các cửa hàng quốc doanh trên toàn quốc.
Quy tắc là chết, người thì sống.
Không ít nhà máy phát hiện, len lén tuồn thiết bị điện tử ra khỏi Bằng Thành, bán cho các nhà buôn trong nước càng kiếm được nhiều tiền hơn.
Vận chuyển đồ điện tử đến các cửa hàng quốc doanh trên toàn quốc.
Đây là một chuỗi công nghiệp màu xám.
Sau hai hoặc ba năm phát triển, nó đã trưởng thành.
.
Mà thiết bị điện bên Dương Thành, đều không phải do nhà máy của họ sản xuất, mà hầu hết chúng được nhập lậu, từ bên Hồng Kông buôn lậu qua đây buôn bán.
Tất cả đều là những nhà máy sản xuất đồ điện tử ở Hồng Kông, dù là kỹ thuật, hay là vẻ ngoài, đều thời trang và trưởng thành hơn.
Do đó, về giá cả có sự chênh lệch đáng kể.
"Em định mua thiết bị điện nào? Anh có đường hết, tùy theo yêu cầu của em, anh giới thiệu cho em!"
Trần Mã Long cười híp mắt nói.
Giang Châu chậm rãi ăn xong một miếng cơm cuối cùng.
"Đương nhiên là Bằng Thành.
"
Giang Châu nói: "Tất cả đều do doanh nhân Hong Kong đầu tư, không có sự khác biệt giữa hàng hóa Hong Kong thông thường và đồ điện từ Bằng Thành, trừ khi chúng là hàng cao cấp thật sự nhập khẩu từ nước ngoài.
"
"Chú em thực sự quá tinh ranh!"
Trần Mã Long cảm khái: "Anh đã gặp không ít người nội địa, nhưng chưa từng gặp ai như em! Thông minh!"
Y giơ ngón tay cái lên.
Giang Châu: "! "
Anh quá khen rồi.
Hai người ăn xong, lại tán gẫu vài câu, Trần Mã Long hẹn thời gian đưa Giang Châu đi gặp trùm đồ điện tử tại Bằng Thành.
"Chú ơi chú ơi! Chú Giang ơi!"
Trong lúc Trần Mã Long đứng dậy đi tính tiền.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Giang Châu phải một lúc mới nhớ ra, đây là giọng của Trần A Tinh.
Hắn quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Trần A Tinh chạy vào.
Cặp mắt đỏ hoe, quật cường cắn răng, đi tới, đứng ở bên cạnh mình, chỉ đứng vậy nhìn hắn, không nói một lời.
Giang Châu: "! "
Hắn cúi người xuống, vươn tay, sờ sờ đầu của Trần A Tinh.
"A Tinh, làm sao vậy?"
Trần Mã Long tức giận trừng mắt với Trần A Tinh.
"A Tinh! Hôm nay con phải đi học! Sao lại chạy lung tung? Nhanh đi về!"
Trần Mã Long mới vừa nói xong, Trần A Tinh đã liều chết nắm lấy cánh tay của Giang Châu.
"Không đi! Không đi! Con muốn đi Phí Thành! Đi tìm dì Mai! Con muốn đi tìm Đại Phi Tiểu Phi, đi tìm Hạo Minh chơi!"
Thằng bé càng nói thì nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Trần Mã Long bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.
"Con muốn để cha con tức chết sao!"
Giang Châu có chút kinh ngạc.
Hắn biết Trần A Tinh rất thân thiết với Giang Thấm Mai, Đại Phi Tiểu Phi, nhưng không ngờ lại thân thiết đến mức này!
Trong đầu của Giang Châu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Chỉ là nghĩ xong, lại đè xuống.
Hắn không rảnh ghép đôi tuỳ tiện.
Dù sao loại chuyện như cảm tình, vẫn phải là đôi bên cùng thích mới được.
Giang Châu an ủi Trần A Tinh mấy câu, lại khuyên Trần Mã Long, dù sao con trẻ trưởng thành, vẫn cần một gia đình trọn vẹn mới được, nếu không, sẽ không tốt với sự trưởng thành của con trẻ.
Trần Mã Long cau mày đồng ý, chỉ có thể bằng lòng qua một thời gian nữa sẽ đưa Trần A Tinh đi Phí Thành.
Hai người chia tay, Giang Châu tìm một nhà khách để ở.
~~~
Tại đại học thủ đô.
Chu Khải Văn rốt cục trở về ký túc xá.
Y giận sôi gan, luôn cảm thấy chuyện này chính là cái bẫy mà Giang Châu giăng ra với mình, nhưng suy đi nghĩ lại, sau thời gian dài suy nghĩ, đều không có chứng cứ gì cả!
Lý Quốc Đống từ trước đến nay thích xem báo.
Mà Trần Khánh thì càng khỏi phải nói, người như cậu ta, sao có thể liên hợp Giang Châu hại mình?
Chu Khải Văn suy đi nghĩ lại nghĩ không ra kết quả, lại lang thang đến cửa tiệm thiết bị điện Liễu Giang.
Bây giờ Giang Châu đã biết chuyện mình làm, như vậy, y cũng không cần sợ hãi lẩn trốn nữa.
Từ góc đường đối diện đưa mắt nhìn sang, phát hiện trong tiệm lại không phải Giang Châu?
Chu Khải Văn sửng sốt, đi tới, mới nhìn rõ, đứng ở trong tiệm là một người đàn ông xa lạ.
"Thiết bị điện mới tới! Đồng chí, xem thử đi? Máy tính khoa học, radio bán dẫn, còn có đồng hồ điện tử xe đạp!"
Người bán hàng đương nhiên là Diệp Mẫn Kiệt.
Ngắn ngủi một ngày, gã trực tiếp cảm nhận được cái gì gọi là kiếm tiền!.