Chỉ là trở ngại do lễ giáo trói buộc, không muốn liên lụy đến nhà mẹ đẻ, nên vẫn chưa ly hôn.
Bây giờ Trần Mã Long xuất hiện, tuy đối phương khá là thô lỗ, nhưng anh ta là một doanh nhân thành đạt, hơn cô vài tuổi, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra mị lực.
Cô ấy cũng là phụ nữ.
Còn chưa đến ba mươi tuổi, đương nhiên sẽ bị hấp dẫn.
Nhưng mà, lúc này khi bình tĩnh nghĩ lại, cô cảm thấy thực sự là mình điên rồi.
Đối phương còn độc thân, chỉ có một đứa con trai, hơn nữa còn là đại lão bản ở Quảng Châu, đẹp trai ngời ngời.
Làm sao có thể coi trọng cô được?
Nhưng mà...
Trong đầu Giang Thấm Mai giờ đang cực kỳ rối bời, giống như ở trong đầu có hai tên ác ma đang đánh nhau vậy.
"Tùng tùng..."
Tiếng đập cửa từ bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Thấm Mai.
Cô vội vàng cất cái sườn xám trên tay đi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nói cách qua một cánh cửa: "Ai vậy?"
"Là con, dì Giang, con là A Tinh."
Là Trần A Tinh.
Giọng của đứa nhỏ nghe có chút ủy khuất, còn mang theo tiếng khóc, Giang Thấm Mai nghe thấy vậy liền lập tức đứng lên, đi nhanh về phía cửa rồi mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?"
Giang Thấm Mai thấy Trần A Tinh đang nhìn cô rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói: "Con vô tình làm bẩn quần áo của cha.
Cha trở lên hung dữ với con, còn, còn…"
Trần A Tinh nói đến đây thì liền bật khóc.
Giang Thấm Mai sững sờ, đầu "Ông" lên một tiếng, cau mày: "Có phải cha con lại đánh con không?! Để dì đi hỏi hắn!"
Không nói những cái khác.
Chỉ đối với Trần A Tinh, Giang Thấm Mai thực sự coi cậu như con đẻ của mình.
Cô tức giận sải bước về phía phòng của Trần Mã Long.
Lúc này, Trần Mã Long vừa mới tắm xong, mặc quần cộc trở về phòng, đang kêu Trần A Tinh đi lấy quần áo cho anh.
Vừa nãy anh uống chút rượu, nên sắc mặt có chút hơi đỏ, giờ anh ngồi phịch xuống ghế, uể oải hô lên: "Tinh Tử! Tên trời đánh đâu rồi! Kêu ngươi đi cầm quần áo mà chạy đi đâu rồi?"
Vừa mới dứt lời, cánh cửa đang đóng đột ngột bị đẩy ra.
Sau đó là giọng nói của Giang Thấm Mai: "Ông chủ Trần, có phải anh lại đánh A Tinh rồi không? A Ting còn nhỏ mà anh..."
Nói được nửa câu, Giang Thấm Mai đột nhiên che mặt, thấp giọng kinh hô.
"Anh, sao anh không mặc quần áo?"
Trần Mã Long giật nảy mình.
Anh hoảng sợ tới mức vội vàng kéo lấy tấm ga giường rồi quấn bừa lên thân thể: "Anh, anh không biết! Không phải, anh vừa mới tắm xong!"
"Bang!"
Cánh cửa bỗng nhiên bị đóng sầm lại.
Sau đó lại "Cạch" một tiếng, đó là tiếng ổ khóa bị khóa lại.
Trần A Tinh hô vào bên trong qua những khe cửa.
"Dì Giang, con đã thỏa thuận với Đại Phi Tiểu Phi.
Hai người đã hứa trong tương lai con sẽ được gọi dì là mẹ của con, con cũng đã chia cha cho Đại Phi Tiểu Phi rồi!"
Trần A Tinh nói rồi dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Cha, con rất thích dì Giang, con cũng muốn gọi dì Giang là mẹ.
"
"Chú Giang nói sẽ dẫn mọi người đến nhà hàng quốc doanh ăn tối.
Cha và dì Giang nói chuyện vui vẻ, không cho phép cho bắt nạt mẹ.
Không thì con sẽ đánh cha đấy!"
Trần A Tinh nói xong liền bỏ chạy ra xa.
Ngay sau đó thì chỉ nghe thấy một loạt thanh âm, Giang Châu kêu gọi cả đám người rời khỏi sân.
Trong phòng trở lên yên tĩnh.
Cả hai đều có chút bối rối.
Trần Mã Long cuối cùng cũng có phản ứng, anh lập tức chạy tới lay cửa sổ rồi hô lớn ra bên ngoài: "Giang Châu? Giang Minh? Một đám chết bầm này! *** *** ***!"
Kêu gào nửa ngày mà trong sân cũng không có tiếng động nào, hiển nhiên là mọi người đã đi hết.
Giang Thấm Mai cũng nhìn qua khe cửa, khuôn mặt dần dần đỏ lên, cô cúi đầu, lén lút liếc nhìn Trần Mã Long.
Giữa hai người, có một sự bối rối mờ nhạt xen lẫn những cảm xúc khó tả đang bắt đầu tràn ngập.
