Giang Chu sửng sốt.
Hắn nhìn người trước mắt, trông lạ hoắc, ước chừng là người mới tuyển tới.
Hắn lúc này mới giải thích: "Tôi đây tìm Giang Minh."
Giang Minh?
Tiểu bảo vệ nhíu mày, nghiêm túc nói: "Giang Minh là giám đốc xí nghiệp của chúng tôi! Ngày nào anh ấy cũng rất bận rộn! Sao có thể nói tìm là tìm được? Đi, đi! Đi ra ngoài! Xưởng trưởng của chúng ta nói rồi! Người không phận sự miễn vào! "
Giang Châu: "...!"
Khá lắm.
Quy tắc này thực ra lúc đầu do chính hắn và Giang Minh đặt ra!
Giang Châu không giỏi phá lệ, thế nên hắn đành quay về với vẻ mặt bất lực rồi liếc nhìn thời gian..
"Vợ à, chúng ta chỉ có thể chờ thôi."
Liễu Mộng Ly cười nói: "Thế thì ngồi đây uống chút trà, nghỉ ngơi một lát."
Đối diện nhà máy số ba có một quán trà.
Giang Châu đưa Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đi vào, kêu một ấm trà, cũng như hạt dưa và đậu phộng.
Trên đường về hai tiểu bảo bối ngủ không được ngon, đối với uống trà cũng không cảm thấy hứng thú.
Thế nên một lúc sau, hai tiểu bảo bối đã ngủ gục trên bàn.
Giang Châu thấy vậy liền tìm mấy cái ghế dài kê chung làm giường tạm, từ trong hộp lấy ra một cái chăn, sau khi trải chăn ra làm đệm liền ôm hai đứa nhỏ lên.
"Vợ à, em trông tụi nhỏ ở đây, anh đi xem một vòng."
Liễu Mộng Ly gật đầu, cười nói: "biết anh không chịu ngồi yên rồi."
Giang Châu nhoẻn miệng cười.
Hắn nhìn Liễu Mộng Ly, rồi đột nhiên nghiêng người nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.
Liễu Mộng Ly sững sờ.
Cô che miệng, nhỏ giọng nói: "Làm gì vậy? Nếu như bị phát hiện, nhất định người ta sẽ bảo chúng ta quan hệ nam nữ lộn xộn!"
Giang Châu mỉm cười nhún nhún vai, giang hai tay.
"Anh không hứng thú đến chuyện nam nữ lộn xộn, anh chỉ hứng thú với… vợ của mình."
Hắn nói xong lại lập tức thơm vào mặt cô mấy cái.
Sau đó hắn mới mãn nguyện rời đi.
Cái người này!
Vành tai Liễu Mộng Ly đỏ bừng, cô lập tức nhìn xung quanh, chỉ khi thấy vừa nãy không có ai để ý đến việc thân mật giữa mình và Giang Châu mới yên tâm.
~~~
Giang Châu dạo quanh nhà máy số 3 một vòng, nhận thấy bên trong được bổ sung rất nhiều thiết bị.
Mà quy mô cũng được mở rộng ra một chút, cái nhà gỗ ở phía sau xưởng vốn để không, giờ lúc này cũng có thể nghe thấy tiếng máy may.
Tiếng cộc cộc cộc không ngừng vang lên.
Giang Châu dựa vào tường, quan sát một hồi, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm từ bên trong.
"Bang…!"
Ngay sau đó là tiếng than thở.
"Tổ trưởng! Cái kim của cái máy may này hỏng rồi! Nhìn xem! Ly nước của tôi đang đặt trên bàn bị mấy miếng vải kéo xuống đất, ướt cả quần rồi! Tôi đi thay quần!"
"Lại gãy?""
Thanh âm của một người đàn ông trung niên vang lên, trầm giọng nói: "Tuần này cô đã làm gãy bao nhiêu lần rồi? Sao có thể lãng phí kim may nhiều như vậy chứ? Đây đều là tiền của xưởng đấy!
Làm gì có chỗ nào có công việc may quần áo, đạp máy may tốt như ở nhà máy của chúng ta chứ? "
Người phụ nữ trung niên có chút bất mãn: "Nhà máy của chúng ta sao? Ngày nào chúng ta cũng hô hào nhân quyền, nhân quyền… mà giờ quần của tôi bị ướt mà không thể quay lại thay cái khác sao? Cái kim may bị gãy, chẳng lẽ là do tôi cố ý làm ra sao? Anh quá độc đoán rồi! Áp bách hết nhân quyền của chúng ta!"
Lúc này đây
Bên trong nhà gỗ, người đàn ông trung niên tức giận đến mức không nói nên lời.
Anh ấy tên là Vũ Minh, vừa mới được cất nhắc lên làm tổ trưởng.
Toàn bộ mảnh đất ở đây đã được thuê để mở rộng nhà máy thứ ba.
Xưởng trưởng Giang Minh đối với anh mười phần không tệ.
Đáng tiếc trong khoảng thời gian này nhà máy lại xảy ra vấn đề.
Cả đám công nhân cũ ỷ vào tư lịch của mình là kẻ già đời, thế nên liền lên mặt tìm đủ mọi cách gây sự để xin nghỉ giữa giờ.
Kết quả là hiệu suất của xưởng may sụt giảm nghiêm trọng.
