Đám người hò hét một hồi khiến huyệt thái dương của Diệp Mẫn Kiệt giật giật.
Sắc mặt anh trở lên tái nhợt, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy, trong lòng khó tránh nổi có chút chột dạ.
Hiện tại trong đầu anh chỉ toàn là những lời Giang Châu đã nói với anh ngày hôm qua.
Điều mà Diệp Mẫn Kiệt không nhìn thấy, chính là trong đám đông một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở rìa xa đang lạnh lùng nhìn anh.
Nếu Giang Châu ở chỗ này, hắn nhất định sẽ phát hiện ra người đó chính là Tề Lực, người đã từng gặp qua.
Trên thực tế, từ lúc Giang Châu cùng Dương Thụ Long chiếm khối địa bàn này, đám người Tề Lực vẫn không cam tâm.
Địa bàn chỗ vốn là đại bản doanh của y, nhưng giờ đột nhiên bị rút căn, đâm tổ, sao mà gã nuốt trôi được cục tức này.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này gã vẫn luôn chú ý tới đây, quả nhiên gã đã phát hiện ra, hóa ra là Dương Thụ Long đang phụ giúp bán hàng ở cửa hàng điện khí Liễu Giang.
Mà Diệp Mẫn Kiệt, gã lại nhìn rất quen!
Đây chẳng phải là một trong những vị khách trước đây của gã sao!
Thù mới hận cũ dồn vào nhau, khiến Tề Lực cực kỳ giận dữ.
Lúc trước hắn vẫn luôn bận rộn, hai ngày nay mới có thời gian tới ngồi xổm trước của hàng, kết quả vừa ngồi xổm liền phát hiện ra sơ hở lớn.
Đối phương dường như là mới bắt đầu làm ăn!
Không biết coi trọng khách hàng cũ mà dám tùy tiện tăng giá!
Hôm qua Tề Lực đã chạy một vòng để tiết lộ tin tức về việc tăng giá cho bảy tám người dì kia.
Gã làm ở mảng này lâu như vậy, trong lòng đương nhiên hiểu rõ một việc, có người nào mà không tính toán chi li cơ chứ?
Diệp Mẫn Kiệt bước đến trước cửa hàng, cố nặn ra một nụ cười rồi nói với mấy người trước mặt: "Dì à, chuyện này thực sự xin lỗi, giá bán thiết bị điện ở cửa hàng đều căn cứ theo Bằng Thành.
Bên đó tăng giá thì chúng ta tăng, bên đó giảm thì chúng ta giảm.
Giờ hộp cùng giấy bọc của hàng cũng đã mở ra rồi, nếu mà muốn trả hàng cũng là không tiện để gửi trả đúng không?
Dì xem thế này có được không?"
Diệp Mẫn Kiệt vội vàng lấy phiếu thực phẩm mà Giang Châu mới mang đến sáng nay từ trong hộp ở trước quầy ra.
"Để đền bù cho mọi người, cửa hàng sẽ tặng cho mỗi người hai phiếu thực phẩm, lần sau chúng tôi nhất định sẽ bán cho mọi người với mức giá tốt nhất!"
Hai tờ phiếu thực phẩm, chỉ là chút lợi lộc.
Nhưng cũng đủ khiến cho mọi người sững sờ.
Trên thực tế, mấy bà cô này đang không thể nuốt trôi cơn giận, muốn đến đây làm náo loạn!
Thực ra nếu mà muốn trả hàng thì mấy bà cô kia cũng không nỡ, một là đã trót mở ra dùng rồi, hai là cửa hàng Liễu Giang còn bảo hành miễn phí tận một năm.
Ở những nơi khác, chỉ có ba tháng!
Không ngờ tối thái độ của đối phương lại tốt như vậy, không chỉ giải thích lý do, đã thế lại còn tặng hai phiếu lương thực!
Vài người người bắt đầu do dự.
Đang định lấy phiếu thực phẩm thay cho sự thua thiệt kia thì không ngờ lại bỗng nghe thấy tiếng ai đó hét lên: "Chỉ có hai tờ phiếu thực phẩm thì được mấy đồng chứ? Chừng này mà đã muốn đuổi chúng ta đi, coi chúng ta là ăn mày sao?!
Đây chính là hút máu khách hàng! Chèn ép người quen! Không cho các ngươi làm ăn kiểu này nữa!"
Giọng nói kia vừa hô lên làm cho mọi người bắt đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy đây quả là có lý!
Đấy là 5 tệ lận đấy!
Hai tấm phiếu thực phẩm thì có thể bồi thường kiểu gì?
Ngay sau đó đám người lập tức hò hét vung tay lên, không nhận bồi thường!
Đây chính là khi dễ khách quen!
"Cho cái gì cũng không quan trọng, chuyện này ngươi nhất định phải giải thích! Hôm nay mọi người đến đây cũng không phải là để lấy hai cái phiếu thực phẩm!
"Đúng! Tôi cũng không thể nuốt trôi cái giọng điệu này! Dù sao mọi người cũng là khách quen! Đâu thể lấy tiền của chúng ta như vậy được! Làm gì có cái kiểu vậy?"
"Trả lại tiền! Trả hàng!"
…
Một đám người hò hét, trông như sắp sửa lao vào bên trong.
Diệp Mẫn Kiệt giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt, lập tức chặn cửa lại, lắp bắp ngăn cản: "Không được, mọi người không thể làm như thế! Mọi người làm như vậy là không đúng!"
