Suy cho cùng, Giang Châu cũng là một doanh nhân.
Những sự tình không có lợi thì hắn nhất quyết không làm, chứ đừng nói là mấy cái việc công ích như là của thánh Mẫu.
Những người này thực sự có thể giúp hắn kiếm tiền.
"Các ngươi hẳn cũng phải biết một người tên là Dương Thụ Long đúng không?"
Giang Châu nói.
Dương Thụ Long lúc tuổi còn trẻ cũng là lưu manh đường phố, sau này khi mẹ ông có tuổi ông mới đành buông tâm để đi nhặt đồng nát.
Tuy là không có thể diện nhưng tốt xấu gì cũng có thể nuôi sống bản thân.
"Người đến từ Hải Điến đó sao?"
Phương Vân Lương nói: "Là người thu đồng nát đúng không?"
Giang Châu gật đầu.
"Đúng, giờ anh ấy cũng đã tốt hơn nhiều rồi, mọi người cứ hỏi thăm một chút là biết.
Việc anh ấy làm là giúp tôi bán hàng, tôi chia hoa hồng cho anh ấy, ghi rõ giá cả, bán bao nhiêu được bấy nhiêu, bán càng nhiều được càng nhiều tiền."
Giang Châu nói: "Giá cả được công khai ghi trên đó, tuyệt đối không lừa mọi người.
Mọi người ở Bắc Kinh quen biết cũng nhiều, chỉ cần siêng năng chạy đi chạy lại nhiều một chút, nhất định sẽ bán được không ít.
Điều quan trọng chính là đây cũng là một công việc kinh doanh nghiêm túc, nếu việc này mà cũng không nguyện ý làm thì cũng chả còn cách nào khác.
"
Cường Phi nghe vậy thì lại gần, thì thầm nói với Phương Vân Lương: "Đại ca, mấy ngày trước em cũng đã gặp Dương Thụ Long.
Tên đó giờ cũng kiếm được rất nhiều tiền, thể diện cũng lấy lại được không ít, đã thế lại còn đi tìm vợ, giờ đang cực kỳ khoái hoạt gặp ai cũng bảo là sắp có con trai."
"Tuổi cao rồi mà còn muốn sinh con trai, không sợ chết vì kiệt sức sao?"
Phương Vân Lương mắng một câu.
Ngay sau đó gã châm một điếu thuốc, trầm mặc không nói.
Không thể phủ nhận, gã thực sự đã động tâm.
Nếu mà làm việc đứng đắn mà lại còn kiếm được tiền, thì ai lại muốn trở thành một tên lưu manh đường phố chứ?
Nhưng mà Phương Vân Lương cũng không ngốc.
Bây giờ tất cả cũng chỉ được nghe lời nói từ một phía của Giang Châu, còn Giang Minh Phàm thì tốt xấu gì cũng đã hợp tác làm ăn với gã hơn một năm rồi, cũng không thể nói trở mặt là trở mặt ngay được.
Giang Châu biết gã đang suy nghĩ gì, lập tức bổ sung: "Hiện tại không cần cho tôi trả lời, anh có thể quay lại kiểm tra kỹ càng trước.
Sau khi xuất hóa đơn luôn có thể lưu lại dấu vết, hoặc là cái gì khác tương tự như thế."
"Tôi ở ngay cửa hàng điện khí Liễu Giang, bao giờ nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi."
Nói tới chỗ này, thì coi như là đã triệt để ngả bài.
Phương Vân Lương không nói thêm nữa, gã nhìn Giang Chu một cái thật sâu, sau đó cùng Cường Phi cầm lấy thư thông cảm đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Có thư thông cảm của Giang Châu, mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa.
Giải thích một phen, lại ký thêm một chút văn kiện, cuối cùng Đông Tử cũng được Phương Vân Lương đưa ra ngoài.
Sắc mặt Đông Tử tối sầm, cúi đầu, sau khi đi ra ngoài liền xoay người chuẩn bị xông ra ngoài.
Phương Vân Lương kéo hắn lại.
"Làm gì?"
"Đi xử lý tên khốn kiếp kia! Dám chơi đểu lão tử! Mẹ nó!"
Trán Phương Vân Lương bắt đầu nổi gân xanh.
"Đứng lại! Ngày nào cũng thế! Sao cứ liều lĩnh như vậy, biết rõ hết mọi việc rồi sao? Đã hỏi qua ta chưa?"
Phương Vân Lương trừng mắt liếc hắn một cái: "Sao, anh muốn tự lập môn hộ sao? Muốn tất cả Tây Đan nghe theo ngươi sao?"
Đông Tử sững sờ.
Ngay sau đó liền đứng ngây ra tại chỗ, đám người Cường Phi chưa kịp phản ứng thì hắn đã giơ tay lên thề thốt: "Anh Phương, tuyệt đối không có việc như vậy! Mấy năm trước lúc anh cứu em, em đã nói rồi, bất kể là khi nào, chỉ cần anh nói một câu thì cái mạng của em sẽ là của anh!"
"Được!"
Phương Vân Lương tức giận nói: "Ngươi cũng chỉ được một hai câu nghiêm túc! Định lừa gạt ai chứ?"
Cường Phi cũng vội vàng chạy tới, kể lại mọi chuyện vừa rồi.
Mấy người cuối cùng bước vào một trong sân.
Đây là nhà của Đông Tử.