Một người mới nhậm chức như là Vũ Minh căn bản là không thể bao quát hết được toàn bộ.
Mặt khác thì đây là doanh nghiệp nhà nước, mọi người đều là đồng chí với nhau, thế nên rất khó để mà tự ý sa thải!
Vũ Minh quả thực là bó tay toàn tập.
"Được rồi! Trịnh Ngọc Liên, tuyệt đối không có lần sau nữa! Cô thay quần xong thì tới đây ngay lập tức!"
Vũ Minh nói rồi khoát tay định đáp ứng thì đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa có người đi vào.
"Quần ướt sao?"
Người xuất hiện là một còn rất trẻ, trên mặt mang theo ý cười, hắn cười tủm tỉm bước vào liếc nhìn mọi người.
"Để tôi xem?"
Người tới, không phải Giang Châu thì còn có thể là ai?
Hắn nói rồi nhìn về phía cái quần của Trịnh Ngọc Liên.
Cô mặc quần đơn, sợi tổng hợp, phần bị ướt là ống quần, chỗ bị ướt cũng chỉ to tầm bàn tay.
Việc thay quần.
Hoàn toàn không cần thiết.
Giang Châu nói: "Thế này mà đã phải thay quần rồi sao? Quản lý trở nên lỏng lẻo như vậy từ khi nào vậy? Hồi đó, khi Hồng quân của chúng ta chiến đấu, băng qua bãi cỏ bò lên tuyết sơn, không quản ngại khó khăn mệt mỏi, thậm chí lạnh đến nỗi cứng cả da mà vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Đây chính là tinh thần làm việc chăm chỉ của những đồng chí.
Ống quần của cô mới ướt một chút, thế mà lại không còn cách nào giẫm được máy may rồi sao?"
Giang Châu khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Trịnh Ngọc Liên cười nói: "Thực sự là tôi muốn hỏi rằng, ở thời đại này mọi người đều lười biếng như vậy sao?"
Cái mũ lớn này chụp xuống.
Lập tức làm cho Trịnh Ngọc Liên tái mặt.
Cô ấp úng nửa ngày rồi đỏ mặt, trừng mắt nhìn Giang Châu: "Anh, anh là ai? Nhìn không giống như người của xưởng may số ba? Tôi là đồng chí nữ, đồng chí nữ khác với đồng chí nam!"
"Có câu rằng, phụ nữ có thể gánh cả nửa bầu trời, sao đồng chí nữ lại khác với đồng chí nam?"
Giang Châu nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt đột nhiên trở lên lạnh lùng.
"Thụ động, trì hoãn trong công việc, thậm chí giờ cô làm loạn đến tận cục lao động thì cũng chẳng có lý do nào để mà tranh cãi với tôi!
Từ giờ trở đi, cô bị đuổi việc.
Xưởng may số ba không bao giờ nuôi mấy người làm biếng!"
Trịnh Ngọc Liên sững sờ.
Cô lập tức giận dữ hét lên: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì! Anh thì tính là cái gì? Tôi là công nhân lâu năm của xưởng may số ba đấy!"
Tổ trưởng Vũ Minh giờ mới kịp phản ứng, anh đi tới, có chút bất ngờ định mở miệng khuyên.
Nhưng chưa kịp lên tiếng liền nghe thấy tiếng có bước chân ngoài cửa.
Anh lập tức nhìn lại.
Đó là Giang Minh.
Giang Minh vừa đi ngang qua cửa liền nghe thấy tiếng hét của Trịnh Ngọc Liên từ bên trong, vậy nên anh lập tức đi vào xem xét.
"Hô hào cái gì thế? Làm sao vậy? Tổ 9 của mấy người ngày nào cũng có chuyện, hôm nay là ai muốn xin nghỉ phép?!"
Sắc mặt Giang Minh tối sầm.
Anh vừa bước vào cửa, chưa kịp quan sát bên trong có chuyện gì, thì bất ngờ có một người phụ nữ quỳ xuống trước mặt anh.
"Giám đốc! Giám đốc Giang! Anh phải làm chủ cho tôi! Tôi là người cũ của xưởng may số ba, làm ở đây nửa đời người rồi, không thể rời đi!
Hôm nay, lại có người đột nhiên xuất hiện, nói rằng muốn sa thải tôi, giám đốc Giang, ô ô ô… Anh phải giúp tôi!"
Nghe thấy thanh âm này.
Giang Minh quả thực là bó tay toàn tập!
Lại nữa!
Mẹ nhà nó!
Giang Minh tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Ngọc Liên, sau đó anh quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng trong phòng.
"Người nào tới..."
Anh vừa mở miệng.
Lời nói liền bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Giang Châu?"
Anh lập tức kinh hỉ: "Em trai? Sao em lại quay về rồi?
Sao về cũng không báo một tiếng để anh đi đón?"
Em trai?
Trong tổ có tổng cộng mười người
Nghe Giang Minh nói vậy, tất cả mười người đều hơi sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc, hình như đầu năm nay khi mà Giang Minh tiếp quản, anh ta đã nói qua về việc anh ấy không phải là ông chủ chân chính.
Anh chỉ là một xưởng trưởng.
Ông chủ thực sự...
Là em trai của anh?.