Cơ mà 7, 8 bà cô kia đều là người làm việc chân tay, tiện tay chọn ra một người thì Diệp Mẫn Kiệt cũng không phải là đổi thủ.
Không có học thức thì đầu óc toàn nghĩ đến đồng tiền, giờ bị lỗ thì phải đòi lại!
Không quan tâm đến việc dùng phương thức gì!
Ngay sau đó.
Một đám người thấy sắp sửa xông vào đến nơi thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài.
"Nếu mọi người cứ muốn xông vào, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Báo cảnh sát.
Ba chữ này dọa cho đám người giật mình một cái, một đám bà cô đều khựng lại, nhìn về hướng người đang tới.
Người đến tất nhiên là Giang Châu.
Hắn đang đút hai tay vào túi quần, tuy khóe miệng đang cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.
"Mấy cô à, có chuyện gì thì từ từ nói, nhưng mà nếu mà muốn xông vào cửa hàng thì đừng trách tôi vô lễ."
Giang Châu tiến lên đứng chặn trước cửa cửa hàng, vừa cười vừa nhìn mấy bà cô, ánh mắt nhanh chóng quét ra xa.
Lúc này Tề Lực đã lẩn mất..
Vừa nãy Giang Châu rõ ràng đã nhìn thấy hắn, đoán chừng là vừa mới nhân dịp hỗn loạn để trốn đi rồi.
Nhưng mà lúc này Giang Châu cũng không có tâm tình gì để đi tìm hắn, hắn híp mắt cười cười nhìn chằm chằm vào mấy bà cô phía trước.
"Dì Triệu à, nhìn lại chút xem, nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp đến gặp cháu, tới chỗ này làm trò khác gì vạch áo cho người xem lưng đâu, người khác mà nhìn thấy thì lại có cái để mà nói chuyện phiếm!"
Giang Châu có một chút ấn tượng về dì Triệu kia.
Triệu Ngân Hoa, người phụ nữ trung niên khó tính nhất sống trong con hẻm bên cạnh, có thể tranh luận cả ngày về việc mua rau hết bao nhiêu.
Mấy người làm ăn gần đây, có ai mà không sợ bà dì này cơ chứ?
Trước bà dì này thua thiệt Dương Thụ Long, ở trước mặt hắn lải nhải nửa ngày, hắn nhìn qua mấy lần liền nhận ra Triệu Ngân Hoa.
Triệu Ngân Hoa có chút bối rối.
Hiển nhiên bà không ngờ Giang Châu sẽ nhận ra mình..
Con người có tâm lý rất lạ, nếu trốn trong đám đông thì có thể hùa theo đám đông, coi như là điều đương nhiên.
Nhưng mà ngay khi được xướng tên, lại cảm thấy xấu hổ.
Triệu Ngân Hoa ngập ngừng hai câu, rồi liếc nhìn Giang Châu, bắt đầu cứng miệng: "Cậu gọi cảnh sát đi! Đồ của cậu còn đắt hơn cả cửa hàng bách hóa! Cảnh sát mà đến thì để xem họ bắt ai!"
"Dì Triệu, chuyện này cháu thực lòng xin lỗi dì! Vừa nãy tình thế cấp bách quá nên cháu mới nói vậy, dì đừng để trong lòng!"
Giang Châu cười nói.
Rồi hắn lấy xấp tem phiếu thực phẩm từ trong quầy ra rồi nói: "Mọi người đều là thường dân, đều làm chút ít sinh ý, tất cả những mặt hàng này cháu đều nhập từ nhà máy điện tử Đại Phát.
Trong khoảng thời gian này, giá đồ điện đột nhiên lại gia tăng, cháu cũng không còn có cách nào.
Các dì à, xin các dì hãy châm chước, chúng ta cũng là người kiếm miếng cơm cùng nhau, cũng không dễ dàng."
Giang Châu bày ra tư thế khiêm nhường, rồi bắt đầu thở dài, sau đó bày ra dáng vẻ suy nghĩ, rồi đưa ra một phương án mới.
"Không thì vậy đi, cháu sẽ phát cho mỗi người hai tấm thẻ giảm giá hai tệ.
Nếu mọi người cầm tấm thẻ này đi mua đồ ở đây, cháu sẽ trực tiếp giảm cho mọi người hai tệ, có được không?"
Giang Châu thấy mấy người ở đây có vẻ đã hòa hoãn hơn, liền rèn sắt khi còn nóng, vội vàng nói:
"Mấy dì à, cái này là bốn tệ đấy! Cửa hàng của cháu còn bảo hành một năm, thêm cả hai tấm tem phiếu thực phẩm nữa.
Tính đi tính lại thì vẫn còn lời chán!"
Đây là một loại thủ đoạn mười phần vang dội ở thời hậu thế
Nhìn bề ngoài thì đó chỉ là tặng phiếu ưu đãi với phiếu giảm giá mà thôi, nhưng thực chất bên trong nó là một kiểu giữ chân khách hàng cũ.
Lần sau muốn mua đồ mà trong túi vẫn còn một phiếu giảm giá, không dùng thì lại thấy phí.
Thế thì chẳng phải là lại phải tới nơi này sao?
Một khi đã hình thành được thói quen tiêu dùng của khách hàng, chút thẻ mua sắm kia làm sao mà có thể so sánh được.
………….