Ở tòa nhà tầng hai ngay đối diện, toàn bộ tầng một được đặc biệt dành cho Giang Châu.
Cứ cách một khoảng thời gian Diêu Quyên sẽ chăm sóc chuyện chăn ga gối đệm, lúc này cô đã tìm được một tấm chăn, trải lên rồi đặt Đoàn Đoàn Viên Viên lên.
Giang Minh rón rén đắp chăn cho Giang Hạo Minh đang ngủ, đắp xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh thấp giọng nói: "Đi, ra ngoài nói chuyện."
Hai người đi ra.
Liễu Mộng Ly đang giúp Diêu Quyên nhóm lửa, hai người quan hệ tốt với nhau thế nên có vô vàn điều muốn nói.
"Đi, ra ngoài mua thức ăn, vừa đi vừa nói chuyện."
"Được."
Hai anh em cùng bước ra khỏi sân.
Trên đường đi, Giang Minh kể lại tình hình đại khái cho Giang Châu nghe một lần.
Trên thực tế, lần này xưởng may số ba đã xảy ra chuyện thật sự là rất khó giải quyết, nếu không thì với tính cách của Giang Minh, anh sẽ không bao giờ gọi Giang Châu trở lại.
Từ đầu xuân đến nay, Giang Minh đã hoàn thành các thủ tục với hợp đồng và tiếp quản nhà máy thứ ba thành công.
Thời gian đầu, mọi người còn khá quy củ cùng hoàn thành tốt công việc của, không xảy ra mâu thuẫn gì.
Hơn 20 ngày trước, Giang Minh đã dùng tiền hàng mua một lô máy may mới.
Lại thuê thêm những căn nhà gỗ, việc này tương đương với việc mở rộng diện tích nhà xưởng thêm ba phần, thêm 30 máy may.
Không ngờ sau khi bố trí xong 30 cái máy may kia thì lại xảy ra vấn đề
Nhân viên bên xưởng may Thanh Thanh cũng có thể được coi là nhân viên có tay nghề, bởi vậy nên có thể sáp nhập với những người cũ, phúc lợi của họ cũng đầy đủ hơn dựa theo lời chỉ đạo của Giang Châu.
Mà khi hai nhóm người cũ - mới nhập với nhau, thì vị đạo của họ lại dần thay đổi.
Những người của xưởng may số ba cảm thấy rằng họ đã có mặt từ lúc xưởng may số 3 mới mở, nếu xét về cấp bậc thì cũng phải là bậc tiền bối.
Mà các nhân viên của xưởng may Thanh Thanh lại cảm thấy rằng họ là những người đi từng bước theo Giang Châu phát tài, thế nên họ mới là bậc tiền bối.
Sau một vài lần xung đột nhỏ, cuối cùng hai đội trưởng cũng đã động thủ với nhau.
Thế là xong.
Việc đó trực tiếp gây ra một làn sóng bạo loạn nhỏ.
Giang Minh tức giận đến mức kéo một đám người đến, chuẩn bị trừng phạt cả đám.
Chỉ là lúc đối diện trực tiếp với mấy người này, Giang Minh lại quả thực là bó tay toàn tập!
Quả thực là ông nói ông có lý bà nói bà có lý, nguyên một đám than thở khóc lóc, thậm chí sau khi khóc lóc xong liền kết bè kết cánh, cũ đứng ở một bên, mới đứng ở một bên.
Một bên bất mãn thì bắt đầu tiêu cực biếng nhác, Giang Minh không thể không an ủi họ một phen.
Bên kia thấy vậy, lúc này cũng tức giận, bắt đầu xin nghỉ hoặc là bắt đầu trì hoãn công việc.
Tựu chung lại, thì đây là một cuộc giằng co, bên này lên thì bên kia xuống.
Khá là đau đầu.
"Việc này cũng chưa phải là vấn đề lớn nhất! Đám chó chết kia… mẹ nó!"
Giang Minh giận đến nỗi mặt xám lại, rồi nói tiếp: "Mấy ngày trước Trần Mã Long mang một loại kiểu dáng mới về, nói là ở Hồng Kông kiểu này bán rất chạy, nhưng mà cần phải là vải cao cấp, cần phải làm cẩn thận."
Về phần vải vóc thì anh vẫn tự mình đi mua vì sợ mấy người kia lén lút nuốt riêng tiền hoa hồng.
Em đoán xem kết quả như nào?"
Giang Minh giận dữ nói tiếp: "Mấy tên kia thấy không chấm mút được tiền hoa hồng, thế mà lại âm thầm báo cáo sai về về phần quần áo thải loại.
Lúc ấy anh chưa nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng dù sao cũng là quần áo cao cấp, may lỗi nhiều một chút cũng là chuyện bình thường, dù sao thì loại này cũng không dễ làm.
Kết quả là vài ngày trước, lúc anh đến cửa hàng bách hoá mua đồ thì lại thấy một cửa hàng chỗ hẻm nhỏ lại có người đang bán loại quần áo giống y hệt trong xưởng may! Lô quần áo kia vẫn còn nguyên ở trong xưởng, chưa được bán ra ngoài!"
Giang Minh càng nói càng tức giận.
Anh nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu mà tìm được tên kia là ai, anh nhất định phải đánh chết hắn!"