Những người bên trong tựa hồ nghe thấy tiếng động, chỉ thấy trong căn phòng cũ nát có một người đẩy cửa bước ra, trong tay cầm một chiếc đèn tránh bão, nhìn về phía trước, giọng nói run run hỏi: "Là Đông Tử sao? Có phải là Đông Tử không?"
Đó là bố của Đông Tử.
Đông Tử là con út trong gia đình, trước hắn còn có một anh cả và một chị gái.
Hắn là con út nên được cưng chiều nhất, cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên.
Khi lớn hơn một chút, hắn đi theo một đám lưu manh đường phố, đã quen sống sung sướng, giờ thì nói như rồng leo còn làm thì như mèo mửa.
Không có văn hóa, không có tay nghề, đến hai năm hai sáu tuổi rồi mà vẫn không làm lên trò trống gì.
"Ba, sao ba lại ra đây?"
Đông Tử nhíu mày, đi tới, tiện tay cầm lấy cái đèn tránh bão trong tay người bố rồi nói: "Bố mau đi ngủ đi, con cùng mấy huynh đệ tán gẫu, không có gì phải lo đâu."
Cha của Đông Tử ho lên vài tiếng rồi lại nói: "Ngươi nha, ngày nào cũng không có ở nhà, mẹ ngươi sắp chết vì lo lắng rồi đấy.
Còn chút khoai lang ở trong nồi ngoài sân, ngươi cùng mấy vị huynh đệ tự lấy ăn đi.
Nếu mà thấy nhạt nhẽo quá thì lấy chút rau muối mà ăn, cơ mà rau mẹ ngươi vừa mới muối, không biết ăn có ngon không…"
Nói liên miên lải nhải nói một đống.
Đông Tử có chút sốt ruột đưa tay đẩy ông đi.
"Được rồi, được rồi, con bao nhiêu tuổi rồi chứ? Bố lằng nhằng quá!"
Rốt cục người đàn ông kia mới quay trở lại nhà.
Đông Tử mang theo cái đèn bão tới, có chút xấu hổ nói: "Đại ca, vào phòng em nói chuyện đi."
Ba người họ bước vào một căn phòng nhỏ.
Một chiếc bàn nhỏ, trên cái giường có một cái bàn, trên mặt bàn có một tầng bụi dày.
Đông Tử vội vàng đi tới, đặt chiếc đèn chống bão xuống, lấy tay áo lau lau mặt bàn rồi nói: "Anh Phương, anh cứ ngồi đi, em đã lâu không về, nhà cửa chưa được dọn dẹp, anh đừng chán ghét."
Phương Vân Lương cùng Cường Phi cũng không khách khí lập tức ngồi xếp bằng trên giường.
Cả ba họp lại và cẩn thận cân nhắc những gì Giang Châu đã nói hôm nay.
"Đông tử cậu bao nhiêu tuổi?"
Phương Vân Lương đột nhiên hỏi.
Đông Tử nói: "Hai lăm."
Hai mươi lăm tuổi, ở thời đại này, đã có người sinh đứa con thứ hai.
"Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách sống tốt."
Phương Vân Lương rút ra một điếu thuốc, đưa cho một điếu cho hắn rồi châm lửa cho chính mình.
Sau khi im lặng hồi lâu, gã liền nói: "Ông già của tao đã báo tin, mấy tháng nữa quốc gia sẽ tiến hành nghiêm trị, sau này… sẽ rất khó khăn."
Trong lúc nhất thời, ba người cùng trầm lặng.
Những lời Giang Chu nói hôm nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cường Phi.
Một ý tưởng từ trước tới nay chưa xuất hiện lần nào đột nhiên nảy ra.
"Đại ca… em không nghĩ những gì Giang Châu nói lúc trước cũng không phải là không đáng tin cậy."
Cường Phi nói: "Mấy ngày hôm nay em thực sự đã nhìn thấy Dương Thụ Long.
Anh biết đấy, trước kia hắn cũng đừng đã rất thảm.
Giờ hắn lại có cả tiền chữa bệnh cho mẹ, lại còn muốn cưới vợ nữa.
Cũng là nhờ đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán đồ.
Đây đều là những thứ mà em thấy trước khi chúng ta gặp Giang Châu, không có khả năng bởi vì lừa gạt chúng ta mà hắn phải làm đến như vậy đúng không?
Cường Phi nghĩ một chút lại nói tiếp: "Hơn nữa, bọn em cũng đã theo dõi Giang Minh Phàm hơn một năm nay, và em cũng có thể thấy rằng có điều gì đó không ổn.
Trước đây cho dù công việc kinh doanh trong cửa hàng tốt hay xấu, hắn ta cũng đều đưa cho chúng ta nhiều tiền như vậy, bản thân em cũng thấy không đúng.
"
Em muốn nói là, mặc dù chúng ta là người giảng nghĩa khí, nhưng cũng không thể bị bắt nạt, lừa tiền hay là ăn quả đắng được!
Nếu không thì...!chúng ta cứ kiểm tra một chút, nếu He Giang Minh Phàm thực sự lừa dối chúng ta, chúng ta trở mặt với hắn thì có gì không đúng cơ chứ? Nếu hắn không làm vậy, thì chúng ta cứ tiếp tục hợp tác với hắn!"
Lời nói này có lý.
Đông Tử có chút động tâm.
Trầm lặng thật lâu, đến khi hắn hút xong điếu thuốc liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phương Vân Lương.
"Anh Phương, em không có vấn đề gì, chỉ cần có thể kiếm được tiền mà thôi.
Nếu anh dẫn dắt huynh đệ chúng ta đi đúng con đường sống tốt thì em nguyện ý!"
~~~.