Nói đến việc kinh doanh, Giang Châu thực sự không hiểu được những khúc mắc này.
Giang Châu cười, vươn tay vỗ nhẹ lên vai anh.
"Anh cả, giữa anh em với nhau đừng nói chuyện này."
Hai ngày sau.
Mọi thứ cuối cùng cũng có được một chút tiến triển.
Khởi nguyên là do việc phụ trách công đoạn sau của Triệu Đức Lương, một số công nhân đóng gói phát hiện đường chỉ trên mép quần áo quá dài nên đã nhắc một tiếng.
Dù sao thì chỉ may cũng là tiền, lãng phí cũng thấy tiếc..
Kết quả là các thành viên trong tổ giẫm máy may nháo đến tận chỗ Vương Lợi Quốc.
Vốn chỉ là phàn nàn, nhưng không nghĩ tới các công nhân công đoạn sau lại phát hiện ra, buổi trưa lúc ăn cơm muốn tranh luận lí lẽ một phen, thế cơ mà sau khi nói qua nói lại liền trực tiếp đánh nhau.
Vốn chỉ là chuyện nhỏ.
Không nghĩ tới Vương Lợi Quốc cùng Triệu Đức Lương lại ra mặt, trong lòng cả hai đều đề phòng nhau thế nên sau khi nói vài câu liền chia tay.
Triệu Đức Lương về nhà với khuôn mặt tối sầm.
Khi bà vợ Đổng Đông Mai nhìn thấy, vừa giặt quần áo vừa hỏi: "Làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi đến vậy?"
Triệu Đức Lương kể lại mọi việc.
"Chuyện này vốn dĩ là do công nhân dưới trướng Lợi Quốc không đúng.
Hắn lại còn lên mặt với anh! Như kiểu là anh nợ tiền hắn vậy!"
Triệu Đức Lương nóng mắt nói: "Lần trước hắn lấy vải ở nhà máy bán lấy tiền, suýt nữa thì tôi bị bại lộ, vẫn là do anh giúp hắn che giấu chứ ai!"
"Lợi Quốc cũng quá là coi thường anh rồi!"
"Thế nào lại như vậy chứ?"
Đổng Đông Mai giật quần áo xong liền mang một tô mì tới, trên đó còn có hai quả trứng.
"Hôm nay sinh nhật con trai, em để phần cho anh một bát mì, anh ăn chút đi."
Nhìn thấy Triệu Đức Lương đã ăn mì, Đổng Đông Mai mới nói: "Nói về Lợi Quốc, thì con trai hắn cũng là một đứa hư hỏng."
"Thế nào?"
Triệu Đức Lương ăn một miếng mì rồi cau mày hỏi.
"Trưa hôm nay lúc con trai trở về, đầu nó có một cái túi lớn, anh không biết sao…"
Đổng Đông Mai đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Là con trai của cô- Triệu Tiểu Cương.
"Tiểu Cương đã về rồi sao?"
Đổng Đông Mai thò đầu ra hỏi.
Chỉ thấy cái trán đứa con trai đã sưng thành một cục lớn vừa xanh vừa tím, nó tức giận quay đầu về phía Triệu Đức Lương nói: "Bố tự xem bản thân mình một chút đi!"
Triệu Đức Lương cầm bát mì đi tới cửa, liếc mắt một cái là nhìn thấy đứa con trai mình.
Vừa nhìn thấy, y đã tức giận tột độ.
"Cương Tử! Đầu con bị làm sao vậy? Kẻ nào đánh cho cái đầu con sưng thành một quả trứng vịt thế kia?"
Triệu Tiểu Cương đi tới: "Là Vương Đại Lực!"
Nó túm lấy tay áo Triệu Đức Lương, nói với đôi mắt đỏ hoe: "Vương Đại Lực muốn ăn bột ô mai của con, con không đưa cho nó, thế là nó đẩy con đập đầu vào tường, bố, con đau muốn chết rồi.
"
Triệu Đức Lương nghe vậy thì giận run.
"Cái đứa Đại Lực kia, ngày nào cũng bắt con trai chúng ta!"
Đổng Đông Mai cả giận: tức giận nói: "Không cướp được thì đánh, con trai mình ăn không ít thua thiệt!"
Các bà mẹ đều thấy xót con trai.
Cô kéo Triệu Tiểu Cương lại, móc một miếng mỡ lợn ra xoa lên đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Ở phần khác thì không tính, nhưng mà đây là ở đầu, sau này bị ngu đi thì biết làm sao?"
Triệu Đức Lương nào còn tâm trạng ăn mì?
Y ngồi xổm trước cửa, rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi thật mạnh.
"Anh đi ra ngoài."
Nửa ngày sau, y mới đột nhiên đứng lên.
Đổng Đông Mai nghiêng người hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Triệu Đức Lương cũng không quay đầu lại: "Đàn bà thì ở nhà đi, đừng quản việc của mấy đại lão!"
"Mua rượu cùng thức ăn ngon đi, mấy ngày nữa chồng bà sẽ làm phó xưởng trưởng!"
Y nói rồi bước ra ngoài.
Phó xưởng trưởng?
Đổng Đông Mai vui mừng khôn xiết, cô lập tức mặc tạp dề vào và bắt đầu nấu ăn.
~~~
Triệu Đức Lương chắp hai tay sau lưng, lững thững quay trở lại xưởng may số ba.
Bầu trời lúc này đang tối dần.