Trong một thời gian dài, ngôi nhà vẫn cứ thế mà im lặng.
Giang Thấm Mai rốt cục cũng không thể nhịn được, mở miệng phá vỡ sự xấu hổ.
"Kia… Tiểu đệ và anh cả có thể đã đi ra ngoài, lát nữa sẽ trở lại."
Cô dừng lại một chút rồi nói: "A Tinh còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đừng giận nó."
Trần Mã Long nghẹn lại.
Điều này khá là kỳ quái.
Trần A Tinh là con của anh, thế mà cô ấy lại đi cầu xin cho nó.
Mà giọng điệu này...
Trần Mã Long liền có một sự cao hứng khó hiểu.
Anh khoát khoát với Giang Thấm Mai rồi nói "Sao anh lại giận nó được? Mà em cũng để tâm mấy việc nó vừa nói, nó từ nhỏ đã không có mẹ, anh lại bận việc kinh doanh không chiếu cố tốt được cho nó.
Nó nhìn người khác cũng có mẹ, nên thấy hâm mộ ghê gớm..."
Trần Mã Long chợt nhớ tới cái dây chuyền mà anh đang đeo.
"Tấm ảnh trong sợi dây chuyền này, là mẹ của A Tinh.
Cô ấy mất ngay khi sinh ra A Tinh.
Anh nợ cô ấy rất nhiều, sợ quên mất nên vẫn luôn giữ nó trong đó."
Giang Thấm Mai thấy có chút chua xót trong lòng.
Cô gật đầu, dựa vào cửa rồi ngồi xổm xuống.
Trong nhà lâm vào sự yên tĩnh đến lạ thường.
Cả người Trần Mã Long bị quấn trong chăn bông, nóng đến mức đầu đổ mồ hôi, không biết đã qua bao lâu, nhưng anh cũng không chịu đựng được nữa, lập tức nói: "Thấm Mai, em có thể tìm cho anh thứ gì để mặc không? Quấn kín quá, giờ nóng không chịu nổi! "
Giang Thấm Mai bị lời nói Trần Mã Long chọc cho cười thành tiếng.
"Để em tìm giúp anh."
Bên trong cái rương Trần Mã Long cũng không có bao nhiêu quần áo, chỉ có hai bộ, vốn tưởng rằng ở hai ngày là sẽ rời đi, không nghĩ tới lại ở lại đây lâu đến vậy.
Giang Thấm Mai cầm ra một cái áo ba lỗ có chữ I, hỏi Trần Mã Long: "Cái này được không?"
"Có tốt hơn không, cái này đi!"
Giang Thấm Mai đưa quần áo cho Trần Mã Long.
Khi nhìn thấy trên bộ ngực cường tráng của anh có hai cái sẹo cắt chéo vào nhau khí tức mười phần dã man, cô liền đỏ mặt vội quay đầu đi.
Trần Mã Long mặc cái áo ba lỗ vào.
Ánh mắt anh vào không ngừng rơi vào trên người Giang Thấm Mai.
Giang Thấm Mai thực sự rất là xinh đẹp.
Tóc búi sau gáy, ngũ quan xinh đẹp thành thục, thuần thục như một trái đào đã chín, dáng người yểu điệu, đường cong lồi lõm.
Nhất là giờ đang ở trong căn phòng oi bức này, trên trán và chóp mũi cô đều có một lớp mồ hôi mịn.
Khuôn mặt cô đang đỏ hồng hồng, mặc một chiếc áo dài màu sóng nước, quần dài đen, chân đeo một đôi dép chữ T, nhìn cực kỳ vũ mị động lòng người.
Bầu không khí đang ấm áp.
Bỗng nhiên không hiểu sao mà dần trở lên khô nóng.
Trần Mã Long đột nhiên nhớ lại những gì Giang Châu đã nói với mình - "Anh thích chị hai của em"
Anh lẩm nhẩm nhấm nuốt từng chữ một.
Lúc này ánh mắt Trần Mã Long nhìn về phía Giang Thấm Mai đột nhiên lại có chút thay đổi.
Chẳng phải là chỉ cần một cái xoay người thôi sao!
Bây giờ anh đã chắc chắn rằng mình thực sự có ý với Giang Thấm Mai, đã động tâm, thế thì tất cả những gì anh phải làm là chủ động theo đuổi.
"Thấm Mai."
Trần Mã Long mím môi, nhoẻn miệng cười nói: "Ngồi đây đi! Chúng ta tâm sự!"
Anh nói xong liền vỗ vỗ vào chỗ đầu giường.
Lúc này Trần Mã Long đang mặc một cái quần cộc lớn cùng áo ba lỗ, cười cười nhìn Giang Thấm Mai.
Trong mắt có chút khát vọng không thể nào che giấu.
Giang Thấm Mai đã không còn là một cô gái ngây thơ như trước.
Cô đã kết hôn một lần, ít nhiều gì thì cũng biết tâm tư của nam nhân.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô cũng nhu thuận đi qua, ngồi xuống bên cạnh Trần Mã Long.
"Ông chủ Trần, anh gọi tôi..."
"Sao lại xa cách như thế? Gọi anh Long là được rồi!"
Trần Mã Long xua xua tay ngắt lời cô..