"Anh Phương."
Ở bên cạnh, Cường Phi cũng ngồi xổm xuống với hai cái bánh bột ngô trong tay.
Gã dừng lại một chút, sắc mặt có chút khó coi, do dự một lúc mới lên tiếng: "Đông Tử đánh nhau với người ta, bị người ta báo cảnh sát, phải bồi thường.
Hiện đang chờ chúng ta trong sở cảnh sát.
"
"Đánh nhau?"
Phương Vân Lương cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Cường Phi, cau mày nói: "Chuyện là sao? "
"Gặp phải đám người ở Tam Lý Truân, tranh chỗ đánh bi-a với nhau, sau đó là cãi vã rồi động thủ"
Cường Phi bổ sung: "Bàn bi-a bị đập bể tùm lum, cảnh sát đến nói rằng mỗi bên trả một nửa tiền bồi thường.
"
"Đông tử không có tiền lên bị nhốt trong một ngày trong đấy, giờ nó đang đợi chúng ta đến đón."
Phương Vân Lương nghẹn họng.
"Con mẹ nó!"
Y chửi một câu, tiện chân di nát tàn thuốc trên mặt đất.
"Đám khốn kiếp kia, lần trước còn chưa đánh đủ, giờ còn dám tranh giành chỗ với chúng ta? Đã đến lúc dãn gân dãn cốt rồi! Dám động vào người của lão tử! *** *** ***."
Phương Vân Lương nói rồi lại nhìn về phía Cường Phi: "Bao nhiêu tiền?"
Cường Phi nói: "Còn thiếu 300 tệ"
"Nhiều như vậy? Cái tên khốn kiếp này! Quả là hắc!"
Tuy nhiên mấy người ở trong đồn cảnh sát kia cũng không là người nhắm vào hắn, Phương Vân Lương mặc dù rất tức giận, nhưng y cũng không có cách nào nói không.
Huống chi Đông Tử từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đi theo gã, có thể được coi là cánh tay phải của gã bây giờ.
Phương Vân Lương nói: "Vào tủ xem có bao nhiêu tiền.
Đừng lo lắng chuyện khác, cứ kéo người ra trước đã."
Cường Phi nghe vậy liền lập tức đứng dậy, đi đến quầy, mở ngăn kéo, lấy hết tiền bên trong ra.
Sau khi kiểm lại một chút, gã liền quay lại nói với Phương Vân Lương: "Anh Phương! Vẫn thiếu năm mươi tệ!"
"Con mẹ nó."
Phương Vân Liên tức giận đứng lên, móc hết túi quần túi áo ra, cuối cùng gom hết lại.
"Đây là đáy hòm của Lão Tử rồi đấy, cầm lấy đi! Mang người ra ngoài!"
Cường Phi biết Phương Vân Lương trong khoảng thời gian này tâm tình không tốt, hiện tại cũng không dám đụng vào nỗi đau của y.
nên cầm tiền rồi vội vã đến đồn cảnh sát.
~~~
"Tiền đã giao xong rồi thì mang người về đi, nếu có lần sau nữa, sẽ không dễ dãi như thế đâu!"
Đồng chí công an đuổi người ra khỏi cửa, rồi lập tức quay vào.
Đông Tử cởi trần, áo thì khoác lên vai, vành mắt thâm tím, khóe miệng còn dính chút máu.
Cường Phi nói: "Đông Tử, lần này lão đại của chúng ta đã rút hết đáy hòm ra rồi.
Lão đại bảo rằng dạo này đừng có mà gây rắc rối nữa.
Nếu mà tiền không kiếm được thì không có đồng nào mà trả nữa đâu, dạo này ổn định lại một chút đi."
Đông Tử sững sờ.
"Sao vậy? Cửa hàng điện khí xảy ra chuyện sao?"
Đông Tử là người hung hãn dũng mãnh, về cơ bản đều là ra ngoài đánh nhau, thậm chí còn chả rõ về việc kinh doanh.
Ngay sau đó Cường Phi kể lại mọi việc một lần.
Sắc mặt Đồng Tử đột nhiên tối sầm lại.
Đám người Tam Lý Truân kia vừa đúng lúc lại được thả ra ngoài, hò hét ầm ĩ khiến hắn càng thêm cáu kỉnh.
"Là ta có lỗi với anh Phương."
Đông Tử sút vào một cục đá ven đường, đôi mắt lộ ra hung quang: "Con mẹ nó, dám đoạt việc làm ăn của chúng ta."
Cường Phi cũng không có ngăn cản.
Thực ra trong khoảng thời gian này, Phương Vân Lương vẫn chưa làm ra động tác gì, điều này làm cho Cường Phi luôn cảm thấy buồn bực, cơ mà lại không dám hỏi thế nên cũng chỉ đành nhịn nhục.
Giờ Đông Tử bảo là sẽ giải quyết, Cường Phi hiển nhiên rất là vui.
~~~
Buổi tối, năm giờ.
Cửa hàng thiết bị điện Liễu Giang mở cửa đến 8:30 tối.
Hôm nay đến lượt Diệp Mẫn Kiệt trực ban, mà chuyện này cũng là do Giang Châu đặc biệt sắp xếp.
Trực ban ngoài giờ là có được thêm tiền tăng ca.
Giang Châu biết anh có lòng tự trọng rất cao, nếu đưa tiền nhất định anh sẽ không nhận, nên thu xếp cho anh đi làm thêm một chút rồi trả thêm tiền làm thêm giờ cho anh.
