Giang Minh gật gật đầu, đặt bức thư tố cáo trong tay vào ngăn kéo, liếc nhìn bản phác thảo Giang Châu đang vẽ.
Tất cả đều là những kiểu dáng trước đây chưa từng thấy, trông rất mới lạ và đẹp mắt.
Tay áo lồng đèn, đường viền cổ áo hình trái xoan, cùng với những đường lá sen làm từ vải georgette trông rất thời trang và đẹp mắt.
"Mấy kiểu dáng này anh chưa từng thấy bao giờ! Nhưng trông chúng rất thời trang! Đến lúc đó nhất định bán chạy!",
Giang Minh thở dài nói: "Nhưng mà lần này em tạo ra 10 loại quần áo, 7 kiểu dành cho nữ và 3 kiểu dành cho nam.
Coi như là một loại làm ra một nghìn chiếc, thì đấy chính là mười nghìn bộ quần áo đấy nha! Sức sản xuất của xưởng may số ba của chúng ta nào có cao như vậy? "
Thời đại này là thời đại của làm đồ thủ công.
Máy may cũng là những loại cũ.
Phỏng đoán một cách cẩn thận, nếu muốn làm ra 10.000 bộ quần áo trong vòng hai tháng, thì đối với xưởng may số ba là bất khả thi!
Giang Châu đặt bút xuống, cười nói: "Đại ca, kiếm tiền lớn, thả ra bố cục, mọi người cùng nhau kiếm tiền, nhưng chúng ta phải là người đứng trên tầng cao nhất ăn cá lớn."
Hắn nói rồi vỗ vỗ cánh tay Giang Minh.
"Đừng lo lắng, em đã có kế hoạch."
Thấy Giang Châu nói vậy, Giang Minh cũng không có ý định hỏi nữa.
"Vậy được! Dù sao anh cũng nghe em, em đã có chủ ý rồi thì nhất định không sai!"
Giang Minh đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc, Giang Châu tiếp tục cúi đầu vẽ bản phác thảo.
…………
"Dang dang dang..."
Tiếng chuông tan làm vang lên.
Trong xưởng may số ba, công nhân tràn ra như nước, tốp năm tốp ba bước ra khỏi nhà máy.
Trên cơ bản thì cả nam và nữ đều cầm trên tay một chiếc túi vải.
Bên trong những chiếc túi vải này là một số vật dụng nhỏ.
Khăn tay, hộp cơm trưa hoặc ấm đun nước, v.
v.
"Quản lý Vương! Chiều nay tôi muốn nghỉ làm sớm và xin nghỉ phép, được không? Mẹ tôi phải đến bệnh viện lấy thuốc, nên tôi phải đi cùng."
Trong đám người.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo đồng phục màu xanh đột nhiên chạy về phía Vương Lợi Quốc, la lớn.
Người phụ nữ này tên là Vương Thúy Liên, có quan hệ thân thích ba đời với Vương Lợi Quốc.
Chính Vương Lợi Quốc đã đưa Vương Thúy Liên đến xưởng may số 3.
Trong nhóm nhỏ của gã, Vương Thúy Liên là người chắc chắn có thể tin tưởng.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, mang theo một chiếc túi vải, đi về phía Vương Lợi Quốc.
Chiếc túi kaki màu xanh, căng phồng, dường như rất nhiều đồ được nhét vào bên trong.
Mí mắt Vương Lợi Thác nhảy lên một cái, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Đồng chí Thúy Liên, đồng chí gặp khó khăn gì? Nói đi, xưởng may của chúng ta nhất định sẽ có cân nhắc thích hợp!"
Anh cố ý cao giọng.
Vương Thúy Liên đeo cái túi vải lên tay rồi mở miệng.
"Giám đốc Vương, ông biết rồi đấy, mẹ tôi bị bệnh lao phổi.
Ngày nào bà cũng phải uống thuốc và có người chăm sóc.
Nam nhân trong nhà lại vô dụng, không thích đi đến bệnh viện.
Trong nhà về cơ bản đều là tôi đến bệnh viện.
Anh xem có thể cho tôi về sớm hơn một chút được không?"
Vương Lợi Quốc nhìn Vương Thúy Liên đầy ẩn ý.
"Đồng chí Thúy Liên, cô nói gì vậy, cô có tấm lòng hiếu thảo thế này là tốt.
Xưởng trưởng và quản lý của xưởng may số ba chúng ta chắc chắn sẽ hiểu thôi.
Vậy đi, buổi chiều cô có thể về sớm một tiếng đồng hồ, nhưng mà số lần nghỉ phép trong tháng này của cô đã hết rồi đấy!"
Vương Thúy Liên nhất thời nở nụ cười.
"Vậy được! Cảm ơn quản lý Vương!"
Cô nói xong lại đổi túi vải bên cạnh, rồi quay đầu bước nhanh về phía cửa.
Đây là ám hiệu được thỏa thuận giữa hai người.
Khi nói rằng xin nghỉ phép, thì thực ra là đang vụng trộm mang vải về nhà may thành quần áo, để bán chúng.
Phải nói rằng phong cách mà Trần Mã Long đặt hàng lần này là vô cùng thời trang.
