Giữa trưa.
Hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại ngồi trước cửa hàng.
Cường Phi hào hứng đưa các tiểu cô nương đến tiệm ăn.
Giang Châu ngẩng đầu nhìn về phía cuối phố, Liễu Mộng Ly đang tới đây.
Cầm hai hộp cơm trên tay, cô đi về phía Giang Châu cùng Hạ Chiêu Thiến, vội vàng đưa hộp cơm cho họ.
"Đói bụng không?"
Liễu Mộng Ly cau mày hỏi.
Cô có chút đau lòng nhìn Giang Châu: "Tranh thủ thời gian ăn cơm đi.
"
Giang Châu cười cười, tiện tay lau mồ hôi trên đầu đi.
"Vợ à, ngồi đi.
"
Hắn tùy ý dùng tay áo lau ra một mảnh đất sạch sẽ cho cô ngồi, Liễu Mộng Ly thấy vậy vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Lúc này Giang Châu mới mở nắp hộp cơm, bắt đầu ăn.
Hạ Chiêu Thiến đang ngồi trên khúc gỗ được dựng tạm trên giá cách đó không xa, nhìn thấy tình cảm hòa hợp giữa hai người, bà ngây người một lúc, cuối cùng nở một nụ cười.
Đối với bà mà nói.
Điều bà hy vọng nhất là con gái mình sẽ không đi phải cái con đường cũ mà bà đã đi qua.
Nhất định phải có tình yêu mới tốt.
Bà nhìn đi chỗ khác và bắt đầu ăn.
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất kỳ diệu.
Kể từ khi bà được nuôi nhốt bởi Liễu Kình Tùng, về cơ bản bà đã không còn liên lạc với xã hội.
Trong mắt người kia, bà vẫn luôn là một tiểu thư yếu ớt, nhát gan, ôn nhu tao nhã.
Thậm chí cái suy nghĩ của người kia lúc trước cũng ảnh hưởng đến bà, khiến Hạ Chiêu Thiến cũng cho rằng bản thân đích thật như vậy.
Mà bây giờ!
Bà có thể thoải mái xuất đầu lộ diện, tay cầm hộp cơm, ngồi ăn một cách vô tư lự ở bất cứ đâu.
Loại cảm giác tự do luôn ngẩng cao đầu này, thực sự rất tốt.
Hạ Chiêu Thiến vừa ăn vừa suy tư.
Bà cũng không để ý rằng lúc này bên kia đường có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm bóng lưng bà, khẽ cau mày suy nghĩ.
Bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ mặc váy đỏ.
Mái tóc như làn sóng lớn, đôi môi đỏ mọng, trông như một quả táo mê người.
Đó là Liễu Kình Tùng cùng người phụ nữ xuất hiện trong cửa hàng nhập khẩu ngày hôm đó.
Người phụ nữ này tên là Phương Hồng Mi, ba mươi tám tuổi, trở về từ Lưu Dương hải ngoại, bối cảnh trong nhà vô cùng tốt.
Từng ly hôn một lần, chưa có con, lại có vẻ ngoài xinh đẹp, quyến rũ nên sau khi về nước được rất nhiều đàn ông săn đón.
Dù sao thì ở thời đại này, những người đã từng ra nước ngoài vẫn rất được hoan nghênh.
Huống chi cô ta lại là một phụ nữ xinh đẹp,
Phương Hồng Mi hay quấn lấy Liễu Kình Tùng kêu ông đưa mình ra ngoài để đi mua sắm.
Hôm qua có một lô quần áo mới đã được nhập vào cửa hàng nhập khẩu ngày, kèm theo cả một lô quần bó sát nữa.
Nghe người ta nói, hiệu quả rất tốt, cực kỳ hiện dáng người.
Cô lôi Liễu Kình Tùng đi thử một chút, quả thực khi mặc vào khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Bởi chưa từng sinh con lại được bảo dưỡng tốt, thế nên vóc dáng của cô ấy rất đẹp.
Dưới sự hun đúc của Âu Mỹ, cô lại càng "ngực nở mông cong", mười phần nóng bỏng.
Nói đúng ra, thì đó gọi là mị lực của nữ nhân thành thục.
Sau khi mặc xong, cô vô cùng ngại ngùng khi đi ra, rồi hỏi Liễu Kình Tùng xem có hợp với dáng người không, nhưng Liễu Kình Tùng chỉ liếc qua và nói rằng rất tốt, không có gì hơn.
Cái này khiến Phương Hồng Mi có chút nhìn không thấu.
Suốt dọc đường suy nghĩ nhưng cô vẫn không thể tìm ra được lý do.
Không nghĩ tới lúc đang đi trở về, đi được nửa đường thì Liễu Kình Tùng đột nhiên dừng lại.
Nhìn theo ánh mắt của Liễu Kình Tùng.
Thì ở phía kia là một cái bàn chưa được dựng lên, trên mặt đất đầy những cục gỗ, trên tấm biển màu đỏ có vài chữ được viết bằng bút lông- "Cửa hàng quần áo Đoàn Viên".
Trước cửa cửa hàng, một nam một nữ đang ngồi ăn.
Chỉ là cả hai đều cúi đầu không nhìn rõ mặt.
Phương Hồng Mi cũng là người đã ra nước ngoài.