Giang Châu nghe vậy liền trầm tư một lát, rồi vươn tay vỗ nhẹ vào vai Giang Minh.
"Anh cả, chuyện này anh không nên vội, chúng ta phải bàn biện pháp đối phó cho tốt đã."
Giang Châu nói: "Chuyện này nếu mà không xử lý tốt, nhất định sẽ ảnh hưởng đến nhân tâm trong nhà máy.
Dù sao thì ở thời đại này thì công nhân biết dùng máy may không thiếu, nhưng thợ chuyên nghiệp và lành nghề lại không có nhiều.
Nên nghĩ ra một cái sách lược vẹn toàn, tìm ra được hắn rồi giết gà dọa khỉ.
Hắn nói rồi dừng lại một chút, sau đó kéo dài âm điệu: "Ngoài ra, hệ thống trong nhà máy cũng nên được cải tổ."
Giang Minh thấy Giang Châu nói đạo lý rõ ràng, lập tức liền an tâm hơn không ít.
Hai người đi bộ đến cửa hàng thực phẩm chín.
Giang Minh mua vài món mà Giang Châu thích ăn, lúc hai anh em đang đi về, qua ngõ hẻm, Giang Châu đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra đột nhiên nghe thấy tiếng Giang Minh nói ở phía sau: "Em à, anh thực xin lỗi, anh thật sự là vô dụng.
"
Giang Minh tất nhiên là hiểu rõ bản lãnh của chính mình.
Anh vốn cho rằng chỉ cần nỗ lực thật nhiều là có thể thành công, nhưng giờ anh đã phát hiện ra rằng, có một số việc thực sự phải cần đến thiên phú.
Giang Châu nghe vậy liền hơi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.
"Anh cả, sao anh lại đột nhiên nói như vậy?"
Hắn nói: "Hai anh em với nhau, có gì mà lỗi với không lỗi chứ?"
Giang Châu nói xong, thấy sắc mặt của Giang Minh vẫn không tốt liền suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với anh: "Anh cả, anh có biết trước kia em có hai nguyên tắc trong kinh doanh không? Biết được hai nguyên tắc này, anh có thể tránh được 90% cạm bẫy trong lĩnh vực kinh doanh."
Giang Minh có chút nản lòng thoái chí, cầm túi thức ăn nấu chín, có chút lơ đễnh vô thức đáp lại: "Cái gì?"
Giang Châu nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Thứ nhất, cho dù bên kia thổi đến thiên hoa loạn trụy (Ý là cường điệu quá mức), thì cũng không nên dễ dàng hợp tác với đối phương để đầu tư vào một mảng kinh doanh mà mình chưa quen thuộc..
"
"Tại sao?"
Giang Minh vô cùng nghi hoặc hỏi lại.
Trên thực tế, anh cũng đã từng nghĩ rằng bây giờ bản thân và Giang Châu đã kiếm được rất nhiều tiền, thế thì tại sao không đầu tư thêm?
Dạo gần đây không ít người tìm kiếm Giang Minh rồi cho anh xem cái bánh mà họ vẽ ra, viễn cảnh và kế hoạch mà họ mô tả khiến cho anh rất động lòng.
Nếu không phải Giang Minh giữ lấy phòng tuyến cuối cùng - số tiền này thuộc về em trai Giang Châu, nếu không có sự đồng ý của Giang Châu thì anh tuyệt đối không động đến.
Bằng không thì sẽ bị kéo đi hùn vốn đầu tư từ lâu rồi.
Khi Giang Châu nhắc tới chuyện này, Giang Minh liền khó tránh khỏi nghi hoặc.
Giang Châu mỉm cười, liếc nhìn Giang Minh rồi nói:
"Anh à, thứ ích kỷ nhất trên đời này chính là bản tính con người.
Chúng ta kiếm được nhiều tiền một cách cực kỳ dễ dàng, ngoại trừ cha mẹ ra thì người nào sẽ cao hứng một cách thật tâm chứ?
Đa phần sẽ chỉ là ghen ghét đố kỵ, thèm khát túi tiền trong tay chúng ta.
Về chuyện làm ăn, nếu mà đối phương thực sự có thể kiếm được tiền thì hắn căn bản sẽ không cần kéo anh vào.
Nếu mà chỉ để vay tiền, thế thì đối phương cũng kiếm lợi một mình, âm thầm phát tài mà thôi.
Dù sao thì có người không thích nhiều tiền hơn chứ?
Chỉ có một lý do tại sao người kia lôi kéo anh vào đầu tư.
Đó chính là hắn ta không xác định được rủi ro trong đó, hắn cũng không chắc rằng bản thân có thể tự mình gánh chịu rủi ro đó không, thế nên mới kéo anh vào làm ăn cùng để chia sẻ rủi ro."
Giang Minh nghe xong liền trầm mặc.
"Còn cái thứ hai thì sao?"
Thật lâu sau, Giang Minh mới buồn bực hỏi.
"Cái thứ hai…"
Giang Châu dừng một chút sau đó nhìn về phía Giang Minh, nói: "Tuyệt đối không cùng bằng hữu thân thích hùn vốn làm ăn."
Giang Minh sững sờ.
"Cái gì?"
Giang Châu lập tức nắm lấy cánh tay Giang Minh, vội vàng nói: "Anh à, anh nghe em nói hết đã.".