Vương Lợi Quốc cho người lặng lẽ đến con hẻm bên cạnh cửa hàng bách hóa để bán quần áo.
Quả thực là cung không đủ cầu!
Nếu không phải sợ bị phát hiện, bọn họ đã trộm một lúc đủ số vải cần thiết đem ra ngoài rồi!
Vương Thúy Liên nhớ đến tấm vải trong túi xách căng phồng của cô, không thể không mỉm cười.
Việc ăn trộm vải vóc này, quả nhiên là buôn bán không cần vốn nha!
May vài bộ quần áo rồi lặng lẽ bán, chất liệu quần áo tốt, giá lại cao, cho dù phải chia lợi nhuận cho mấy người nhưng vẫn có thể kiếm được không ít tiền!
Trong lòng càng nghĩ càng thư sướng, chân cũng bước nhanh hơn không ít.
Cơ mà…
Khi vừa đến trước cổng xưởng may số ba, trong đám đông chen chúc lại có một người bước nhanh về phía cô, hét lớn: "Vương Thúy Liên! Đứng lại! Giao túi vải trong tay cô ra đây!"
Vương Thúy Liên giật nảy mình, mặt trắng nhợt, lập tức bỏ chạy như là một phản xạ có điều kiện!
Nhưng mà cô là một người phụ nữ trung niên, chạy làm sao lại được với mấy bảo vệ có thân hình cường tráng?
Nhân viên bảo vệ hét lên: "Tránh ra! Đứng lại!"
Thấy Gặp Vương Thúy Liên vẫn còn đang chạy ra bên ngoài, có một người thanh niên lao tới, chỉ bằng vài sải chân đã bắt kịp rồi vươn tay túm lấy cổ áo cô, kéo lại!
"Ngươi chạy cái gì? Ta đã bảo ngươi dừng lại, ngươi không có nghe ta nói sao?!"
Vương Thúy Liên sững sờ.
Cô gần như vô thức che túi vải của mình lại, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất hô lớn..
"Cứu mạng! Có ai không! Nhân viên bảo vệ đang bắt nạt người ta!"
Cô la lớn, đập đập tay xuống đất, nước mắt ứa ra.
"Sắp chết! Sắp chết rồi! Nhìn tên to xác kia xem! Đang đi về mà lại bị bảo vệ bất ngờ túm chặt lôi tôi xuống đất! Woo woo...!Tôi không sống nữa! Tôi không muốn sống nữa! Bắt nạt người quá đáng rồi! "
"Tuổi tôi cũng đã lớn, làm ở xưởng may số ba cũng nhiều năm.
Không có công lao thì cũng có khổ lao, ngày nào cũng nghiêm túc làm việc…ô ô…Giờ ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng bắt nạt tôi!"
Vương Thúy Liên càng khóc càng lớn, nước mắt chảy xuống như mưa.
Trên thực tế, những người xung quanh thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Nhưng mà, nhân viên bảo vệ này là người mới, còn Vương Thúy Liên là một công nhân lão thành trong nhà máy.
Mọi người chỉ nhìn thấy nhân viên bảo vệ túm lấy cổ áo của Vương Thúy Liên rồi kéo lại, sau đó Vương Thúy Liên ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếp theo là khóc thật to.
"Có chuyện gì vậy? Ngay cả nhân viên bảo vệ cũng không thể tùy tiện kéo người chứ! Đồng chí nhân viên bảo vệ, lập tức xin lỗi đồng chí Thúy Liên đi! Mọi người đều là công nhân xưởng may số ba, anh cũng không nên bắt nạt người ta như vậy chứ!"
"Đúng! Nếu không xin lỗi tôi sẽ không bỏ qua! Đồng chí bảo vệ ở đây là để bảo vệ an toàn cho công nhân xưởng may số ba, chứ không phải là làm họ bị thương!"
"Đồng chí Thúy Liên, mau đứng lên.
Chúng ta đến gặp xưởng trưởng nói cho ra lẽ!"
……..
Mọi người chạy đến, đưa tay ra muốn đỡ Vương Thúy Liên dậy.
Nghe những người xung quanh động viên mình đến gặp quản lý nhà máy để nói lý lẽ, Vương Thúy Liên sững sờ một lúc, rồi nín khóc, sau đó lấy mu bàn tay lau nước mắt, nói: "Thực sự cảm ơn mọi người! Không cần tìm xưởng trưởng đâu, không cần gây thêm phiền phức cho xưởng trưởng"
Cô nói xong liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà không ngờ tới chính là người bảo vệ kia vẫn đứng trước mặt cô với khuôn mặt lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
"Vương Thúy Liên, giao túi vải ra!"
Túi vải?
Đầu Vương Thúy Liên liền "ông" lên một tiếng.
Sắc mặt cô trắng bệch, đưa tay giữ chặt túi vải, lùi lại về phía sau rồi nói: "Bằng, bằng cái gì? Tránh ra! Tôi phải về nhà chăm sóc mẹ tôi.
Nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ tôi, thì anh có thể chịu trách nhiệm được không!"
Nói xong cô liền mạnh mẽ muốn đi ra ngoài..