Trong lòng cô đại khái đoán được rằng đây hẳn là một nơi kinh doanh.
Cô lập tức ưỡn ngực, khó tránh khỏi lộ ra một chút tự đắc.
"Kính Tùng, ở nước ngoài cái này gọi là khuyến mại.
"
Phương Hồng Mi hơi cao giọng nói: "Tất cả thứ này chỉ là một thương nhân muốn bán thứ gì đó nên mới làm ra sự kiện giảm giá mà thôi, không có gì mới cả.
Trước kia em thấy mới lạ lên cũng đã mua qua mấy lần, nhưng nhận ra đồ vật cũng không được tốt lắm.
"
Cô nói với vẻ mặt hơi chán ghét.
Thế nhưng Liễu Kình Tùng vẫn không nói gì như cũ.
Tại lúc này.
Ông đang nhìn chằm chằm vào một bóng lưng.
Người kia đang ngồi quay lưng về phía ông, như thể đang ăn gì đó.
Nhưng dáng lưng người đó vẫn thẳng tắp như cũ, ưu nhã thướt tha, tư thái hết sức xinh đẹp.
Hai chân nghiêng nghiêng xếp lên nhau, tốc độ ăn không nhanh cũng không chậm.
Mái tóc đen xõa phía sau, năm tháng cũng chỉ mang đến được vẻ đẹp lắng đọng cho người đó.
Những chiếc kệ rải rác, bụi trên mặt đất, cùng nhịp sống hối hả xung quanh dường như rất lạc nhịp với cô ấy.
Trong tâm trí Liễu Kình Tùng
Hiện ra hình bóng của Hạ Chiêu Thiến.
Lòng bàn tay ông đột nhiên đổ mồ hôi, lông mày nhíu lại theo ánh nhìn chăm chú của ông.
Hạ Chiêu Thiến?
Sao cô ấy lại có thể xuất hiện ở đây?
Cô ấy nên ở Vọng Nhi Sơn mới đúng chứ?
Chỗ đó được ông gửi tiền mỗi tháng đến, bao gồm cả những vật tư ông mua, còn có cả người hầu đến dọn dẹp theo đúng hạn.
Tất cả đều do chính tay ông an bài.
Cô ấy làm sao có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ăn cơm trong môi trường này được?
Liễu Kình Tùng nheo mắt, lắc đầu rồi quay lại khi thấy Phương Hồng Mi gọi ông.
"Ừm, chưa thấy qua, hiếu kỳ nhìn chút.
"
Ông nói rồi cùng Phương Hồng Mi đi tiếp.
Chỉ là mới đi được hai ba bước, ông vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn lại.
~~~
Đêm đen.
Mười giờ, trên bầu trời có vầng trăng sáng treo cao.
Cây liễu đung đưa uyển chuyển theo làn gió, trong căn nhà nhỏ đối diện đang tối đen như mực, giống như một con dã thú đang im lặng, lặng lẽ trong đêm đen.
Liễu Kình Tùng dựa vào gốc cây, đôi mắt thâm quầng.
Ông đang mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn, đứng dưới gốc cây liễu, thân hình thẳng tắp.
Cô ấy không ở đây.
Ngày hôm nay khi nhìn thấy bóng lưng kia ở Tây Đan, tuy lý trí nói với ông rằng cô ấy sẽ không xuất hiện ở nơi như vậy.
Nhưng mà sau khi trở về, ông vẫn luôn cảm thấy bất an.
Quỷ thần xui khiến làm cho ông đi tới nơi này.
Mà sự tình hiển nhiên ngoài dự liệu của ông.
Bên trong tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây tối đen như mực, hiển nhiên người trong nhà đã đi từ lâu.
Liễu Kình Tùng lấy ra một điếu thuốc hiệu Hồng Mai, châm lửa, sau khi hút hết điếu thuốc, ông liền ném xuống đất, dùng chân dẫm nát, rồi nhấc chân đi về phía tòa nhà kiểu tây phương.
Ông rút chìa khóa ra rồi đẩy cửa bước vào, sau đó được chào đón bởi đống bụi đang bay trong không khí xen lẫn cả mùi ẩm mốc.
Tựa như nơi này đã bị phủ bụi đã, giờ được hơi thở mùa xuân từ những làn gió thổi vào, khiến tất cả trở nên khắc khoải trong màn đêm tĩnh mịch.
Liễu Kình Tùng đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó mới bật đèn lên.
"Triều Thiến?"
Ông mở miệng, hô một tiếng.
Căn phòng im lặng đến rợn người, chỉ có đôi câu đối ngoài cửa bị gió thổi xào xạc.
Thần sắc Liễu Kình Tùng rốt cục cũng trở lên khó coi.
Ông im lặng, thần sắc âm trầm, sau khi dạo một vòng quanh tầng 1 liền đi lên tầng 2.
Bụi bám trên cầu thang, tủ bát đũa sạch sẽ, TV đã rút phích cắm, v.
v.
Mọi thứ đều cho thấy rằng người sống ở đây đã bỏ đi từ lâu.
Tầng hai.
Trong phòng.
Ông thấy những món trang sức cùng vài bộ quần áo đã được sắp xếp gọn gàng trên giường.
Lông mày của Liễu Kình Tùng liền nhíu lại.
.