"Chốc nữa tôi sẽ mang cơm tới cho anh, vất vả cho anh rồi."
Giang Châu tạm biệt Diệp Mẫn Kiệt, sau đó bước ra khỏi cửa hàng thiết bị điện, băng qua đường đi về phía đại học Bắc Kinh.
Hắn không phát hiện ra rằng có vài người ngồi xổm bên lề đường ngoài cửa hàng điện đang chăm chú nhìn hắn.
Nhìn thấy Giang Châu đi ra, tất cả đều đứng lên đi theo phía sau hắn.
Tổng cộng có bốn người.
Chính là Đông Tử cùng mấy tên tiểu đệ gã gọi tới.
"Anh Đông, đây có phải là chủ cửa hàng điện gia dụng Liễu Giang không? Trông hắn trẻ quá vậy?"
Đây là tin tức Cường Phi đưa tới.
Trong khoảng thời gian này, về cơ bản họ vẫn đang điều tra Cửa hàng điện khí Liễu Giang, cơ mà vẫn chưa thể tìm ra ông chủ thực sự của cửa hàng này là ai.
Miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm túi, Đông Tử uể oải đi theo Giang Châu.
"Tất nhiên là phải trẻ, nếu không thì lấy đâu ra dũng khí để đoạt mối làm ăn với bọn tao?"
Đông Tử lạnh lùng nói: "Cũng không nhìn xem, ai là chủ ở cái mảnh đất Tây Đan này? Sinh ý của lão đại bị hắn cướp đoạt, thì anh em chúng ta phải xin hắn ít máu, cho hắn biết ai mới là chủ ở đây!"
Nghe thấy Đông Tử nói vậy, ba người kia cũng không hỏi nữa.
Bốn người đi theo Giang Châu khắp con phố, sau khi rời khỏi Tây Đan, cuối cùng cũng đến được một nơi tương đối hẻo lánh.
Trong ngõ hẻm.
Sau một khúc quanh, bốn người đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì ở trước mặt con hẻm đó, Giang Châu đang mỉm cười khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ.
"Theo tao suốt cả chặng đường rồi, có chuyện gì cầm gặp sao?"
Kiếp trước Giang Châu làm ăn, cũng có không ít người lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Đặc biệt là trong những năm 80 và 90, thời gian này đầy sự việc chấn động kèm theo các loại thế lực ngư long hỗn tạp, đặc biệt là ở Bắc Kinh.
Các thế lực từ lớn đến nhỏ đều vì tranh giành quyền lực mà liều mạng, động một chút là vung nắm đấm lên với nhau, toàn là những thành phần ngưu bức cùng chán sống.
Bằng không thì làm sao có câu cường long không áp địa đầu xà?
Nhìn thấy Giang Châu bình tĩnh như vậy, Đồng Tử lại cảm thấy có vài phần bội phục.
Gã mím môi, huýt sáo một cái rồi cười nói: "Quả là nhân vật không tầm thường!"
Chỉ tiếc là không nhìn được xa, chọc vào người không nên chọc, đoạt sinh ý của người không nên đoạt!"
Giang Châu híp mắt lại.
Trong đầu lập tức hiểu ra mọi việc.
Ách.
Cảm xúc là kẻ thù trong kinh doanh.
"Để tao đoán xem nhé!"
Giang Châu kéo dài giọng điệu, nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt, rồi nói: "Bọn mày đến từ cửa hàng điện khí Phương Ca đúng không?"
Phương Vân Lương.
Kiếp trước Giang Châu đã từng nghe nói qua.
Bối cảnh đủ mạnh, ba đời đều theo quốc gia, ban đầu gia đình định đưa y đi lính, cơ mà không hiểu sao lại không đi được, thế nên liền chọn cho y cách hảo hảo đọc sách.
Bất quá, vị thiếu gia này lại không muốn vậy.
Khi bước vào tuổi thiếu niên, y bắt đầu lăn lộn trong khắp hang cùng ngõ hẻm.
Trẻ trung, cường tráng, từ nhỏ đã được rèn luyện theo mô hình quân đội, tính cách quyết liệt, không ngại gian khổ.
Hơn nữa còn giảng nghĩa khí hơn bất kỳ ai khác.
Không quan tâm quan hệ xa hay gần, chỉ cần anh em gọi đến nhờ giúp đỡ, y sẽ xách dao ra trận.
Từng là một thời kiêu hùng của Bắc Kinh, trong khắp hang cùng ngõ hẻm lưu lại không ít truyền thuyết.
Sau này Phùng Tiểu Cương làm bộ phim "Lão Pháo Nhi", cũng là dựa trên những truyền thuyết này.
Kiếp trước Giang Châu cũng chưa từng gặp qua Phương Vân Lương, nhưng cũng được nghe kể rằng người này có chút dữ tợn, nhưng cũng lại là người tốt.
Trọng yếu nhất là bối cảnh sau lưng người này đủ mạnh, nếu thật sự xung đột với nhau thì Phương Vân Lương cũng sẽ không thiệt thòi.
"Biết mà còn dám đoạt mối làm ăn? Mày cũng được đấy!"
Đông Tử không ngờ Giang Châu lại đoán ra ngay.
"Hôm nay tao phải xin mày ít thịt, ngón tay hay là ngón chân, tự mày chọn đi."
Gã đột nhiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Giang Châu rồi gằn từng chữ: "Chọn đi, để chút máu ở lại đây hoặc cút khỏi Tây Đan.".