"Anh cứ nói đi! Nếu có chuyện gì, tôi sẽ đứng về phía anh!"
Giang Châu tự rót một ly rượu cho mình, cầm bình tráng men ở phía sau lên, cụng ly với Triệu Đức Lương.
"Có lời này của anh, tôi yên tâm rồi!"
Giang Châu cười nói: "Tôi á, tôi muốn nâng tầng quản lý.
Nhà máy của chúng ta giờ đã mở rộng, có thêm không ít người.
Anh trai tôi là xưởng trưởng, bận rộn đến mức không mở mắt được, cho nên tôi muốn lập một cái chức là phó xưởng trưởng."
Phó xưởng trưởng?
Hai mắt Triệu Đức Lương lập tức sáng lên trong chốc lát!
Đãi ngộ của phó xưởng trưởng là thứ mà quản lý không thể so sánh!
Y chợt nhận ra ý nghĩa của việc Giang Châu hẹn y ra nói chuyện hôm nay.
Y lập tức thẳng lưng, trở nên hưng phấn, nhưng không dám hỏi thẳng trước mặt Giang Châu, do dự nửa ngày, mới ngập ngừng nói: "Cái đó… Ông chủ Giang, trong lòng anh đã có lựa chọn chưa?"
Giang Châu lắc đầu.
"Tạm thời vẫn chưa quyết định.
Tôi biết rằng anh, Lý Phú Quý, Vương Lợi Thủy, Tề Hữu Thuận, bốn người đều rất siêng năng và cần mẫn, đã làm rất nhiều việc thiết thực cho xưởng may số ba của chúng ta.
Tôi chuẩn chọn một trong bốn người, thế nên mới định mời bốn người một bữa cơm để xem xét tình huống!"
Triệu Đức Lương sững sờ.
Y lập tức cúi đầu nhấp một ngụm rượu.
"À, Lợi Quốc quả thực là biết làm việc, thế nhưng gia cảnh không tốt, lại luôn quan tâm đến việc chấm mút trong nhà máy.
Ông chủ Giang, không giấu diếm gì anh, kỳ thực, rất nhiều nhân viên đã âm thầm tố cáo với tôi..."
Triệu Đức Lương lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó xử.
Giang Châu chỉ cười không nói gì.
Ăn cơm xong.
Giang Châu đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Triệu Đức Lương.
"Việc này, cảm ơn anh rất nhiều!"
Triệu Đức Lương nói: "Việc này, ông chủ Giang cứ yên tâm, xưởng may số ba là nhà của tôi, tôi xin tận sức cống hiến!"
…………
Buổi chiều.
Sau khi tan làm, Giang Châu và Giang Minh cùng nhau đi vào trong sân.
Hai người pha hai tách trà, ngồi đối mặt và cung cấp thông tin hôm nay đã thu được cho nhau.
"Em trai, cách của em quả là được!"
Giang Minh cao hứng giơ ngón cái lên, nhấp một ngụm trà nóng, trong lòng thư sướng!
"Em không thấy sắc mặt tên Vương Lợi Quốc kia tệ đến thế nào đâu!"
Giang Minh cảm khái xong lại nói: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Giang Châu cười nói: "Anh à, trên đời không có gì là không thể phá vỡ, chỉ cần tìm ra điểm yếu, tiêu diệt từng bộ phận, thì quan hệ đồng minh giữa họ sẽ tan rã rất nhanh.
"Chúng ta đã ném mồi nhử ra rồi.
Bên trong bốn người, phải chọn ra một người làm phó xưởng trưởng.
Chúng ta giờ không cần động thủ, giờ chỉ cần nhìn chó cắn chó"
Giang Châu đang nói thì Hầu tử cùng Vu Tự Thanh cũng đã quay lại.
Hai người tất nhiên là đến chỗ hai anh em.
Diêu Quyên lại pha thêm hai tách trà.
Ngay sau đó bốn người ngồi cùng nhau, bắt đầu uống trà và bàn về việc phát triển nhà máy.
Giang Minh nói: "Em à, tháng này em đi ra ngoài, tổng lãi ròng của xưởng may là 120.000 tệ, sau khi trừ đi hết mọi chi phí thì bên trong sổ tiết kiệm còn 90.000 tệ."
Anh nói xong lại thấp giọng chửi hai câu.
"Nếu không phải là những công nhân kia làm biếng, thì chúng ta đã kiếm được nhiều tiền hơn rồi!"
Giang Châu cười cười, cũng không có ý định nhận tiền.
"Số tiền này trước nên lưu lại trong sổ tiết kiệm.
Xưởng may sẽ mở rộng, tuyển thêm người, mua thêm vải.
Đây đều là những chỗ phải tiêu tiền."
Giang Châu nói xong liền suy tư một chút, sau đó nói ra kế hoạch của mình.
"Kỳ thực lần này em trở về, còn có một việc muốn làm."
Giang Châu nói: "Em muốn phát tài, kiếm nhanh một khoản tiền."
Giang Minh sững sờ: "Cái gì?"
Vu Tự Thanh cùng Hầu tử cũng bị cực kỳ sững sờ.
Phát tài, nhanh chóng kiếm tiền, sáu chữ này, có nghĩa khác là là cực kỳ nguy hiểm.