Lúc này bên trong xưởng may số 3 căn bản là không có ai.
Triệu Đức Lương cầm chìa khóa, quay trở lại văn phòng xưởng, cầm giấy bút lên, suy nghĩ một chút rồi viết một lá thư tố cáo nặc danh.
Thừa dịp xung quanh không có ai, y lặng lẽ đến phòng xưởng trưởng rồi đặt lá thư nặc danh vào trong hộp tố cáo.
"Lợi Quốc a Lợi Quốc, tao giúp mày nhiều năm như vậy, mày lại không biết cảm kích chút nào, đã thế thì đừng trách tao bất nhân bất nghĩa..."
Trong đêm đen.
Thần sắc Triệu Đức Lương mơ hồ có chút vặn vẹo.
Bốn người cùng nhau vào xưởng may số ba, hỗ trợ nhau phát triển từ tầng chót.
Nhà Vương Lợi Quốc được coi là nghèo nhất, Triệu Đức Lương giúp đỡ gã không ít.
Thậm chí khi mà cả hai thân thiết nhất, nếu Triệu Đức Lương có một miếng thịt để ăn thì Vương Lợi Quốc cũng được ăn một miếng thịt.
Bốn người cùng nhau làm việc chăm chỉ, rốt cuộc cũng cùng nhau leo lên vị trí quản lý.
Nhóm nhỏ bốn người cũng dần phân hóa.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như đang cùng nhau phấn đấu, nhưng trên thực tế ai cũng đã có tiểu tâm tư cho riêng mình.
Nếu không thì chỉ vì một chút mồi nhử kia của Giang Châu, cũng không đến mức đánh cho quan hệ 4 người kia tan tác.
Cũng giống như Triệu Đức Lương.
Y nắm trong tay rất nhiều quyền lực, mơ hồ đè đầu được cả Vương Lợi Quốc.
Mà Vương Đại Lực lạ là con trai của Vương Lợi Quốc, cao lớn, cường tráng, học cùng lớp với Triệu Đức Lương.
Cứ thi thoảng lại bắt nạt con trai y.
Triệu Đức Lương chỉ có một đứa con trai độc đinh này, y cũng đã đến gặp Vương Lợi Quốc nhiều lần, không những không xin lỗi, đối phương còn nói đùa rằng con trai mình sinh ra đã khỏe mạnh, không còn cách nào khác, đợi sau này trưởng thành là được rồi.
Điều này khiến Triệu Đức Lương rất tức giận.
Hai người đã sớm bằng mặt không bằng lòng, đã sớm xa cách.
Bởi vậy.
Giang Châu và Giang Minh vừa ném cái kíp nổ có tên là phó xưởng trưởng ra, hai người lập tức động tâm tư.
~~~
Ngày hôm sau.
Giang Minh dậy từ sáng sớm, sau khi ăn sáng xong liền cùng Giang Châu đến xưởng may số ba.
Cả hai đang tính toán lượng hàng trong kho cùng đang quyết định tiếp theo sẽ sản xuất kiểu gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Thư ký ở ngoài cửa thò đầu vào nói: "Giám đốc Giang, trong hộp thư có thư tố cáo."
Nghe đến đây, hai mắt Giang Minh sáng lên.
"Mang đến đây."
Thư ký lập tức cầm lá thư tới.
Giang Minh mở thư ra, nhanh chóng nhìn lướt qua một lần rồi nhoẻn miệng cười nói:
"Em trai, em đoán thử xem đây là cái gì?"
"Thư tố cáo."
Giang Châu cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Giang Minh: "..."
"Sao em còn trẻ mà lại như lão quái vật như vậy? Không cần đoán cũng biết?"
Giang Minh nói xong liền đưa thư tố cáo cho hắn.
"Là sự tình Vương Lợi Quốc ăn trộm vải."
"Con mẹ nó, cái thứ đồ chơi kia vậy mà có tiểu tâm tư như vậy!"
Giang Châu cầm lấy phong thư nhìn thoáng qua.
Hóa ra dưới trướng Vương Lợi Quốc có ba người đồng hương có mối quan hệ đặc biệt tốt.
Hai nữ một nam, nữ chạy máy may còn nam thì cắt vải.
Ở thời đại này không có camera.
Thế nên nhân lúc đi làm thì mang theo túi đựng hộp cơm cùng chai nước, sau khi tan làm thì nhét một đống kim khâu cùng vải vóc vào trong đó để mang về..
Trên thực tế, ở các xưởng may loại chuyện này cũng rất phổ biến, cho dù là đến tận sau thế kỷ 20, loại chuyện này cũng không phải là hiếm.
Nhưng mà.
Nếu chỉ đơn thuần là vải vụn, thì cơ bản mọi người đều mắt nhắm mắt mở.
Dù sao thì mấy thứ đấy chẳng làm được gì khác ngoài khăn tay hay giẻ lau.
Nhưng mà nếu lấy cả tấm vải to đến mức may được cả một bộ quần áo.
Tính chất của việc này là cực kỳ nghiêm trọng.
Giang Châu đưa bức thư cho Giang Minh, rồi cúi đầu tiếp tục vẽ bản thảo, nói: "Anh cả, cái màn kịch chó cắn chó có thể bắt đầu rồi.
Bắt trộm là phải bắt được cả tang vật, đợi lúc nào bắt được người thì hẵng gọi Vương Lợi Quốc tới."
~~~.