Dù sao thì mấy cái biện pháp kiếm tiền nhanh đều là mấy cái thể loại phạm pháp.
Giang Châu đương nhiên biết bọn họ lo lắng, lập tức cười nói: "Không phạm pháp, mọi người cứ yên tâm."
Ba người bọn họ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Giang Chu.
Giang Châu nhấp một ngụm trà rồi nói: "Mọi người đã nghe nói về triển lãm trang phục chưa?"
Ba người: "…?"
Triển lãm?
Là cái quái gì thế?
Giang Châu im lặng một lúc, chọn một câu nói cho dễ hiểu: "Chính là đi chợ đó."
Khá lắm.
Quả nhiên nói xong, ba người đều lộ ra vẻ đột nhiên lĩnh ngộ.
"Đi chợ thì bảo là đi chợ đi! Nói cái gì mà triển lãm thương mại chứ? Khi dễ anh trai không có văn hóa sao?"
Giang Minh trừng mắt nhìn Giang Chu: "Triển lãm thương mại là cái gì? Là cái chợ buôn bán quần áo sao? Có phải ở Phí Thành không?"
Giang Châu lắc đầu: "Ở Bắc Kinh."
Thực ra.
Khi nhắc đến quần áo, không thể không nhắc đến một người - Lý Thành Nho.
Đây là một đại gia điển hình ở Bắc Kinh, tiếp xúc với công việc kinh doanh quần áo từ rất sớm.
Đầu những năm 1990, ông đã mở cửa hàng quần áo "rất đặc biệt" đầu tiên ở Tây Đan.
Đây là một cửa hàng quần áo tùy chọn ở Bắc Kinh.
Huyền thoại kinh doanh mang hình thức hội chợ thương mại chính là do ông sáng tạo ra.
Nói trắng ra, đó là xây đường băng, tìm người mẫu, rồi mặc đồ trên sàn catwalk.
Ở Bắc Kinh vào thời đại này, không thể không nói đó là một sự đổi mới lớn, ngay khi triển lãm được ra mắt, nó đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số đàn ông và phụ nữ, tạo nên một làn sóng tranh nhau mua sắm.
Sau một vòng triển lãm bán hàng, doanh số lên tới tận vài triệu!
Ở thời đại này, đây chính là một trong những cách kiếm tiền nhanh nhất.
Trên thực tế, Giang Châu ban đầu dự định hoãn trong thời gian một hoặc hai năm, đến lúc đó xưởng may số ba đủ sẽ lớn để tổ chức hội chợ thương mại.
Nhưng mà sau khi đến Bắc Kinh, hắn đã thay đổi ý định.
Đầu tiên, công việc kinh doanh ở Tây Đan đã dần thành hình.
Thứ hai, đó là sau khi nhúng tay vào phần thiết bị điện, hắn đã phát hiện ra một cách để kiếm nhiều tiền hơn.
Vào những năm 1980, các thiết bị gia dụng nhỏ bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Không ít nhà sản xuất thiết bị điện bắt đầu phát triển vào thời điểm này, vốn tích lũy ngày càng trở nên lớn mạnh hơn trong tương lai, chẳng hạn như Cách Lực, Trường Hồng, v.
v.
Giờ đang là tháng Ba.
Đợi đến khi thời tiết nắng nóng, thị trường quạt điện sẽ cực kỳ phát triển..
Đặc biệt là năm 1983, nền kinh tế đã bước lên một tầm cao mới, nhu cầu về quạt điện trên cả nước cũng rộng hơn.
Giang Châu muốn dò theo con đường này, phải có tiền trong tay.
Mà giờ hắn không chỉ muốn mua nhà mà còn muốn mở rộng kinh doanh, thế nên đã nghĩ ra thứ là triển lãm thương mại.
Giang Châu kể cho ba người nghe về ý định của mình một cách đại khái.
Vu Tự Thanh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Được, dù sao thì chúng ta vẫn luôn theo cháu, đến giờ vẫn chưa có gặp sai lầm nào.
Chúng ta cũng không hiểu triển lãm thương mại thế nào, thế nên cháu bảo gì thì làm cái đấy đi!"
Hầu tử cũng cười, cậu nhìn Giang Châu, giơ ngón tay cái lên nói: "Anh Giang, em đi theo anh nửa năm rồi.
Cũng hiểu ra một đạo lý, rằng đi theo anh là có thịt để ăn, có thuốc lá để hút.
Anh bảo gì thì em làm náy! Yên tâm đi!"
Giang Minh trầm ngâm một lát, rồi lựa chọn tin tưởng em trai mình.
"Có mục tiêu là chuyện tốt.
Chúng ta hãy từng bước thực hiện, là có thể thành hiện thực!"
Có được sự ủng hộ, Giang Châu liền cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hắn cười rồi nói: "Em chỉ hoạch định mục tiêu của chúng ta một chút.
Nếu chúng ta có động lực, thì mới có thể làm tốt mọi việc.
Nếu triển lãm thương mại thành công, thì phải cần rất nhiều quần áo.
Với sức sản xuất của xưởng may số ba của chúng ta, căn bản là không theo kịp."
Khóe miệng Giang Minh giật giật, quả đúng là giống như anh nghĩ.
Thần sắc của anh có chút chán nản.
Nửa ngày sau anh mới buồn bực mở miệng: "Anh quả là có lỗi với em.".